Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1955-1958




1955: “chuyện Này Ta Có Thể Làm Được”


Vậy thì vấn đề tới rồi!Hắn nên làm gì đây?Nghĩ tới đây, Diệp Huyên bỗng cảm thấy nhức cả đầu.

Lúc này, Ma chủ đột nhiên lên tiếng: “Kiếm Thái Hư, lần này ta tới đây cũng dẫn theo một truyền nhân cho ngươi, ngươi có hứng thú không?”Kiếm Thái Hư nhìn về phía Diệp Huyên: “Cậu ta sao?”Ma chủ đáp: “Đúng vậy!”Kiếm Thái Hư khẽ đánh giá Diệp Huyên một chút, sau đó nói: “Cũng không tồi, nhưng mà…”Nói tới đây, lão liền bỏ ngỏ.

Ma chủ nói: “Thế nào?”Kiếm Thái Hư trầm giọng: “Hắn là người của Ma môn các ngươi”.


Ma chủ cười nói: “Có lẽ ngươi không đợi được ai khác nữa đâu”.

Kiếm Thái Hư bỗng im lặng.

Ma chủ lại nói: “Thằng nhóc này mặt hơi dày chút thôi, còn những phương diện khác đều không tồi, sẽ không bôi nhọ tông môn của ngươi.

Tất nhiên, chúng ta cũng không ép buộc nhau, nếu ngươi không muốn thì chúng ta sẽ đi luôn bây giờ”.

Kiếm Thái Hư im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Có một điều kiện”.

Ma chủ hỏi: “Điều kiện gì?”Kiếm Thái Hư nói: “Hắn nhất định phải gia nhập Kiếm tông Thái Hư của ta, ta không yêu cầu xa vời như gây dựng lại Kiếm tông Thái Hư, thế nhưng, truyền thừa của Kiếm tông Thái Hư chúng ta nhất định phải tiếp tục được duy trì”.

Dứt lời, lão lại nhìn về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên gật đầu: “Chuyện này ta có thể làm được”.

Kiếm Thái Hư khẽ gật đầu: “Bây giờ ngươi đang là Kiếm Thánh Siêu Phàm?”Diệp Huyên gật đầu: “Lần này tới đây cũng là muốn thỉnh giáo tiền bối nên làm sao để đạt tới Kiếm Thần!”Kiếm Thần?!Mục tiêu hiện giờ của hắn cũng chính là đạt tới cấp bậc Kiếm Thần!Kiếm Thái Hư trầm giọng nói: “Thứ mà cấp bậc Kiếm Thần cần nhất chính là sự lĩnh ngộ, tất nhiên cũng cần cả cơ hội nữa.

Ngươi đi theo ta!”Dứt lời, lão liền quay người bay đi.


Diệp Huyên vội vàng đi theo.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyên đã đi theo kiếm Thái Hư vào trong một tòa đại điện cũ nát.

Tại nơi này, có chín cột trụ, bên trên mỗi cột trụ đều cắm một thanh kiếm.

Thanh kiếm cấp bậc Đạo Cảnh!Lúc nhìn thấy chín thanh kiếm này, Diệp Huyên khẽ nheo mắt, toàn là kiếm tốt cả đấy!.

1956: “Ngươi Muốn Đột Phá Đến Kiếm Thần?"


Lúc này, kiếm Thái Hư trước mặt hắn bỗng nhiên cất tiếng: “Chín cột trụ đại diện cho chín vị tiền bối của Kiếm tông Thái Hư chúng ta. Ai ai cũng từng đạt đến cấp bậc Kiếm Thần siêu phàm, thế nhưng, ngươi muốn nhận được sự chỉ điểm của họ thì phải xem cơ duyên tạo hóa của ngươi tới đâu”.

Dứt lời, lão liền xoay người rời khỏi.



Trong điện, Diệp Huyên nhìn lướt một vòng, khung cảnh nơi đây vô cùng tĩnh lặng.

Một lát sau, bốn phía vẫn vô cùng yên ắng, không có bất cứ người nào đi ra!

Sắc mặt Diệp Huyên đen sì: “Tiền bối, bọn họ làm thế này là đang muốn nói chướng mắt ta à?”

Tầng sáu nói: “Ta cảm thấy bây giờ chính là thời điểm để ngươi biểu hiện đấy! Chẳng phải ngươi biết ăn nói lắm à? Bắt đầu đi!”

Diệp Huyên: “…”



Trong điện.

Diệp Huyên nhìn lướt qua chín cây trụ im lìm ở bốn phía, suy nghĩ một chút rồi lần lượt thi lễ với các phương: “Chư vị tiền bối, ta là người đàng hoàng, không biết những thứ màu mè lòe loẹt. Nếu chư vị tiền bối cảm thấy ta không tệ thì hãy hiện thân, cảm thấy ta không được thì vãn bối cũng không cưỡng cầu!"


