Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1942-1945




1942: “người Này Rất Nguy Hiểm!”


Nam Cung Uyển vừa sợ vừa giận, nàng ta vội nói: “Diệp công tử, bệ hạ đối đãi với ngươi không hề tệ, ngươi hành động tuyệt tình như vậy, sau khi người xuất quan thì ngươi đối mặt với người thế nào?”Nghe vậy, Diệp Huyên ở cách đó không xa khẽ nhíu mày, im lặng trong chốc lát, tháp Giới Ngục trên đỉnh đầu Diêm Đao dừng lại, nó quay trở lại trước mặt Diệp Huyên.

Thấy vậy, Nam Cung Uyển lập tức thở nhẹ một hơi.


Diệp Huyên nhìn thẳng Nam Cung Uyển và Diêm Đao: “Ta biết, Thần Quốc ngươi không coi trọng Diệp Huyên ta.

Nhưng không sao cả, ta cũng không cần các ngươi coi trọng.

Lần này, nể mặt Tiểu Thất, lần sau, còn chọc giận ta, ta cam đoan sẽ gi3t chết ngươi!”Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau lưng, Nam Cung Uyển thấp giọng nói: “Diệp Thành chủ, bệ hạ để ngươi đến phòng tu luyện của người để tu luyện, đồng thời cũng để ta giúp ngươi bằng mọi khả năng, ngươi có cần gì…”“Cút xa ra!”Cách đó không xa, tiếng thét phẫn nộ của Diệp Huyên truyền đến, ngay sau đó hắn đã biến mất ở nơi xa.

Diệp Huyên đi không chút do dự!Trong sân, Nam Cung Uyển trầm mặc.

Lựa chọn của Diệp Huyên khiến nàng ta có hơi bất ngờ, từ trước tới giờ, theo như nàng ta thấy, Diệp Huyên là kiểu vô cùng vô sỉ, vô sỉ đến mức không có điểm dừng.

Mà lúc này nàng ta lại phát hiện, thật ra người này rất kiêu ngạo!Kiêu ngạo!Kiêu ngạo từ trong xương cốt!Lúc này, Diêm Đao ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Người này, rất nguy hiểm!”Nam Cung Uyển nhìn Diêm Đao, Diêm Đao nhẹ giọng nói: “Bệ hạ coi trọng người này như vậy, tất có thâm ý”.

Nam Cung Uyển thấp giọng nói: “Ngoại trừ mấy bảo vật kia, rốt cuộc hắn có chỗ nào đặc biệt?”Diêm Đao lắc đầu: “Hắn từ một thế giới nhỏ đi đến đây đã không hề đơn giản rồi.

Hơn nữa, bệ hạ xem trọng hắn, thậm chí xem hắn là bạn bè, thì sao có thể thật sự là một người đơn giản được?”Nam Cung Uyển trầm mặc.

Diêm Đao lại nói: “Nam Cung, chuyện hắn và bệ hạ, thật sự ngươi không nên quan tâm, bệ hạ sẽ không thích đâu”.


Nam Cung Uyển khẽ cúi đầu, im lặng.

Diêm Đao nói: “Nhìn người sao có thể nhìn bên ngoài?”Nói xong hắn ta quay người rời đi.

.

1943: “Đi Đến Một Nơi!”


Nam Cung Uyển ở đó im lặng một lúc lâu rồi cũng quay người đi mất.



Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Trật Tự Thành, đã quay về Thần Võ Thành.



Thời khắc này, hắn đã đạt đến Phá Không Cảnh mà về mặt tu vi kiếm tu thì đã đạt đến Kiếm Thánh Siêu Phàm!

Thế nhưng, như vậy vẫn còn không đủ!

Nhất định phải đạt đến Kiếm Thần!

Mà muốn đạt đến Kiếm Thần, rõ ràng không phải chuyện đơn giản!

Thật ra, đến Thần Quốc là lựa chọn tốt nhất, bởi vì trong Thần Quốc bây giờ có Kiếm Thần, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quay lại.

