1887: Cô Cũng Không Làm Được À
! Sân tập võ.
Diệp Huyên và Tiểu Thất đứng lặng yên, Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: "Xuất kiếm đi!"Diệp Huyên gật đầu, một khắc sau, hắn điểm nhẹ chân trái, cả người lập tức bay về phía trước.
Tiểu Thất khép hờ hai mắt, đâm một kiếm ra.
Ầm!Theo tiếng nổ vang lên, Diệp Huyên lập tức lui về chỗ cũ, mà lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên chém đến trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất không hề biến sắc, nàng ta nhẹ vung tay phải cầm kiếm lên.
Xoẹt!Thanh phi kiếm kia lập tức đổi vị trí, bay lệch sang bên phải, thế nhưng một khắc sau, lại có một thanh phi kiếm lặng yên không tiến động xuất hiện trước mặt nàng ta.
Tiểu Thất hơi nghiêng người, hoàn mỹ tránh khỏi phi kiếm này, nhưng đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta, chém xuống một kiếm.
Kiếm nhanh như điện!Tốc độ kiếm của hắn bây giờ đã nhanh hơn rất rất nhiều so với quá khứ rồi!Mà Diệp Huyên vừa chém chiêu kiếm này xuống, một thanh kiếm khác đột nhiên chém lên mũi kiếm của hắn, trong nháy mắt, Diệp Huyên lập tức biến sắc, bởi vì hắn phát hiện sức mạnh trong kiếm của mình đã bị hóa giải toàn bộ.
Diệp Huyên ngừng lại, hắn nhìn Tiểu Thất, nàng ta nhẹ giọng nói: "Mỗi lần xuất kiếm đều sẽ có kẽ hở, nếu có thể nhằm vào kẽ hở đó, sẽ đạt được hiệu quả dễ dàng".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Một kiếm phá vạn pháp sao?"Tiểu Thất gật đầu: "Nhưng muốn đạt đến một kiếm phá vạn pháp chân chính như vậy lại rất khó".
Diệp Huyên hỏi: "Cô cũng không làm được à?"Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: "Ta nói là đối với ngươi rất khó.
Còn với ta thì! không khó".
Diệp Huyên đen mặt lại, mẹ nó chứ! Tiểu Thất đến trước mặt Diệp Huyên: "Căn cơ của ngươi không tệ, phi kiếm cũng miễn cưỡng tạm được, đặc biệt là kiếm ý cùng niềm tin kiếm đạo của ngươi, ta chưa từng thấy qua bao giờ.
Đáng tiếc ngươi học tập có chút hỗn tạp, thậm chí có chút lệch hướng, việc này khiến thực lực của ngươi suy giảm phần lớn.
Kiếm đạo của ngươi có thể đơn giản hóa một chút".
Diệp Huyên vội hỏi: "Làm sao để đơn giản hóa?"Tiểu Thất xòe lòng bàn tay ra, một thanh xuất hiện trong tay nàng ta: "Đây là cái gì?"Diệp Huyên trầm giọng nói: "Kiếm!".
Tiểu Thất gật đầu: "Nó chính là kiếm! Đây chính là đơn giản!"
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nói: "Ý cô là, khi ta dùng kiếm đã xen lẫn vào quá nhiều ngoại vật?"
Trong mắt Tiểu Thất lóe lên một tia kinh ngạc: "Ồ... Ngươi cũng không ngốc lắm".
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Thất lại nói: "Ngoại vật của ngươi quá nhiều, tuy những ngoại vật kia đều rất mạnh, nhưng điều này khiến kiếm của ngươi không còn thuần túy. Kiếm càng thuần túy, càng sắc bén! Vì thế, ngươi nên tách ngoại vật ra khỏi kiếm của mình!"
Diệp Huyên hỏi: "Có thể dung hợp không?"
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi muốn dung hợp như thế nào?"
Diệp Huyên xòe tay ra, đạo tắc Đại Địa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: "Đây là đạo tắc Đại Địa, có thể dung hợp với kiếm đạo của ta không?"
