1871: Ta Vẫn Muốn Tranh Đấu Một Chút!
Nói đến đây, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: "Ngươi có biết tại sao ba Hoang giới của các ngươi dù hợp lực lại vẫn thua chúng ta không?"Diệp Huyên trầm giọng nói: "Thực lực không bằng các ngươi!"Cô bé lắc đầu: "Không hẳn là vậy.
Nguyên nhân chính là các ngươi không có lòng trung thành, ba Hoang giới đều tự làm theo ý mình, từng người đều có tính toán riêng của bản thân.
Bên phía các ngươi, lợi ích là trên hết, căn bản không có khái niệm về quốc gia! Trong lòng tất cả mọi người chỉ có lợi ích, và vì lợi ích, họ có thể bán đứng tất cả mọi người.
Các ngươi chỉ chiến đấu vì bản thân, mà một khi bất lợi về phía mình, các ngươi sẽ lập tức thay đổi suy nghĩ, sẽ trở nên hỗn loạn không đoàn kết, thậm chí còn trở mặt thành thù".Nói đến đây, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta vì lợi ích, nhưng cũng vì niềm tin! Mà các ngươi, lại không có niềm tin!"Diệp Huyên trầm mặc.Như cô bé nói, bên phía bọn họ chỉ làm theo ý của mình, căn bản không có khái niệm về quốc gia.Thậm chí rất nhiều người cũng không biết mình tại sao lại phải chiến đấu, tất nhiên, nhiều hơn hết là những kẻ chỉ chiến đấu vì mình, người đến chiến đều chỉ muốn đạt được lợi ích!Dưới tình huống này, làm sao đối mặt được với Thần Quốc?Tuy Thần Võ Thành đoàn kết, nhưng thực lực lại kém quá xa.Cô bé đứng dậy, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Ngươi là kiếm tu, ngươi có một thân ngông cuồng, ngươi không sợ Thần Quốc ta.
Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, ngươi là Thành chủ Thần Võ Thành, chỉ cần một quyết định của ngươi, là sẽ ảnh hưởng đến vô số sự sống cái chết của người Thần Võ Thành chưa".Nói xong, nàng ta đến trước mặt Diệp Huyên, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào lồ ng ngực hắn: "Kiếm của kiếm tu, thà gãy chứ không cong, thế nhưng nó không có nghĩa là kiếm tu có thể ích kỉ cho mỗi bản thân! Nếu ngươi là cá thể độc lập, ngươi có thể làm vậy, nhưng ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi hiểu chưa?"Diệp Huyên cười nói: "Thật ra ngươi hoàn toàn có thể nghiền nát Thần Võ Thành này, sao lại còn kiên nhẫn đến gặp ta nói những lời này?"Cô bé không trả lời, nàng ta ngồi xuống, sau đó nói: "Bây giờ ngươi thể nói cho ta biết đáp án của mình rồi".Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta vẫn muốn tranh đấu một chút!"Cô bé nhìn Diệp Huyên, mà lúc này, sau lưng nàng ta xuất hiện mười một người!Với mười một người này, Thần Võ Thành không có bất kì ai có thể chống đỡ được!Lúc này Diệp Huyên lại nói: "Như vậy có được không, bản thân ta liều với các ngươi trước một phen, nếu ta đấu không lại, khi đó Thần Võ Thành sẽ nghe theo lời của các ngươi.
Còn nếu ta chống đỡ được, Thần Võ Thành vẫn sẽ như trước đây, không bị bất kì một ai khống chế.
Tất nhiên, chúng ta sẽ chỉ ở trong Thần Võ Thành, không ra ngoài phát triển thế lực.
Được không?".
Diệp Huyên gật đầu.
Cô bé nói: "Yêu cầu này có lợi với ngươi, nhưng không quá có ích với chúng ta. Vì thế ta cũng muốn nêu một yêu cầu".
Diệp Huyên nói: "Ngươi nói đi!"
Cô bé đáp: "Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào đi nữa, ngươi phải giúp ta làm một chuyện".
Diệp Huyên im lặng một lát rồi gật đầu: "Được thôi!"
