Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1880-1883




1880: Can Đảm Đấy!


Lúc này, một giọng nói vang lên từ trong cung điện: "Chủ nhân định đi đâu?""Về vũ trụ hỗn độn!"! Ở một nơi nào đó trong tòa thành nọ, trước một tiệm rèn, một người đàn ông râu mép lún phún đang ngồi trên ghế, mà bên hông gã có một thanh kiếm nát.

Người đàn ông say khướt dựa vào ghế.


Đúng lúc này, không gian trước mặt gã đột nhiên chấn động, một giọng nói vang ra từ trong đấy! Một lát sau, người đàn ông bỗng mở choàng hai mắt, trong mắt lấp lóe kiếm quang: "Can đảm đấy!"Vừa dứt lời, gã đột nhiên đứng dậy ngự kiếm phóng lên trời.

Lúc này, một cô gái trong tiệm rèn đuổi theo: "Ngươi muốn đi đâu?"Phía chân trời vang lên một giọng nói: "Trở về!"Cô gái cả giận bảo: "Kiếm Nam Sơn, không phải ngươi đã nói là không quản việc của Kiếm Tông nữa sao?"Phía chân trời lại có giọng nói truyền đến: "Không liên quan đến Kiếm Tông! Chờ ông đây trở về! "! Một chỗ trước vách núi nọ, có một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng, quanh thân người đàn ông trung niên đã có cỏ dại mọc lác đác.

Ai cũng không biết người đàn ông trung niên này đã ngồi ở đây bao lâu!Bỗng, không gian trước mặt người đàn ông trung niên khẽ rung lên! Một lát sau, người đàn ông trung niên đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt ông ta lỏe lên một tia hàn quang: "Có người còn ngông nghênh hơn cả Chu Á Phu ta?"Vừa dứt lời, ông ta đứng dậy rời đi!.

Tại một nơi nào đó trong tinh hà, một người đàn ông đạp không mà đi, người đàn ông tóc dài xõa vai, bên hông giắt một thanh đao không bọc và một thanh kiếm có vỏ!Lúc này, không gian trước mặt người đàn ông đột nhiên rung lên.

Người đàn ông dừng lại.

Sau một chốc, người đàn ông nhẹ giọng nói: "Diệt Thiên Đạo, thú vị đấy! "Vừa dứt lời, người đó xoay lưng rời đi!.

Trật Tự Thành, trong phòng, Tiểu Thất ngồi yên lặng.


Ở trước mặt nàng ta có một thanh kiếm.

.

1881: Lấy Tâm Làm Kiếm!


Trong sân tập võ.

Diệp Huyên vẫn đang đối luyện với ba người máy kia!

Không thể không nói, khi cùng tập luyện với ba người máy này, hắn đã thu hoạch được rất nhiều thứ!



Mà mỗi lần sau khi tập luyện xong, hắn đều sẽ ngồi xuống tĩnh tâm cảm ngộ.

Ngộ!

Lúc này Diệp Huyên mới chính thức hiểu rõ tầm quan trọng của chữ "ngộ" này, nhất là khi làm kiếm tu!

Cứ như vậy, hắn tu luyện ở sân tập võ này tròn nửa tháng.

Trong nửa tháng này, mọi mặt của hắn đều có sự tiến bộ vượt bậc.

Nhất là ở phương diện sức mạnh và tốc độ, bây giờ hắn không cần đến Long Hồn và Long Lực, tốc độ và sức mạnh cũng đã tăng gấp mấy lần so với khi trước!

Nhất là sau khi hắn "lấy tâm làm kiếm".

Lấy tâm làm kiếm!

Mà trong khoảng thời gian này, Tiểu Thất sẽ cách đoạn đấy đên, mỗi lần nàng ta đến, người máy kia lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Ngày hôm đó, Diệp Huyên đang tu luyện đột nhiên dừng lại, hắn xoay người liếc mắt nhìn, sau đó rời đi.


...

Bên ngoài Trật Tự Thành.

Diệp Huyên đi vào trong một khu rừng, trong rừng, hắn gặp được một người quen.

Đường Thanh!

Thấy Đường Thanh, Diệp Huyên có chút bất ngờ: "Đường cô nương?"

Đường Thanh gật đầu: "Đến nơi khác nói chuyện!"

Nói xong, ả ta dẫn Diệp Huyên rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên đã theo Đường Thanh đến trong rừng sâu.

Trên đường, Đường Thanh đột nhiên hỏi: "Ngươi đã quy thuộc Thần Quốc rồi à?"

Diệp Huyên cười nói: "Không".

Đường Thanh xoay người nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ cười bảo: "Đường Thanh cô nương tới tìm ta hẳn là có chuyện gì chứ?"

Đường Thanh trầm mặc.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Đường Thanh cô nương, ta phát hiện ra một chuyện, cô có biết là gì không?"


1882: "Vui Cái Gì?"


Đường Thanh lắc đầu.

Diệp Huyên nói: "Ban đầu ta cùng các cô đối kháng với Thần Quốc, đáng tiếc bên phía chúng ta lại chưa từng đoàn kết bao giờ. Nhất là Tinh chủ kia cứ nhiều lần muốn gi3t chết ta, mà ngoại trừ võ sư Nam Phái ra, không một ai đứng về phía ta cả! Ta nghĩ, Yêu Vương kia cũng muốn ta chết, Sở chân nhân cũng muốn ta chết, bao gồm cả Tộc trưởng Đường tộc Đường Diêm các cô có lẽ cũng muốn như vậy. Đúng không?"