Tiểu Thất nhìn đạo tắc Đại Địa, sau đó gật đầu: "Có thể!"
Diệp Huyên vui vẻ trong lòng, vội hỏi: "Dung hợp làm sao?"
Tiểu Thất nói: "Có thể cho ta mượn dùng một chút không?"
Diệp Huyên gật đầu, đưa đạo tắc Đại Địa cho Tiểu Thất, Tiểu Thất quan sát đạo tắc Đại Địa một chút rồi nhẹ giọng nói: "Trong đây hội tụ Địa Linh Chi Lực..."
Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Muốn dung hợp thì đầu tiên ngươi phải hoàn toàn khống chế được nó. Ngươi biết dùng Địa Linh Chi Lực này như thế nào không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, đạo tắc Đại Địa trong tay Tiểu Thất khẽ run lên, một khắc sau, một thanh kiếm màu vàng óng xuất hiện trước mặt nàng ta.
Kiếm ngưng tụ từ Địa Linh Chi Lực!
Mà đất đai bốn phía đang bắt đầu rung lên, vô số Đại Địa Chi Lực cuồn cuộn hội tụ về phía thanh kiếm này.
Gần như trong tích tắc, toàn bộ Đại Địa Chi Lực trong Trật Tự Thành đều hội tụ về kiếm này.
Tiểu Thất đưa kiếm cho Diệp Huyên, Diệp Huyên nhận kiếm, khó hiểu nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất nói: "Ngươi vung kiếm này ra, lực lượng sẽ là của đạo tắc Đại Địa, hơn nữa chỉ được một lần".
Diệp Huyên trầm mặc.
Tiểu Thất lại nói: "Ngươi phải hiểu được thứ gì là của ngươi, kiếm là của ngươi, mà ngươi muốn dung hợp kiếm thì phải đạt được đến một loại cảnh giới, đó là có thể dùng vạn vật làm kiếm. Kiếm của ngươi là hạt nhân, cho dù là đạo tắc Đại Địa hay là thứ gì khác, đều chỉ có thể là ngoại vật phụ trợ".
1889: Hải Vực Di Thiên.
Tiểu Thất nói: "Điều ngươi cần làm bây giờ là đơn giản hóa, để kiếm của mình trở nên đơn giản. Nếu như bản thân ngươi đủ mạnh, những ngoại vật này sẽ phụ trợ giúp ngươi càng thêm mạnh hơn, mà nếu ngươi hoàn toàn ỷ lại sức mạnh của những ngoại vật này, thì bản thân ngươi sẽ ngày càng yếu đi".
Diệp Huyên hỏi: "Phải làm sao mới đơn giản hóa được?"
Tiểu Thất nói: "Không ỷ lại những thứ này nữa, làm một kiếm tu thuần túy".
Diệp Huyên trầm mặc.
Tiểu Thất nói: "Không nỡ từ bỏ?"
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Thất lại nói: "Khi ngươi do dự, thì có nghĩa là sâu trong lòng ngươi đã mê luyến những ngoại vật này rồi. Tuy những ngoại vật đó đủ mạnh, nhưng chúng nó chỉ là tạm bợ. Kiếm tu là kiếm tu, có kiếm là đủ".
Có kiếm là đủ!
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta hiểu rồi".
Nói xong, hắm cất đạo tắc Đại Địa đi.
Chỉ mỗi kiếm!
Tiểu Thất khẽ gật đầu, nàng ta đang định nói chuyện thì đúng lúc này Nam Cung Uyển đã đi đến, nàng ta nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, bọn họ đến rồi".
Tiểu Thất nói: "Còn thiếu gì không?"
Nam Cung Uyển im lặng trong chốc lát, sau đó lắc đầu: "Không có, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng!"
Tiểu Thất gật đầu, sau đó nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Đi thôi!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Diệt Thiên Đạo sao?"
