Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1858-1861




1858: Đáng Sợ Quá!


Thái điên đút đan dược cho Diệp Huyên ăn, chẳng mấy chốc, một luồng năng lượng màu xanh nhạt đột nhiên lan ra trong cơ thể Diệp Huyên.

Chỉ chốc lát, thân thể Diệp Huyên đã bắt đầu rung lên!Tả Tịnh vội vàng hỏi: "Sao thế?"Thái điên sờ khắp người Diệp Huyên rồi đáp: "Huyết mạch của hắn đang cắn nuốt đan dược của ta!"Tả Tịnh "ồ" một tiếng rồi nói: "Tiếp tục đi!"Thái điên nhìn Tả Tịnh: "Đắt lắm đó!"Tả Tịnh nghiêm mặt nói: "Hắn là Thành chủ Thần Võ Thành đấy, hắn mà thiếu tiền sao? Hơn nữa, trên người hắn có nhiều bảo vật lắm!"Thái điên ngẫm nghĩ một chốc rồi cũng đút cho Diệp Huyên thêm đan dược, cứ thế, khoảng chừng nửa canh giờ sau, vết thương trên người Diệp Huyên bắt đầu chầm chậm khôi phục lại.


Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở hai mắt ra, tròng mắt hắn chỉ toàn màu đỏ tươi!Thấy cảnh này, mí mắt Tả Tịnh giật lên, đáng sợ quá!Lúc này, Thái điên đột nhiên đâm một cây châm đâm vào giữa lông mày Diệp Huyên.

Tả Tịnh nhìn Thái điên: "Làm gì thế?"Thái điên trầm giọng nói: "Sát niệm của hắn quá nặng, là do huyết thống của hắn.

Kim châm này của ta tạm thời trấn áp lại huyết mạch của hắn".

Tả Tịnh nói: "Có thể tỉnh lại không?"Thái điên nhẹ giọng bảo: "Phải xem bản thân hắn rồi".

Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Thấy Tiểu Linh Nhi, hai cô gái kia đồng thời sửng sốt.

Tiểu Linh Nhi nhìn hai người một chốc, sau đó lại quay sang Diệp Huyên, sau khi Diệp Huyên bị thương, tháp Giới Ngục cũng bị ảnh hưởng nên đã lập tức tự giam mình lại, bởi thế, cô bé không thể đi ra ngoài được!Mà bây giờ, sau khi Thái điên cho Diệp Huyên ăn đan dược, thân thể Diệp Huyên khôi phục lại được đôi chút, lúc này tháp Giới Ngục mới lần nữa mở ra.

Bấy giờ, Thái điên đột nhiên nói: "Con bé là bản nguyên chi linh!"Bản nguyên chi linh!Nghe vậy, ánh mắt Tả Tịnh sáng lên, nàng ta nhìn Tiểu Linh Nhi rồi cả kinh nói: "Đúng là bản nguyên chi linh thật!"Tiểu Linh Nhi nhìn hai cô gái, mặt không có cảm xúc gì: "Các ngươi là nhân loại đấy à, hiếm lạ ghê!"Hai cô gái: "! "Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó cô bé lấy ra rất nhiều linh quả cho hắn ăn.


Khi thấy những linh quả kia, mắt Thái điên sáng lên: "Thánh Linh Quả, Kỳ Linh Thảo, Hồng Lông Quả! "Tiểu Linh Nhi không để ý đến hai người mà tiếp tục đút linh quả cho Diệp Huyên.

Lúc này, tháp Giới Ngục đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nó rung lên bần bật, như thể đang rất tức giận.

.

1859: Không Mặc Gì Hết?


Tiểu Linh Nhi liếc nhìn tháp Giới Ngục: "Hắn cũng đâu cố ý, ngươi tức giận làm gì!"

Tháp Giới Ngục run run, như đang nói gì đó.

Tiểu Linh Nhi lơ thẳng mặt, cô bé tiếp tục đút linh quả cho Diệp Huyên.



Mà hai người Tả Tịnh ở bên cạnh đều đang nhìn chằm chằm vào tháp Giới Ngục.

