1928: “mượn Kiếm Dùng!”
Diệp Huyên: “…”Tháp Giới Ngục đột nhiên lại rung lên.
Tiểu Linh Nhi nói: “Nó nói nó sẽ không làm vậy! Với lại ca ca, ngươi đừng nghe A Việt tỷ tỷ nói! A Việt tỷ tỷ rất xấu!”Lúc này, đột nhiên A Việt lao ra khỏi tầng thứ năm sau đó nắm chặt lấy tháp Giới Ngục đánh ra một đòn hiểm.
…Nơi sâu thẳm tinh không, người khổng lồ kia nhìn Diệp Huyên bên dưới, ngay sau đó, gã trực tiếp đánh ra một quyền thẳng xuống Diệp Huyên ở bên dưới, một quyền vừa vung xuống thì uy lực như thể huỷ thiên diệt địa lao thẳng về phía Diệp Huyên!Sức mạnh uy lực này khiến tất cả mọi người trong sân đều biến sắc!Một quyền này nhắm vào Diệp Huyên, nhưng sức lực mạnh mẽ đó lại bao phủ lấy mọi người trong sân, không chỉ vậy, quyền này nếu rơi xuống thì thế giới bên dưới chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!Đây là tấn công không sai lệch!Thấy vậy, Tiểu Thất khẽ nhíu mày, ngay sau đó nàng ta trực tiếp hoá thành một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời!Trong không trung, luồng kiếm quang trực tiếp chém vào sức mạnh uy lực đó.
Ầm!Cả tinh không đột nhiên rung lên nhưng luồng sức mạnh kia không hề biến mất, không những vậy mà cả Tiểu Thất cũng từ trong không trung rơi xuống!Lúc này, đột nhiên Mục Nam Tri lại nói: “Giải quyết người này trước!”Vừa dứt lời, bà mở lòng bàn tay ra, lập tức một luồng ánh sáng trắng phóng thẳng lên trời, mà ở bên cạnh bà, Chu Á Phu cũng giậm mạnh chân phải xuống rồi cả người bay lên trời.
Mà lúc này, Tiểu Thất lại rút kiếm ra!Với sự liên thủ của ba người, sức mạnh uy lực kia lập tức biến mất không còn tung tích.
Thế nhưng, vẻ mặt ba người đều nghiêm trọng!Ở sâu thẳm nơi tinh không, ánh mắt người khổng lồ kia không nhìn đến Diệp Huyên mà nhìn sang ba người Tiểu Thất, ngay sau đó, tay gã cầm bia mộ đập mạnh xuống dưới.
Cú đập này giống như muốn đập nát cả thế giới, vô cùng kinh người.
Thấy vậy, Tiểu Thất nhíu mày, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Mượn kiếm dùng!”Diệp Huyên gật đầu, đầu ngón tay khẽ điểm, kiếm Thiên Tru đã xuất hiện trong tay Tiểu Thất.
Tiếp đó, nàng ta hoá thành một luồng kiếm quang phóng lên trời.
Trong tầm mắt của mọi người, Tiểu Thất chém một kiếm xuống bia mộ kia.
Ầm!.
Cả bia mộ đó run rẩy dữ dội.
Tiểu Thất lập tức quay trở về chỗ cũ.
Thấy cảnh này, vẻ mặt của mọi người đều nghiêm trọng hẳn.
Bia mộ này lại “kiên cường” đỡ được một kiếm của Diệp Huyên.
Sắc mặt Diệp Huyên cũng căng thẳng, cho đến bây giờ, ngoại trừ tháp Giới Ngục thì hắn vẫn không có cái gì có thể chống đỡ được kiếm Thiên Tru, mà bia mộ trước mặt này lại có thể đỡ được một kiếm Thiên Tru, không hề hấn gì,
Ánh mắt Tiểu Thất cũng là lần đầu tiên có vẻ nghiêm trọng, nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi quen hắn ta?”
Mọi người cũng nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Không quen biết, nhưng có lẽ là đến tìm ta!”
Nói rồi hắn nhìn cô gái tóc trắng cách đó không xa: “Nếu ta muốn chạy thì chạy từ nơi nào thì tiện hơn?”
Chạy!
Bây giờ chắc chắn hắn không đánh lại được thứ này, lựa chọn duy nhất chính là chạy trước.