Tiểu Thất gật đầu.
Diệp Huyên cũng khẽ đáp lời: "Đi thôi!"
Diệt Thiên Đạo!
Hắn không biết Tiểu Thất này sẽ bảo mình làm gì, nhưng hắn biết, chắc chắn sẽ không gọi hắn đến đánh nhau giúp.
Sự tồn tại ở đẳng cấp Thiên Đạo, chắc chắn không phải là thứ hắn bây giờ có thể đương đầu được.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, một con cự long màu vàng chậm rãi bay lên từ trong Trật Tự Thành, sau đó nhằm về phía tinh không xa xôi mà lao đi.
Hải vực Di Thiên.
Trên một hòn đảo nhỏ, Đường Diêm đang đứng lặng yên, ông ta ngẩng đầu về phía cuối chân trời, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lúc này, Yêu Vương cùng Sở chân nhân xuất hiện.
Sở chân nhân trầm giọng nói: "Cô gái nhỏ kia đã dẫn người đến".
Đường Diêm nói: "Phần thắng của bọn họ có bao nhiêu?"
1890: "Việc Này Trước Tiên Tạm Bỏ Qua Đã!"
Sở chân nhân lắc đầu: "Thần Quốc này... sâu không lường được!"
Sâu không lường được!
Sự mạnh mẽ của Thần Quốc đã vượt khỏi dự liệu của tất cả bọn họ!
Lúc này, Sở chân nhân cười khẩy: "Nhưng nàng ta muốn diệt Thiên Đạo, ta cảm thấy đó là chuyện viển vông".
Thiên Đạo!
Đường Diêm gật đầu.
Người chưa từng tiếp xúc với Thiên Đạo, vĩnh viễn sẽ không biết Thiên Đạo kh ủng bố cỡ nào!
Lúc này, Yêu Vương đột nhiên nói: "Diệp Huyên kia cũng đến".
Diệp Huyên!
Nghe hai chữ này, sắc mặt Sở chân nhân lạnh lại: "Tên phản đồ này! Lúc trước nên giết quách hắn đi cho rồi!"
Yêu Vương lắc đầu: "Đừng nói về hắn nữa! Nói về Liên Minh Trật Tự đi!"
Liên Minh Trật Tự!
Nghe vậy, bầu không khí bỗng chốc trở nên kì lạ.
Tinh chủ chết trận, hiện tại Liên Minh Trật Tự không có ai dẫn đầu, nhưng thực lực còn sót lại quá yếu so với bọn họ.
Mà lúc này chính là thời cơ tốt nhất để chiếm đoạt Liên Minh Trật Tự!
Đường Diêm bỗng nói: "Việc này trước tiên tạm bỏ qua đã!"
Sở chân nhân cũng khẽ gật đầu: "Trước hết chờ kết quả bên phía Thần Quốc đã".
Yêu Vương đột nhiên nói: "Nếu nàng ta thành công thì sao?"
Sở chân nhân cười khẩy: "Có thể ư? Đó là Thiên Đạo đấy!"
Đường Diêm nhẹ giọng nói: "Sẽ không đơn giản vậy đâu, chúng ta cứ mỏi mắt trông chờ đi!"
Yêu Vương gật đầu: "Chờ thử xem! Xem thử cô gái nhỏ kia có thể nghịch thiên hay không!"
...
Nơi cuối chân trời xa xăm, một con cự long màu vàng giương cánh bay lượn.
Cơ thể cự long màu vàng khổng lồ, như muốn che kín bầu trời nơi nó đang bay!
Trên thân cự long, Tiểu Thất đứng ở vị trí đầu rồng, sau lưng nàng ta là Hướng Kình cùng Hướng Hữu, mà ở bên phải cách đó không xa là Lỗ Phu Tử của Nho gia cùng Hàn U Tử của Binh gia, còn có Vương Cảnh Chi!
Mà bên trái hai người Hướng Kình không xa là một người đàn ông trung niên đang ôm đao!