Cô bé gật đầu: "Trước tiên dẫn ta đến Kiếm Tông nhìn đã!"
Diệp Huyên đứng dậy, hắn thu bàn lại, sau đó nói: "Mời!"
Cứ thế, cô bé được Diệp Huyên dẫn đến trước đại điện Kiếm Tông, nơi đây có một bức tượng!
Chính là tượng của người đàn ông áo xanh!
Cô bé đi tới trước bức tượng người đàn ông áo xanh kia, im lặng nhìn một hồi lâu.
Diệp Huyên ở bên cạnh cũng không quấy rầy.
Cô bé nhìn bức tượng người đàn ông áo xanh đó rất lâu, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Vì sao lần đại chiến Vạn Sơn Trường Thành đó, linh hồn hoặc phân thân của y chưa từng xuất hiện?"
Diệp Huyên cười khổ: "Đã bị dùng hết rồi!"
Cô bé khẽ gật đầu: "Vậy thì đáng tiếc quá".
Nói xong, nàng ta xoay người lại nhìn Diệp Huyên: "Ngươi muốn đấu một mình hay là gọi thêm người?"
Diệp Huyên cười nói: "Trước tiên đấu một mình đã!"
Cô bé gật đầu: "Ta bảo người đến".
Diệp Huyên nhìn thẳng vào cô bé: "Ta đấu với ngươi!"
Cô bé nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Đấu một mình!
Diệp Huyên biết cô bé rất mạnh, vô cùng vô cùng mạnh, ngay cả phân thân của Mục Nam Tri cũng không làm gì được cô bé này, vậy là đã có thể tưởng tượng được cô bé này mạnh đến mức độ nào!
Hơn nữa, cô bé trước mắt này còn là một vị Kiếm Thần!
Có thể nói, đối với cô bé này, hắn có sự kiêng dè nhất định, hoặc phải nói là có chút sợ hãi!
Sợ hãi!
Diệp Huyên hắn là con người, không phải thần tiên, tất nhiên cũng sẽ biết sợ!
Nhưng hắn chưa bao giờ né tránh nỗi sợ của bản thân!
Càng sợ, hắn càng muốn khiêu chiến!
Có thể thua, nhưng không thể sợ!
Cô bé nhẹ giọng nói: "Ngươi khiến ta có chút bất ngờ".
Diệp Huyên cười nói: "Bất ngờ cái gì?"
1873: Toàn Bộ Đều Là Vị Trí Chí Mạng!
Cô bé nhìn Diệp Huyên: "Ở Thần Quốc, từ năm mười tuổi, đã không một ai dám khiêu chiến với ta".
Diệp Huyên cười nói: "Ta cũng rất ít khi khiêu chiến người khác, nhưng ta thật sự muốn đấu với ngươi một trận, một trận đấu chân chính, không có bất kì ngoại vật nào".
Cô bé gật đầu: "Được thôi".
Diệp Huyên nói: "Ta có thể để đệ tử Kiếm Tông đến quan sát không?"
Cô bé nhìn Diệp Huyên: "Có thể!"
Chẳng mấy chốc, các đệ tử Kiếm Tông đã đến sân.
Cô bé khẽ nhấc tay phải lên, bên ngoài mười trượng, có một cành gỗ đột nhiên bay đến trong tay nàng ta.
Diệp Huyên bỗng thấy có chút khó nhằn, hắn vốn định dùng một thanh kiếm bình thường, vậy mà người ta lại dùng một cành gỗ.
Da mặt hắn có dày hơn nữa cũng không tiện cầm kiếm đâu!
Vậy là hắn cũng nhấc tay lên, một cành gỗ rơi vào lòng bàn tay hắn.
Cô bé nhìn Diệp Huyên: "Ở bên ta, kiếm đạo chia làm ba loại cảnh giới. Loại thứ nhất là Mộc Kiếm Cảnh, loại thứ hai là Thần Kiếm Cảnh, loại thứ ba là Mộc Kiếm Cảnh. Mỗi thanh kiếm đều đại diện cho một cảnh giới. Mà ngươi bây giờ hẳn đã là Thần Kiếm Cảnh, vì thế ngươi có thể dùng kiếm Thiên Tru của mình!"