Thấy bốn phía vẫn không có động tĩnh gì, hắn gật đầu: “Quấy rầy rồi”.

Sau đó xoay gót đi vô cùng dứt khoát.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Tiểu tử nóng tính vậy?"

Hắn lập tức dừng bước, khi quay lại thì phát hiện một ông lão sau lưng, nhanh chóng khom người thi lễ: “Xin tiền bối dạy bảo”.

Ông lão hỏi: “Ngươi muốn đột phá đến Kiếm Thần?"

Thấy hắn gật đầu, lão tiếp tục: “Có biết Kiếm Thần là gì không?"

Lần này Diệp Huyên lắc đầu, ông lão giải thích: “Kiếm Thần chính là thần trong kiếm”.

Lão đưa tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, cười nói: “Tuy Kiếm Thánh và Kiếm Thần chỉ khác nhau một chữ nhưng khoảng cách giữa chúng lại như lạch trời. Phương pháp đột phá đến Kiếm Thần nhanh nhất là hấp thu kiếm ý của người khác, dùng nó để chứng kiếm đạo của bản thân”.

Lão nhìn Diệp Huyên: “Kiếm đạo ngàn vạn, chỉ có tập hợp sức mạnh của tất cả mới có thể đạt đến cảnh giới Kiếm Thần. Kiếm đạo thông thần, thần này không phải những cường giả hùng mạnh trong truyền thuyết mà chính là bản thân ngươi! Chỉ có ngươi mới là thần của chính ngươi. Nhất niệm thông sẽ thành Thánh, vạn niệm thông thì thành Thần. Ngươi đã hiểu ý ta chưa?"

Diệp Huyên gật đầu thật mạnh: “Đã hiểu!"


1957: “Diệp Huyên Kia Thế Nào Rồi?"


Đối phương mỉm cười: “Thiếu niên, lão phu cảm nhận được lai lịch của ngươi không đơn giản, nhưng lão phu không có hứng thú. Thái Hư Kiếm Tông ta đã truyền lại qua vô vàn năm tháng, nhiều năm trước lại gặp đại nạn, đó chính là kiếp của chúng ta. Lão phu hy vọng sau khi chúng ta trợ giúp ngươi thành Kiếm Thần, ngươi sẽ tiếp nhận truyền thừa của Thái Hư Kiếm Tông rồi tiếp tục truyền thụ nó, để chúng ta có thể kéo dài theo một phương thức khác”.

Diệp Huyên khẽ thi lễ: “Việc này tuyệt đối không thoái thác”.

Ông lão gật đầu: “Chúng ta sẽ thả kiếm ý của mình ra, có thể thành Kiếm Thần hay không thì còn phải xem vận may của ngươi thế nào”.



Vừa dứt lời, những cây trụ dài ở bốn phía bỗng ù ù chấn động, chín loại kiếm khí chẳng mấy chốc xuất hiện trong đại điện.

Diệp Huyên hít sâu một hơi, xếp bằng ngồi xuống: “Đến đi!"

Trên con đường tu hành kiếm đạo, trừ nỗ lực ra còn phải thường xuyên cảm ngộ.

Mỗi lần tâm cảnh được nâng cao thì kiếm đạo cũng được lợi theo.

Giờ khắc này, hắn muốn tập trung để "ngộ" ra kiếm đạo của người khác, từ đó đề cao và chứng thực kiếm đạo của mình.

Diệp Huyên không dám cam đoan mình có thể thành công, nhưng hắn sẽ dốc hết sức.

Cứ như thế, nửa tháng đã trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng hắn rời khỏi điện.


...

Trật Tự Thành, vũ trụ hỗn độn.

Cánh cửa phòng bật mở, cô bé Tiểu Thất bước ra, dõi đôi mắt khép hờ về phía chân trời, tay trái khẽ khàng vuốt v3 chuôi kiếm bên hông.

Cách đó không xa là Nam Cung Uyển và hai kiếm tu Hướng Kình và Hướng Hữu.

Một hồi lâu sau, Tiểu Thất mới mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Huyên kia thế nào rồi?"

Nam Cung Uyển biến sắc khi nghe đến cái tên này, đồng thời phát giác ra bệ hạ rất để tâ m đến người này.

"Hửm?"

Thấy Tiểu Thất quay sang, nàng ta không dám giấu diếm, lập tức báo cáo một năm một mười những chuyện đã xảy ra hôm ấy.

Đợi thuộc hạ bẩm báo xong rồi, Tiểu Thất lại mở miệng: “Nam Cung, sao ngươi dám nhúng tay vào việc của ta?"

Sắc mặt Nam Cung Uyển thoáng cái xanh mét, vội vã quỳ xuống: “Bệ hạ, thuộc hạ biết sai!"