Mà muốn chạy thì chỉ có thể chạy khỏi vũ trụ hỗn độn.
Thiên Đạo liếc nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ chạy còn kịp sao?”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Vậy có thể làm gì!”
Vẻ mặt cô gái tóc trắng vô cảm: “Diệp thành chủ ngươi chẳng phải rất biết cách lươn lẹo sao! Đi đi, đi lươn lẹo với hắn ta đi!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, người khổng lồ trong không trung đập bàn tay xuống.
Một chưởng vừa rơi xuống mọi người trong sân đều biến sắc.
Chưởng này không giống như muốn gi3t chết Diệp Huyên mà là muốn gi3t chết tất cả mọi người trong sân.
Mục Nam Tri cau mày: “Làm cái gì vậy?”
Vừa dứt lời, bà đột nhiên phóng lên trời, ngay sau đó, không gian xung quanh chợt rung động, tiếp đó hàng loạt luồng sức mạnh thần bí xuyên thấu khắp không gian xung quanh, cuối cùng đánh mạnh về phía người khổng lồ.
Thế nhưng, ngay sau khi chưởng kia của người khổng lồ vừa giáng xuống thì những luồng sức mạnh thần bí kia trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Nhưng sức mạnh một chưởng của người khổng lồ cũng bị Mục Nam Tri cản đi mất một nửa.
Cùng lúc đó, Chu Á Phu đột nhiên xuất hiện trước mặt người khổng lồ đó, đứng trước mặt người khổng lồ ông ta thực sự quá nhỏ bé rồi.
Giống như con kiến đối diện với loài người vậy!
1930: Người Ta Đến Là Để Lấy Mạng Hắn!
Chu Á Phu không nói lời vô nghĩa nào, đánh ra một quyền, mà người khổng lồ không hề né tránh, để mặc Chu Á Phu đánh một quyền lên người gã.
Ầm ầm!
Trong tầm mắt của mọi người, người khổng lồ đó cả cơ thể đều run rẩy dữ dội, thế nhưng gã không hề lùi lại, trái lại, Chu Á Phu liên tục lùi mạnh ra ngoài gần nghìn trượng!
Thấy cảnh đó, vẻ mặt mọi người trong sân đều nghiêm trọng hơn.
Lúc này, Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên: “Chuyện của bản thân ngươi, ngươi không nghĩ cách giải quyết?”
Diệp Huyên im lặng.
Thiên Đạo lại nói: “Ngươi muốn liên luỵ toàn bộ vũ trụ hỗn độn gặp hoạ cùng ngươi?”
Diệp Huyên đang định nói thì Tiểu Thất ở bên cạnh nhìn Thiên Đạo: “Cũng không cần ngươi ra tay, ngươi nhiều lời làm gì?”
Cô gái tóc trắng lạnh lùng nhìn Tiểu Thất: “Ngươi cho rằng mình có thể bảo vệ hắn ta? Tên này trên người mang theo bảo vật Ngũ Duy, có biết bao nhiêu kẻ nhằm vào hắn? Ngươi bảo vệ hắn, đến lúc đó Thần Quốc ngươi cũng sẽ gặp phải tai ương bị tiêu diệt”.
Tiểu Thất nhìn cô gái tóc trắng: “Chuyện của Thần Quốc ta phải cần đến người quan tâm sao? Có c ần sao?”
Sắc mặt cô gái tóc trắng vô cùng khó chịu.
Lúc này, đột nhiên Diệp Huyên nói: “Tự ta đến giải quyết vậy!”
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đánh không lại nó!”
Diệp Huyên thấp giọng: “Để ta lươn lẹo thử, à không phải, để ta nói chuyện với hắn thử xem”.
Tiểu Thất ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta đi với ngươi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đa tạ!”
Nói xong, hắn cùng Tiểu Thất đi lên không trung, mà lúc này, người khổng lồ kia đang nhìn Diệp Huyên.
Mục Tri Nam và Chu Á Phu liếc nhìn Diệp Huyên, không nói gì cả.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, tháp Giới Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Nhìn thấy tháp Giới Ngục, cuối cùng cánh mắt người khổng lồ đó cũng đã thay đổi, Diệp Huyên lại đột nhiên quát lớn: “Trấn áp hắn ta cho ông!”