Trong Thần Quốc, ngoại trừ Tiểu Thất thì những người kia đều nhìn Diệp Huyên hắn không thuận mắt.

Mà Diệp Huyên hắn chính là như vậy, ngươi nguyện ý làm bạn với ta, ta nhất định sẽ thật lòng đối đãi, nếu ngươi chướng mắt ta thì ta cũng ngứa mắt ngươi!

Người không cầu người đều giống như nhau!

Ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Ngươi muốn đột phá đến Kiếm Thần?”

Diệp Huyên sững người.

m thanh của tầng sáu!


Diệp Huyên vội hỏi: “Tiền bối, người tỉnh rồi?”

Tầng sáu nói: “Ừ”.

Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tiền bối, bây giờ người có thể đi ra không?”

Tầng sáu nói: “Còn thêm chút thời gian nữa, một khi đến lúc ta sẽ đi ra”.

Diệp Huyên do dự chốc lát, sau đó nói: “Tiền bối, sau khi người đi ra sẽ giết ta sao?”

Nói thật, hắn vẫn có hơi lo lắng. Bởi vì tầng sáu này từ khi bắt đến hiện tại đều quá dễ nói chuyện, dễ nói chuyện đến mức khiến hắn cảm thấy có chút không bình thường!

Tầng sáu nói: “Xem tình hình!”

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng ngắc.

“Xem tình hình?”

Sắc mặt Diệp Huyên u ám: “Tiền bối, xem tình hình gì?”

Tầng sáu nói: “Không có gì, chẳng phải ngươi muốn đạt đến Kiếm Thần sao? Ta có thể giúp ngươi không?”

Diệp Huyên thấp giọng nói: “Giúp thế nào?”

Tầng sáu nói: “Đi đến một nơi!”

Diệp Huyên hỏi: “Nơi nào?”


1944: “Cô Gái Nhỏ Kia Rất Yêu Nghiệt!”


Tầng sáu nói: “Mộ Kiếm Thái Hư!”

Diệp Huyên trầm giọng: “Ở vũ trụ hỗn độn sao?”

Tầng sáu nói: “Không”.

Diệp Huyên cười khổ: “Vậy đi thế nào?”



Tầng sáu nói: “Ta đưa ngươi đi!”

Vừa dứt lời, không gian trước mặt Diệp Huyên lập tức nứt ra.

Diệp Huyên hơi do dự: “Tiền bối, sau khi ta đi rồi thì có thể quay lại không?”

Tầng sáu nói: “Tình huống bình thường thì không thể!”

Diệp Huyên: “…”


Lúc này, tầng sáu lại nói: “Đi vào đi! Cơ hội chỉ có một lần, tự ngươi lựa chọn”.

Diệp Huyên không còn lưỡng lự nữa, trực tiếp đi vào bên trong khe nứt không gian kia, rất nhanh sau đó, khe nứt không gian lại khép lại.

Trong thông đạo không gian, Diệp Huyên đi xuyên qua một đường.

Bởi vì có đạo tắc Không Gian vì vậy xuyên qua không gian này không hề ảnh hưởng gì đến hắn.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, mộ Kiếm Thái Hư này là nơi thế nào?”

Tầng sáu nói: “Đã từng là một tông môn kiếm tu vô cùng lợi hại”.

Diệp Huyên hỏi: “Lợi hại đến thế nào?”

Tầng sáu nói: “Ta không biết nên diễn tả cho ngươi thế nào, bởi vì cao thủ trong mắt ngươi và cao thủ trong mắt ta không hề giống nhau!”

Diệp Huyên: “…”

Ngay lúc này, không gian xung quanh đột nhiên bắt đầu rung chuyển.


Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”

Tầng sáu nói: “Không gian dao động, ngươi có đạo tắc Không Gian, sẽ không có vấn đề gì cả!”

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì tốt!”