Bảo vật Ngũ Duy!

Tả Tịnh sáng mắt lên, mà Thái điên kia cũng có chút ngạc nhiên.

Rất nhiều người Thần Quốc biết đến bảo vật Ngũ Duy này, phải biết rằng, đừng nói món bảo vật này đứng hạng đầu ở bên đây, mà có là Thần Quốc thì nó cũng xếp hàng nhất!

Ở Thần Quốc cũng có một bảng Thần khí, đó là bảng Thiên Cơ Môn lập ra, mà đứng đầu bảng đó chính là bảo vật Ngũ Duy này!

Món bảo vật này đè bẹp vô số thần khí khác của Thần Quốc!

Nhưng có điều hiện tại trên bảng Thần khí lại thêm hai hạng nữa!

Kiếm Thiên Tru!

Mà kiếm Thiên Tru này đứng hạng ba!

Nói cách khác, trên bảng Thần khí, một mình Diệp Huyên đã chiếm đến hai món!


Đúng lúc này, Tả Tịnh đột nhiên nói: "Hay là ngươi đi theo ta đi?"

Tháp Giới Ngục: "..."

Tiểu Linh Nhi nhìn Tả Tịnh: "Nó không theo ngươi đâu!"

Tả Tịnh không hiểu: "Tại sao?"

Tiểu Linh Nhi đáp: "Vì nó sợ chết!"

Tháp Giới Ngục: "..."

Tả Tịnh trừng mắt nhìn: "..."

Lúc này, đôi ngươi đỏ máu của Diệp Huyên đã dần nhạt màu đi, mà thần trí hắn cũng đang chậm rãi khôi phục.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên gần như đã khôi phục lại được thần trí, hắn nhìn về phía Tiểu Linh Nhi rồi nhẹ giọng nói: "Chưa chết ư?"

Tả Tịnh ở bên vội vã nói: "Kiếm tu vô liêm sỉ, là ta cứu ngươi đó!"

Thái điên cũng nói: "Ta nữa!"

Diệp Huyên chậm rãi ngồi dậy, lúc này quanh thân hắn mát rượi, hắn cúi đầu nhìn xuống, lập tức ngớ ra.

Không mặc gì hết?


1860: "Hắn Nói Không Sai".


Diệp Huyên nhìn về phía Tả Tịnh: "Quần áo của ta đâu?"

Tả Tịnh vội vã lắc đầu: "Ta không biết!"

Diệp Huyên: "..."



Lúc này, Tả Tịnh đột nhiên nói: "Kiếm tu, ta cứu ngươi, ngươi báo đáp ta như thế nào đây?"

Diệp Huyên lấy một bộ quần áo ra mặc lên, sau đó nhìn sang Tả Tịnh: "Hay là ta lấy thân báo đáp nhé!"

Tả Tịnh trừng mắt với Diệp Huyên: "Kiếm tu vô liêm sỉ, ngươi làm người đi! Sao có thể vô liêm sỉ đến thế? Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy! Nếu không có ta, ngươi đã chầu trời từ lâu rồi!"

Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Đa tạ!"

Câu nói này quả thật là lời thật lòng.

Hắn biết, nếu không có cô gái trước mắt này, hắn thật sự có lẽ đã chết.

Nói xong, Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn đưa nhẫn cho Tả Tịnh: "Bên trong có năm triệu Thần Tinh, đủ không?"

Tả Tịnh liếc nhìn nhẫn chứa đồ, sau đó nàng ta lại nhìn tháp Giới Ngục cách đó không xa, Diệp Huyên cười khổ: "Cái này không cho cô được đâu, thật đó, nó về tay cô thì còn hại cô nữa đấy!"

Thái điên cũng nói: "Hắn nói không sai".


Tả Tịnh suy nghĩ một chút rồi bảo: "Vậy ngươi đền đao cho ta đi! Ta không còn đao để dùng nữa rồi!"

Diệp Huyên nói: "Năm triệu Thần Tinh có mua được đao cấp bậc Đạo Cảnh không?"