Diệp Huyên lắc đầu: "Ta muốn thử Mộc Kiếm!"
Cô bé gật đầu: "Ra tay đi!"
Diệp Huyên nói: "Xin chỉ giáo!"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên biến mất.
Một tia sáng sắc lạnh lóe lên, chớp mắt đã phóng đến trước mặt cô bé.
Cô bé đâm một kiếm ra, là một chiêu kiếm rất bình tĩnh, chiêu kiếm này lập tức đâm xuống tia sáng sắc lạnh rồi làm nó vỡ vụn tan biến!
Diệp Huyên đang định tung chiêu lần nữa thì đúng lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện ba ảo ảnh của cô bé, một khắc sau, ba thanh kiếm riêng biệt đâm về giữa lông mày, sau gáy và bụng hắn!
Toàn bộ đều là vị trí chí mạng!
Sắc mặt Diệp Huyên khẽ biến, hắn cầm kiếm quét ngang một đường.
Nhưng chiêu kiếm này lại chỉ quét vào hư không, một chốc sau, một thanh kiếm khác đã đâm vào ngực hắn.
Kiếm đâm vào nửa tấc!
Máu tươi bắn tung tóe!
Mà gần như cùng lúc đó, Diệp Huyên lại tung một kiếm về phía cô bé.
Hắn theo bản năng chọn cách lấy mạng đổi mạng!
1874: Nỗ Lực Rất Quan Trọng.
Nhưng trong tích tắc hắn xuất kiếm đó, cô bé đã chẳng biết tự khi nào lui về chỗ cũ.
Diệp Huyên nhìn cô bé, cô bé nhẹ giọng nói: "Tốc độ của ngươi quá chậm".
Vừa dứt lời, cô bé đột nhiên trở nên mờ ảo!
Diệp Huyên cách đó không xa lập tức biến sắc, hắn vừa muốn xuất kiếm thì cô bé đã trở về chỗ cũ, lúc này đây, trên người hắn đã có hơn mười vết kiếm chém!
Cô bé nhìn Diệp Huyên: "Mắt thường vĩnh viễn không sánh bằng tâm nhãn. Tốc độ xuất kiếm bằng tay vĩnh viễn không sánh bằng xuất kiếm bằng tâm. Lấy tâm làm kiếm, lấy kiếm làm tâm, mới đạt đến mức nhanh nhất".
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Tâm kiếm à?"
Cô bé gật đầu: "Thử xem?"
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, một lát sau, hắn đột nhiên biến mất, lần này, tốc độ của Diệp Huyên đã nhanh hơn trước một chút, nhưng vẫn không quá nổi bật.
Cô bé ở phía xa đột nhiên giơ tay tung ra một chiêu kiếm.
Ầm!
Diệp Huyên trở lại chỗ cũ!
Cô bé nhìn Diệp Huyên: "Tâm vô tạp niệm, một kiếm tru tiên!"
Diệp Huyên ở phía xa trầm mặc.
Chênh lệch!
Hắn chân chính cảm nhận được sự chênh lệch.
Thực lực của cô bé này, cho dù là một vị cường giả Đế Cảnh cũng không sánh bằng!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên cười khổ.
Trên thế giới luôn có một số người ưu tú đến mức nghịch lí, khiến người ta phải cảm thán, giữa người và người sao lại có chênh lệch lớn đến vậy?
Nỗ lực rất quan trọng.
Thế nhưng, rất nhiều lúc thiên phú còn quan trọng hơn!
Mà ngoại trừ thiên phú, hoàn cảnh cũng quan trọng ngang ngửa vậy!
Đáng sợ nhất là, có người hoàn cảnh đã tốt, thiên phú hơn người, lại còn nỗ lực vươn lên...
Diệp Huyên nhìn cô bé: "Ta không đánh lại ngươi!"
Chịu thua!
Làm người, sợ nhất không phải là thua trận, mà là không dám chịu thua.
Lúc này đây, hắn có hơi hối hận, hối hận vì lúc trước khi cô gái váy trắng còn ở đây, hắn đã không nghiêm túc học tập kiếm đạo với nàng ấy!