Tầng sáu đột nhiên lại hỏi: “Cô gái nhỏ kia rất yêu nghiệt!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người nói đến Tiểu Thất sao?”

Tầng sáu nói: “Ừ, một tiểu nha đầu vô cùng yêu nghiệt, nhưng ngươi cũng sẽ không kém nàng ta, chẳng qua là, chuyện của ngươi quá nhiều, có rất ít thời gian chuyên tâm cho kiếm đạo. Hơn nữa từ nhỏ đã không có người truyền thụ kiếm đạo cho ngươi, so sánh ngươi với nàng ta thì ngươi đã thua ở điểm xuất phát!”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tiền bối, người không hổ là cao thủ siêu cấp đến từ thời đại xa xôi, dưới thiên hạ này cũng chỉ có người mới có thể liếc mắt đã nhìn rõ bản chất và chân tướng sự việc, ta, khâm phục người!”

Tầng sáu trầm mặc một lúc lại nói: “Đã lâu không gặp, da mặt ngươi sao càng lúc càng dày rồi?”

Diệp Huyên: “…”

Lúc này, không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn sang, ngay sau đó hắn đã tiến vào trong ánh sáng trắng.


1945: “Ma Thần Thượng Cổ?”


Một lúc sau, Diệp Huyên xuất hiện trên một đồng bằng, mà ở trước mặt hắn cách đó không xa có một cung điện màu đen, cung điện tối đen, vô cùng u ám!

Xung quanh vô cùng tĩnh lặng!

Diệp Huyên cảm thấy hơi lạnh: “Tiền bối, đây là?”

Tầng sáu nói: “Vào điện!”



Diệp Huyên nhìn cung điện kia, bên trên cung điện có hai ký tự lớn màu đỏ: Ma điện!

Diệp Huyên cau mày: “Tiền bối, Ma điện này là gì?"

Tầng sáu nói: “Ta đã từng sống ở cung điện này, vào trong có bảo bối!”

Bảo bối!

Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, cái này… Sao lại không biết ngượng như vậy? Ha ha…”

Nói xong, hắn chạy vội vào bên trong điện.

Tầng sáu: “…”

Sau khi vào bên trong điện, Diệp Huyên lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng tà ác, hơi thở này khiến cả người hắn lạnh lẽo, rất khó chịu.

Diệp Huyên âm thầm nâng cao lòng cảnh giác, nơi này trông như không phải chỗ tốt lành.


Đột nhiên tầng sáu nói: “Đi vào sâu bên trong!”

Diệp Huyên hơi do dự rồi nói: “Tiền bối, không phải là người muốn đoạt xác ta chứ?”

Tầng sáu lạnh lùng nói: “Có phải ngươi bị ám ảnh ảo tưởng không? Đoạt xác ngươi? Ngươi có tháp rách này ở đây thì ai có thể đoạt xác ngươi? Vả lại, ta thật sự là một người tốt, ngươi có hiểu không?”

Người tốt!

Vẻ mặt Diệp Huyên hơi kỳ lạ: “Tiền bối, người nói như vậy, ta có chút hoảng sợ đấy!”

Tầng sáu nói: “Vậy ngươi quay về đi!”

Diệp Huyên cười nói: “Đùa thôi, nếu ta không tin tiền bối thì sẽ không đến chỗ này rồi”.

Nói xong, hắn đi vào nơi sâu bên trong, một lát sau, Diệp Huyên dừng lại, trước mặt hắn là một hồ nước, không đúng, là một hồ máu, ngập tràn máu, nhưng dường như đã bị đông cứng lại.

Diệp Huyên không hiểu: “Tiền bối, đây là?”

Tầng sáu nói: “Máu của Ma Thần Thượng cổ!”

Diệp Huyên hỏi: “Ma Thần Thượng cổ?”

Tầng sáu nói: “Một cao thủ rất lâu rất lâu về trước, rất lợi hại”.

Diệp Huyên hỏi: “Lợi hại thế nào?”

Tầng sáu: “Là kiểu rất lợi hại!”