Tiểu Thất bước đến với vẻ hờ hững trên gương mặt: “Ta giao hảo với ai còn cần ngươi đồng ý sao?"


1958: Thần Quốc Không Bao Giờ Thiếu Nhân Tài.


Hướng Kình và Hướng Hữu đứng ở một bên cũng khẽ lắc đầu khi chứng kiến vị bệ hạ rất ít khi phát hỏa này lại thật sự nổi giận.

Tiểu Thất phẩy tay, để người mặc áo đen cầm lưỡi hái lặng lẽ biến mất rồi nhìn xuống Nam Cung Uyển: “Ngươi là mưu sĩ của ta, không phải chủ nhân. Những gì ta làm, ngươi có thể nghe, có thể phục tùng nhưng không được nhúng tay, mà ngươi cũng không có tư cách để nhúng tay”.

"Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là người thông minh, cũng luôn xem ngươi như trợ thủ đắc lực, nhưng có lẽ sự tín nhiệm của ta đã khiến ngươi ngạo mạn rồi”.



Cô bé khẽ lắc đầu rồi xoay gót rời đi: “Lập tức trở về Thần Quốc, gọi Thượng Quan Tiên Nhi đến đây”.

Lời này vừa ra, sắc mặt Nam Cung Uyển trắng bệch như vôi.

Nàng ta biết mình đã bị loại khỏi trung tâm quyền lợi của Thần Quốc rồi.

Trước kia, người ở Thần Quốc luôn tôn kính nàng ta, cho dù là siêu cường giả như Hướng Kình cũng không ngoại lệ, không chỉ vì danh hiệu Nam Cung quốc sĩ mà còn vì vị trí tâm phúc của Tiểu Thất, một vị trí khiến không ai dám vô lễ với nàng ta.

Mọi vinh dự của Nam Cung Uyển đều do Tiểu Thất đưa đến, mà bây giờ nàng ta đã mất đi tất cả rồi, bởi vì Thần Quốc không bao giờ thiếu nhân tài.

Ở sau lưng, Hướng Kình và Hướng Hữu khẽ lắc đầu.

Số phận của Nam Cung Uyển đã bị thay đổi bởi chính quyết định của nàng ta mà thôi.

...

Trong thần điện, Tiểu Thất và một cô gái tóc trắng ngồi đối diện nhau.


Thiên Đạo nhìn cô bé trước mắt mình với vẻ mặt nghiêm túc khi nhận ra thực lực của cô lại tăng lên, mang lại cảm giác nguy hiểm vô cùng.

Tiểu Thất mở miệng: “Nghĩ kỹ rồi chứ?"

Thiên Đạo hạ giọng đáp: “Ngươi có biết đại thế giới Huyền Hoàng không?"

Tiểu Thất không đáp.

Đúng lúc ấy, một cô gái mi thanh mục tú trong làn váy màu xanh lá sen bước vào - chính là Thượng Quan Tiên Nhi.

Nàng ấy đi đến thi lễ với Tiểu Thất: “Bẩm bệ hạ, thần có tra được một ít tư liệu về đại thế giới này”.

Cô bé lập tức gật đầu: “Nói đi”.

"Theo những gì Thiên Cơ Tông nắm giữ, Huyền Hoàng chính là thế giới hùng mạnh nhất vũ trụ Tứ Duy”.

Chân mày Tiểu Thất nhướng lên: “Còn mạnh hơn cả Thần Quốc ta ư?"

Cô gái váy xanh gật đầu: “Không chỉ vậy mà còn là một nơi hung hiểm vô cùng. Người ở nơi đó thường xuyên cướp đoạt linh khí từ vũ trụ khác để giữ cho thế giới của mình được sung túc, không biết đã có bao nhiêu nơi trở thành mồi của họ. Cũng vì vậy mà bọn họ càng lúc càng lớn mạnh, cũng sở hữu văn minh võ đạo tân tiến nhất trong toàn bộ vũ trụ Tứ Duy”.

Nàng ấy dừng lại một thoáng rồi mới tiếp tục: “Họ không những cướp đoạt linh khí mà còn hấp thu văn minh của những vũ trụ khác, vì vậy có thể nói họ hội tụ rất nhiều văn minh võ đạo của các vũ trụ khác nhau”.

Tiểu Thất khẽ gật đầu: “Ta cũng muốn làm như bọn họ, nhưng ta sẽ không vì vũ trụ hỗn độn mà đi dập tắt vũ trụ của người khác”.

Thượng Quan Tiên Nhi thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, bia mộ trong vũ trụ kia chính là Truyền Tống Tận. Nói cách khách, họ có thể đến vũ trụ hỗn độn của chúng ta rồi ra tay, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường”.