Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1894-1897




1894: Bên Trong Có Một Vùng Trời Khác!


Chỉ chốc lát, đôi mắt khổng lồ trên không kia đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này, Tiểu Thất nhẹ giẫm chân phải một cái: "Đi tới!"Cự long bay đến, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong trời sao phía xa.


Khoảng chừng một canh giờ sau, cự long dừng lại, mà trước mặt mọi người không xa là một cánh cửa.

Trên cửa có khắc một chữ màu đen nho nhỏ: Đạo!Thấy cánh cửa này, vẻ mặt mọi người ở đây đều nghiêm lại.

Tiểu Thất nhìn cánh cửa kia, nàng ta đang định nói chuyện thì bỗng có một giọng nói truyền từ bên trong ra: "Thiên tài đến từ Thần Quốc, vào đây ngồi một chút đi?"Hiển nhiên là đang nói Tiểu Thất!Tiểu Thất còn chưa đáp lời thì Nam Cung Uyển ở bên cạnh đã cắt ngang: "Không thể!"Hướng Kình cũng trầm giọng nói: "Bệ hạ, không thể khinh địch!"Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Nó không giết được ta!"Nói xong, nàng ta đi đến phía cánh cửa kia.

Như nghĩ đến điều gì, nàng ta bỗng dừng lại rồi xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi vào cùng ta!"Diệp Huyên: "! "Mọi người đều nhìn sang Diệp Huyên, trong mắt đều ánh lên tia khó hiểu.

Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được!"Nói xong, hắn cùng Tiểu Thất đi vào qua cánh cửa.

Bên trong có một vùng trời khác!Là một hòn đảo nhỏ.

Diệp Huyên và Tiểu Thất xuất hiện trên hòn đảo nhỏ này, hòn đảo không lớn, bốn phía đều là nước trong vắt thấy được cả đáy.

Trên đầu là trời xanh mây trắng!Mà trước mặt hai người không xa là một cô gái, cô gái ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy trắng, mái tóc màu trắng, ngay cả lông mày cũng là màu trắng.

Giờ khắc này, cô gái kia đang nhìn Diệp Huyên và Tiểu Thất.

Tiểu Thất và Diệp Huyên đi tới.


Trước mặt cô gái có để một chiếc bàn trà, nàng ta ra hiệu mời ngồi.

Tiểu Thất ngồi xuống, Diệp Huyên cũng ngồi xuống theo.

.

1895: "Ta Chọn Số Hai!"


Tiểu Thất nhìn cô gái tóc trắng: "Ngươi có hai lựa chọn, muốn nghe không?"

Cô gái tóc trắng cười nói: "Nghe!"



Tiểu Thất gật đầu: "Thứ nhất, rời khỏi vũ trụ hỗn độn này, vĩnh viễn không được trở về. Thứ hai, ta gi3t chết ngươi, để ngươi biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này!"

Diệp Huyên: "..."

Cô gái tóc trắng lắc đầu nở nụ cười: "Cô gái nhỏ à, ta phải công nhận ngươi quả thật rất yêu nghiệt. Nhưng ngươi muốn giết ta thì hình như không phải là chuyện đơn giản đâu!"

Tiểu Thất nhìn cô gái tóc trắng: "Ngươi chọn số hai, đúng không?"

Cô gái tóc trắng khẽ mỉm cười: "Ngươi cũng có hai lựa chọn, muốn nghe không?"

Tiểu Thất gật đầu: "Nói!"

Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất: "Thế giới bên dưới có thể để ngươi quản lý, nhưng ngươi không được động vào những gì của ta".

Tiểu Thất hỏi: "Thứ hai là?"

Cô gái tóc trắng cười nói: "Ta gi3t chết ngươi! Diệt trừ Thần Quốc của ngươi!"

Tiểu Thất gật đầu: "Ta chọn số hai!"


Vừa dứt lời, xung quanh lập tức lặng thinh.

Nghe được cả tiếng kim rơi!

Số hai!

Lúc Tiểu Thất nói câu này, Diệp Huyên đã biết chuyện không còn cứu vãn được nữa rồi!

Cô gái tóc trắng cũng không bất ngờ, nàng ta cười nói: "Ta có chút tò mò, ngươi giết ta là vì đám người dưới kia, hay là vì chính bản thân ngươi vậy?"

Tiểu Thất nhìn cô gái tóc trắng: "Vì bản thân, cũng vì tất cả mọi người ở phía sau ta".