Vừa dứt lời, tháp Giới Ngục lập tức xuất hiện ngay trên đỉnh đầu người khổng lồ, sau đó một tia hồng mang đỏ như máu khoá chặt lấy người khổng lồ.
Nói chuyện?
Diệp Huyền biết rất rõ, căn bản chẳng có nói chuyện gì cả!
Người ta đến là để lấy mạng hắn!
Còn nói chuyện cái gì?
1931: “Đó Là Truyền Tống Trận!”
Không phải ngươi chết thì là ta sống!
Hơn nữa, tháp Giới Ngục chính là của Diệp Huyên hắn, dựa vào cái gì mà phải đưa cho người khác?
Dựa vào cái gì?
Ai cũng đều không đưa!
Làm tới cùng!
Diệp Huyên trực tiếp sử dụng chiêu bài mạnh nhất của tháp Giới Ngục. Ngay khi tháp Giới Ngục xuất hiện thì vẻ mặt mọi người trong sân lập tức thay đổi, nhất là Thiên Đạo kia, bởi vì nàng ta cảm nhận được nguy hiểm.
So với Tiểu Thất còn nguy hiểm hơn!
Vẻ mặt Tiểu Thất cũng có phần nghiêm trọng!
Sau khi tháp Giới Ngục này được khởi động thì ngay cả nàng ta, cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Sau khi tháp Giới Ngục khởi động, sắc mặt người khổng lồ kia cũng thay đổi.
Nghiêm trọng!
Trong sân, vẻ mặt Diệp Huyên có phần hung tợn: “Đều cho là ta dễ ức hiếp có phải không?”
Nói xong, tay phải hắn đánh mạnh xuống dưới.
Ầm!
Tháp Giới Ngục lập tức rơi xuống, ngay sau đó cơ thể người khổng lồ trực tiếp biến thành hư ảo.
Mà lúc này, đột nhiên trong cơ thể người khổng lồ chợt toả ra luồng khí thế mạnh mẽ.
Ầm ầm!
Diệp Huyên bị đánh trúng đòn hiểm, khoé miệng trào ra máu tươi.
Lúc này, Diệp Huyên bỗng rống lớn: “Trấn áp!”
Tháp Giới Ngục run rẩy mạnh mẽ, một luồng hồng mang quét xuống, trong chớp mắt, thân thể người khổng lồ bắt đầu biến mất từng tấc từng tấc.
Thấy cảnh đó, sắc mặt mọi người trong sân liền thay đổi!
Cô gái tóc trắng kia cũng nhìn Diệp Huyên chằm chằm, thời khắc này nàng ta phát hiện ra, tên này cũng không dễ ức hiếp!
Rất nhanh sau đó, dưới tầm mắt của tất cả mọi người, thân thể người khổng lồ gần như vô địch kia bắt đầu biến mất từng chút một, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ còn lại nửa người, mà trong quá trình này người khổng lồ kia lại không hề chống cự chút nào!.
Ngay khi người khổng lồ sắp biến mất hoàn toàn, đột nhiên tay phải gã cầm tấm bia mộ dài cả nghìn trượng ném về phía trước, sau đó cơ thể hắn bắt đầu bốc cháy.
Thiêu cháy!
Người khổng lồ điên cuồng thiêu đốt thân thể của mình, cuối cùng, thân thể gã hoá thành từng luồng sức mạnh xâm nhập vào trong bia mộ kia. Không lâu sau, bia mộ kia chợt rung động dữ dội. Dưới tầm mắt của mọi người vào lúc ấy, người khổng lồ đã hoàn toàn biến mất nhưng bia mộ kia lại nứt toác ra từ giữa, bên trong bia mộ là một lốc xoáy màu đen sâu không thấy đáy.
Yên lặng trong chốc lát, một âm thanh vang lên từ bên trong đó: “Con kiến nhỏ từ thế giới cấp thấp cũng được lắm, đúng là can đảm!”
Lúc này, tháp Giới Ngục quay về lại giữa hàng lông mày Diệp Huyên.
Cách đó không xa, cô gái tóc trắng nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt không tốt.
Lúc này sắc mặt Diệp Huyên đã trắng như tờ giấy, cả người hắn trông vô cùng yếu ớt.
Rõ ràng, bây giờ ra tay chắc chắn là thời cơ tốt nhất!