Tả Tịnh gật đầu: "Được! Nhưng chỉ mua được hạng thường thôi, ta muốn loại tốt chất lượng cao cơ, được không?"

Diệp Huyên hỏi: "Chỗ nào có?"

Tả Tịnh vội vàng nói: "Ta biết một chỗ, có một thanh đao được xếp trên bảng Thần khí, ta thích lắm! Đi, ta dẫn ngươi đi trộm!"

Nói xong, nàng ta lập tức kéo Diệp Huyên chạy đi.

Thái điên: "..."

Đi trộm!

Diệp Huyên có chút cạn lời.

Lúc này, Tả Tịnh đột nhiên dừng lại, nàng ta xoay người nhìn Thái điên cách đó không xa: "Đi chung không?"

Thái điên lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: "Vừa nãy ta cho ngươi mười sáu viên đan dược, vừa đủ năm triệu Thần Tinh!"

Diệp Huyên lập tức giật mình: "Năm triệu Thần Tinh? Cô chắc chứ?"


1861: "Ta Không Hề Tức Giận Mà!"


Thái điên lạnh nhạt nói: "Đan dược này đều là đan dược Tiên phẩm, biết Tiên phẩm là gì không?"

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Nhưng cũng không đắt đến vậy đâu chứ?"



Thái điên cười khẩy: "Không đắt đến vậy? Ta cho ngươi biết, nếu không phải nể mặt nàng ta, ngươi có ra giá ngàn vạn ta cũng không bán!"

Diệp Huyên nhìn sang Tả Tịnh ở cạnh, Tả Tịnh gật đầu: "Đan dược kia đắt lắm".

Diệp Huyên khẽ gật đầu, búng tay một cái, chiếc nhẫn chứa năm triệu Thần Tinh bay đến tay Thái điên.

Thái điên nhìn Diệp Huyên: "Đừng thấy khó chịu, ngươi tự đi hỏi xem giá của 'đan Thánh Linh' đi!"

Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi.

Mà lúc này, Tiểu Linh Nhi cách đó không xa đột nhiên cả giận nói: "Đan rách gì thế! Đắt lắm à?"

Nói xong, cô bé vung tay nhỏ lên, một đống linh quả xuất hiện trước mặt Thái điên!

Nhìn đống linh quả kia, mí mắt Thái điên giật lên, những linh quả này đều là hàng cực phẩm! Nếu dùng để chế đan dược, chúng có thể giúp nâng phẩm chất của đan dược lên rất nhiều lần!


Lúc này, Diệp Huyên đi tới trước mặt Tiểu Linh Nhi, hắn xoa nhẹ đầu nhỏ của cô bé rồi bảo: "Không được nói vậy!"

Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: "Cho dù là đan gì đi nữa thì cũng đã cứu mạng của ta. Chúng ta phải khắc ghi và cảm ơn ngươi đã giúp đỡ chúng ta, chứ không được lấy oán trả ơn, hiểu chưa?"

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn một lát, sau đó gật đầu: "Không hiểu!"

Diệp Huyên cạn lời, không hiểu thì gật đầu làm gì!

Hắn xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô bé rồi nhìn sang Thái điên: "Cô nương, ơn cứu mạng này, ta sẽ luôn ghi nhớ".

Nói xong, hắn chỉ chỉ đống linh quả ở trên mặt đất: "Chút lòng thành nho nhỏ, mong cô vui lòng nhận lấy!"

Thái điên liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nhận lấy đống linh quả kia: "Ngươi và ta coi như xong nợ!"

Diệp Huyên gật đầu, sau đó rời đi cùng Tả Tịnh.

Trên đường, Tả Tịnh đột nhiên nói: "Kiếm tu, con người Thái điên được lắm đấy".

Diệp Huyên gật đầu: "Ta không hề tức giận mà!"

Tả Tịnh nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười khổ: "Nàng ấy và cô cứu mạng ta, đừng nói là năm triệu Thần Tinh, cho dù là năm mươi triệu cũng không hề quá đáng. Ơn cứu mạng lớn hơn trời mà!"