Cô gái tóc trắng cười nói: "Nhưng ngươi đã từng nghĩ đến điều này chưa, nếu ta chết thì vũ trụ hỗn độn này sẽ chịu ảnh hưởng gì biết không? Phải biết, ta chính là Thiên Đạo cuối cùng của vũ trụ hỗn độn này đấy".

"Thiên Đạo?"

Tiểu Thất lắc đầu: "Ngươi tự phong thôi!"

Cô gái tóc trắng híp hai mắt lại, không nói gì nữa.

Tiểu Thất lại nói: "Thế gian này căn bản không có cái gọi là Thiên Đạo, ngươi chỉ có thể được tính là linh, là một linh khá mạnh mẽ của vũ trụ hỗn độn này. Mà ngươi lại tự xưng là Thiên Đạo, vượt lên cả chúng sinh, coi chúng sinh là kiến hôi. Người trên thế gian muốn nhận được bản nguyên vốn dĩ thuộc về thế giới này thì phải thần phục ngươi, bị ngươi nô dịch! Không có ngươi, thế giới này sẽ tốt đẹp hơn!"

Cô gái tóc trắng cười nói: "Vậy ngươi cũng biết, nếu không có ta khống chế những bản nguyên này, với tính cách tham lam của nhân loại, những bản nguyên này e là đã sớm biến mất sạch hết rồi! Khi đó thế giới sẽ trở thành kiểu, người trước được lợi, người sau xúi quẩy! Ngươi hiểu chưa?"

Tiểu Thất lắc đầu: "Ngươi không phải vì vũ trụ hỗn độn này, ngươi chỉ đang vì bản thân mà thôi".


1896: "Thánh Hỏa Liên!"


Cô gái tóc trắng nói: "Đúng là vì bản thân ta, nhưng nếu không có ta trấn áp, ngươi có biết vũ trụ này sẽ ra sao không?"

Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Chúng ta còn phải cảm tạ ngươi sao?"

Cô gái tóc trắng lắc đầu: "Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta vẫn chưa nô dịch sinh linh ở vùng thiên địa này, ta chỉ chiếm cứ bản nguyên ở mảnh vũ trụ hỗn độn này, nhưng ta không hề tận hưởng một mình. Hơn nữa, những năm gần dây, bởi vì sự khống chế của ta nên cường giả Đế Cảnh ở thế giới này vô cùng ít, ngươi có biết rằng nếu có quá nhiều cường giả Đế Cảnh thì thế gian này sẽ ra sao không?"



Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Ra sao cơ?"

Cô gái tóc trắng nhìn sang Diệp Huyên: "Có rất nhiều lúc, người có thực lực càng mạnh sẽ càng ích kỉ tham lam. Nếu có quá nhiều cường giả Đế Cảnh, kết quả chính là những bản nguyên này sẽ bị bọn họ hấp thu sạch, thậm chí còn bị bọn họ khống chế".

Nói đến đây, nàng ta nhìn Tiểu Thất rồi cười nói: "Nếu ta chết, những bản nguyên này cũng sẽ bị nàng ta khống chế, khi đó nàng ta muốn cho ai thì cho. Tại sao Thần Quốc lại ngày càng lớn mạnh? Bởi vì bọn họ đã hấp thụ tất cả bản nguyên ở Đông Hoang giới. Mà bây giờ, bản nguyên Đông Hoang giới đã gần như biến mất hết rồi".

Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Bản nguyên vốn là thứ của vùng vũ trụ này, chứ không phải của riêng ngươi".

Nói xong, nàng ta đứng lên: "Ngươi đã không chọn cách rời đi, vậy thì ra tay đi!"

Vừa dứt lời, đám người Hướng Kình đã xuất hiện toàn bộ ở phía sau Tiểu Thất.

Cô gái tóc trắng cười nói: "Đều là Đế Cảnh cơ đấy!"

Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nhìn sang Diệp Huyên: "Ta có hơi không hiểu, ngươi gọi tên này đến đây làm gì?"


Diệp Huyên: "..."

Tiểu Thất hờ hững hỏi: "Hắn yếu lắm à?"

Cô gái tóc trắng quan sát Diệp Huyên một chút rồi đáp: "Yếu!"

Diệp Huyên nặng nề nói: "Ta không yếu đến mức đó chứ?"