Đường Thanh trầm mặc.



Diệp Huyên lại nói: "Đối đầu với Thần tộc? Thật ra đám thế lực các người chưa từng nghĩ đến chúng sinh thay cho thiên hạ này, các người chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân mà thôi".

Nói xong, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía xa xôi, rồi nhẹ giọng nói: "Năng lực ta có hạn, không làm được đấng cứu thế, chỉ cần ta, bạn bè, và cả Thần Võ Thành bình an vô sự, thế là được rồi".

Đường Thanh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.

Diệp Huyên cười nói: "Sau khi Thần Quốc tiếp quản địa bàn của các thế lực các người, vẫn chưa hề ra tay tàn sát. Nhưng ta dám đảm bảo rằng, nếu các cô lại tiến vào Thần Quốc, Thần Quốc chắc chắn sẽ đồ sát sinh linh trăm họ, cô có tin không?"

Nghe vậy, Đường Thanh khẽ thở dài.

Bởi vì ả ta biết Diệp Huyên đang nói sự thật!

Nếu như bọn họ lại tiến vào Thần Quốc, Thần Quốc chắc chắn sẽ đồ sát muôn dân!

Mà sau khi Thần Quốc tiến vào ba Hoang giới lại chưa từng cướp bóc, đây là chuyện ả ta không ngờ được.


Không chỉ thế, Thần Quốc còn thực hành chính sách vô cùng tốt cho một vài địa phương, hiện tại có Thần Quốc trấn áp, rất nhiều nơi đã giảm bớt chiến tranh.

Tất nhiên, Liên Minh Trật Tự, Đường tộc và cả Yêu tộc chắc chắn đã tổn thất nặng nề.

Tất cả đã mất hết!

Diệp Huyên đột nhiên nói: "Đường cô nương, cô đến tìm ta làm gì?"

Đường Thanh liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Không có chuyện gì thì không được tìm ngươi sao?"

Diệp Huyên cười nói: "Tất nhiên là không phải rồi, nhìn thấy Đường Thanh cô nương, ta cũng vô cùng vui vẻ!"

Đường Thanh nhìn Diệp Huyên: "Vui cái gì?"

Diệp Huyên nhếch miệng cười: "Gặp gỡ mỹ nữ, đương nhiên là vui rồi!"

Đường Thanh lắc đầu: "Diệp Huyên, nếu ngươi không có ý gì với phái nữ thì đừng tùy tiện đi quyến rũ người ta".

Diệp Huyên: "..."

Lúc này, Đường Thanh đột nhiên nghiêm túc lại: "Ta đã nhận được tin ngươi và cô bé kia đang ở cùng nhau nên mới đến tìm xem, ngươi nói ta biết, ngươi theo nàng ta làm gì?"

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ta đã đồng ý giúp nàng ta làm một chuyện".


1883: "Ta Sẽ Không Làm Tổn Thương Nàng Ta".


Đường Thanh hỏi: "Đây là lí do tại sao nàng ta vẫn chưa quấy rầy đến Thần Võ Thành à?"

Diệp Huyên gật đầu.

Đường Thanh trầm mặc.



Diệp Huyên nhìn về phía Đường Thanh: "Sao thế?"

Đường Thanh lắc đầu: "Ngươi phải tránh khỏi nàng ta!"

Diệp Huyên có chút khó hiểu: "Tại sao?"

Đường Thanh trầm giọng nói: "Sắp đến có lẽ Thần Quốc sẽ xảy ra chuyện lớn".

Diệp Huyên hỏi: "Chuyện lớn gì?"

Đường Thanh trầm mặc.

Diệp Huyên cười nói: "Nếu Đường Thanh cô nương không muốn nói, ta cũng không cưỡng ép".

Đường Thanh liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Cụ thể thì ta cũng không biết, chỉ là Liên Minh Trật Tự, Yêu tộc cùng Đường tộc chúng ta đang chuẩn bị tùy thời phát động phản công!"

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Phản công?"

Đường Thanh gật đầu.


Diệp Huyên hỏi: "Lấy gì để phản công?"

Đường Thanh nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết, nhưng bọn họ nếu đã dám chọn cách phản công, vậy thì chắc chắn đã có lòng tin. Vì thế sắp đến Thần Quốc có lẽ sẽ xảy ra biến cố, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi nàng ta đi".

Nói xong, ả ta xoay người rời đi.

Diệp Huyên vội vã gọi lại: "Đường Thanh cô nương".

Đường Thanh xoay người nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Nếu cô có cần gì, nhớ nói cho ta biết, bất cứ lúc nào cũng được!"

Đường Thanh nhìn hắn: "Tự thân ngươi bảo trọng đi!"

Nói xong, ả ta xoay người rời đi.

Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng thật lâu, cuối cùng mới xoay người trở về.

Sau khi trở lại Trật Tự Thành, hắn phát hiện Tiểu Thất đang ở trong sân tập võ.

Tiểu Thất nói: "Nàng ta chính là Đường đại tiểu thư của Đường tộc?"

Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, bị phát hiện rồi.

Tiểu Thất nói: "Ta sẽ không làm tổn thương nàng ta".

Diệp Huyên lại nhìn Tiểu Thất: "Tiểu Thất cô nương, rốt cuộc cô muốn ta giúp cái gì?"

Tiểu Thất nói: "Ngươi sẽ biết ngay thôi".