Cô gái tóc trắng cười bảo: "Chí ít là tạm thời rất yếu. Nhưng ngươi lại khiến ta hơi bất ngờ, bởi vì cái tháp kia vậy mà lại nhận ngươi làm chủ!"

Diệp Huyên hỏi: "Ngươi biết nó à?"

Cô gái tóc trắng lắc đầu: "Không quen, chỉ là từng tiếp xúc một lần".

Nói xong, nàng ta xòe tay phải ra, một đóa hỏa liên bằng lửa bỗng xuất hiện.

Lửa!

Cách đó không xa, Nam Cung Uyển khẽ nhíu mày: "Thánh Hỏa Liên!"

Diệp Huyên nhìn về phía Nam Cung Uyển, nàng ta giải thích: "Thánh Hỏa Liên là thần hỏa đứng đầu vũ trụ hỗn độn, có thể so sánh ngang với Đế Cảnh".

Mà đúng lúc này, sau lưng cô gái tóc trắng bỗng xuất hiện một giọt thủy châu màu xanh lam, thủy châu chỉ to bằng ngón cái, óng ánh lấp lánh, trông rất đẹp.


1897: Áp Chế!


"Thủy Phách!"

Nam Cung Uyển nhìn cô gái tóc trắng: "Nếu ta đoán không sai thì Thánh Linh Ngũ Hành đều ở trong tay ngươi!"

Cô gái tóc trắng cười nói: "Đúng được một nửa!"



Vừa dứt lời, bên phải nàng ta đột nhiên xuất hiện một quả cầu màu vàng, quả cầu tỏa ra ánh vàng nhạt, mà bên trong ẩn chứa một luồng năng lượng cực kì kinh khủng!

Mà bên trái cô gái tóc trắng lại có một cành gỗ cùng một thổ dân nhỏ.

Toàn thân cành gỗ màu xanh biếc, bên trên còn có hai cái lá xanh, mà thổ dân nhỏ kia chỉ to bằng một bàn tay, nhưng giống y đúc người thật, lúc này đây nó đang nhìn đám người Tiểu Thất mà cười hì hì!

Thánh Linh Ngũ Hành!

Tiểu Thất nhìn cô gái tóc trắng: "Vậy thôi?"

Cô gái tóc trắng cười nói: "Chưa đủ à?"

Vừa dứt lời, thổ dân nhỏ bên cạnh nàng ta bỗng xông ra ngoài, mà trong nháy mắt thổ dân nhỏ xông ra đó, Hướng Kình bên cạnh Tiểu Thất đã bước lên trước một bước, chém xuống một kiếm.

Ầm!

Một tia kiếm khí chấn động ra, mọi người đều dồn dập thối lui!

Mà Hướng Kình ra chiêu kiếm kia cũng phải liên tục lùi lại hơn cả ngàn trượng, lùi ra thằng trên mặt biển!


Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức nghiêm lại, thổ dân nhỏ này bi3n thái đến vậy à?

Thổ dân nhỏ ở phía xa xa nhếch miệng cười, một khắc sau, nó lại lần nữa vọt đến chỗ Hướng Kình!

Tốc độ quá nhanh, nơi nó đi qua, không gian đều bị tông vỡ vụn!

Hướng Kình ở xa xa híp hai mắt lại, trong mắt ánh lên tia nghiêm nghị, ông ấy không dám bất cẩn, lập tức tiến lên trước một bước, nháy mắt đó, một tia kiếm quang bỗng b ắn ra!

Ầm ầm!

Gần như trong nháy mắt, nước biển dưới chân Hướng Kình lập tức bốc hơi, mà Hướng Kình thì lại lần nữa bị đẩy lùi...

Áp chế!

Vừa mới giao thủ, Hướng Kình đã hoàn toàn bị áp chế!

Lúc này, cô gái tóc trắng đột nhiên cười nói: "Kiếm tu này không tệ!"

Vừa dứt lời, cành gỗ bên cạnh nàng ta cũng bỗng bay ra ngoài, nháy mắt sau, từng cây mây đột nhiên xuất hiện ở xung quanh!

Những cây mây này như thể mọc ra từ trong không gian, trông vô cùng kh ủng bố!

Lúc này đây, Hướng Hữu bỗng che trước mặt Tiểu Thất, một khắc sau, từng tia kiếm khí b ắn ra tung tóe ở khắp nơi như đang giăng một tấm võng.

Keng keng keng!