Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1841-1844




1841: Còn Đánh Thế Nào Được Nữa


Đúng lúc này, Tinh chủ đột nhiên lên tiếng: “Các hạ, ta chấp nhận đầu hàng!”

Đầu!

Hàng!



Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, đổ dồn ánh mắt về phía đó.

Ngay cả đám Sở chân nhân cũng lộ rõ vẻ mặt khó mà tin nổi!

Rõ ràng không một ai ngờ tới việc Tinh chủ sẽ chọn cách đầu hàng cả.

Tinh chủ nhoáng cái xuất hiện trước mặt cô gái trẻ, sau đó quỳ một gối xuống: “Nguyện ý trung thành với các hạ!”

Tất cả mọi người có mặt: “…”

Diệp Huyên cũng không ngờ gã Tinh chủ kia lại đầu hàng thẳng thắn như thế, hơn nữa lại còn quỳ xuống.

Chơi gì kỳ vậy?

Cách đó không xa, cô gái trẻ đi tới trước mặt Tinh chủ: “Muộn rồi!”


Dứt lời, sắc mặt Tinh chủ đang quỳ xuống cô gái trẻ bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, ông ta lùi nhanh lại, và rồi… cứ thế bỏ chạy trong ánh nhìn của rất nhiều người.

Một ông lão bên cạnh cô gái trẻ liền muốn đuổi theo thì bị cô gái trẻ lắc đầu ngăn lại: “Không cần!”

Tinh chủ vừa chạy trốn, sĩ khí của đám người phía Vạn Sơn Trường Thành lập tức sụt giảm rõ rệt.

Còn đánh thế nào được nữa?

Không ngờ đường đường là Tinh chủ mà lại bỏ chạy như vậy!

Sao đánh được đây?

Chỉ một thoáng, càng lúc càng có nhiều người bỏ trốn theo.

Nhưng cô gái trẻ cũng không hề buông tha cho những kẻ kia, mà chọn cách giết toàn bộ.

Cách đó không xa, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nàng ấy muốn thanh tẩy!”

Triệu Mục nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Giữ lại những kẻ kia sẽ chẳng khác nào lưu lại nhân tố bất ổn cho mình, hơn nữa, cũng không dễ thuần phục. Còn nếu giết luôn, thì sau này sẽ có lợi với việc thống trị của Thần Quốc hơn. Cô nhóc kia, cũng ‘độc’ thật đấy!”

Cô nhóc kia!

Gương mặt Triệu Mục lộ rõ nét quái lạ.


1842: Giết Sạch Sành Sanh!


Trong không trung, sau khi Tinh chủ trốn thoát, Yêu Vương cũng lập tức quay người rời đi. Cùng lúc đó, đại quân Yêu tộc cũng nhanh chóng rút lui, chẳng khác nào thủy triều.

Một giọng nói bỗng vang lên trong không trung: “Rút!”

Thống lĩnh của Thần Đạo quân – Diệp Chiến Thiên!



Sau khi Diệp Chiến Thiên lên tiếng, tất cả Thần Đạo quân đồng loạt rút lui.

Cô gái trẻ nhìn về phía thống lĩnh cận vệ quân cách mình không xa: “Đuổi theo, giết, không để lại kẻ nào!”

Thống lĩnh kia cung kính hành lễ, sau đó dẫn quân cận vệ đuổi theo đám Thần Đạo quân kia.

Những cường giả còn lại của Thần Quốc cũng đồng loạt đuổi theo đám người đang chạy trốn.

Giết sạch sành sanh!

Trong không trung, Đường Diêm cũng dẫn theo người của tộc mình rời khỏi.

Ngay cả Sở chân nhân và võ sư Nam Phái cũng khẽ liếc nhau, rồi đồng loạt quay người.

Sau khi lôi hết chiêu át chủ bài ra rồi, bọn họ chẳng còn thấy tí xíu hi vọng nào nữa cả.

Không thể ngăn chặn Thần Quốc nữa rồi!

Nếu giờ cứ cố xông lên thì chẳng khác nào tự nộp mạng cả.


Triệu Mục bên cạnh Diệp Huyên cũng nhìn thoáng qua hắn rồi quay người rời đi.

Võ sư Nam Phái gọi nàng ta đi rồi.

Diệp Huyên vội vàng nói: “Triệu cô nương, cô đi luôn à?”

Triệu Mục không trả lời.

Diệp Huyên lại nói: “

Triệu Mục quay lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó làm động tác cắt cổ.

Diệp Huyên: “…”

Sau đó Triệu Mục cũng rời khỏi, nhưng lúc đi, nàng ta còn để lại một bình thuốc trị thương.

Diệp Huyên nhìn lọ thuốc trong tay, mỉm cười, sau đó sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi. Quay người lại nhìn, trước mặt hắn lúc này là một cô gái trẻ.

Chính là vị Thần chủ của Thần Quốc.

Cô gái trẻ nhìn Diệp Huyên, không nói gì hết.

Diệp Huyên do dự một thoáng, sau đó mới hỏi: “Cô có thể trả lại tòa tháp cho ta được không?”

Cô gái trẻ nhìn thoáng qua tòa tháp Giới Ngục trong tay, sau đó lại nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đưa ta mà!”


1843: Nó Không Muốn Nhớ Về Chuyện Cũ Nữa!”


Diệp Huyên trầm giọng: “Ta hối hận rồi!”

Cô gái trẻ nhìn Diệp Huyên hồi lâu, cuối cùng khẽ chỉ tay, tòa tháp Giới Ngục lại quay về trước mặt Diệp Huyên.

Diệp Huyên sửng sốt.



Trả thật á?

Gương mặt cô bé không chút cảm xúc: “Nó đã nhận ngươi làm chủ nhân, ta không lấy đồ kẻ khác dùng rồi!”

Diệp Huyên: “…”

Tháp Giới Ngục đột nhiên rung động mạnh mẽ, nó cảm thấy mình đã bị kẻ khác sỉ nhục.

Diệp Huyên vội vàng giữ lấy tòa tháp Giới Ngục: “Ngươi bình tĩnh đi đã, nếu không sẽ bị đánh đấy!”

Tháp Giới Ngục nghe vậy vẫn không cam lòng, muốn tiếp tục lao về phía cô gái trẻ kia, nhưng lại bị Diệp Huyên ôm chặt lấy.

Cô gái trẻ đột nhiên hỏi: “Nó muốn đánh ta à?”

Diệp Huyên nhìn về phía cô gái trẻ. Cô gái trẻ lại nói: “Cứ để nó tới đây!”

Diệp Huyên buông tay ra, nhưng tháp Giới Ngục lại không lao đi nữa.

Nó bay tới trước mặt Diệp Huyên, rung động mạnh một lúc, giọng nói của Tiểu Linh Nhi đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Nó bảo ngươi giữ chặt nó vào!”


Diệp Huyên: “…”

Chỉ chốc lát, tháp Giới Ngục đã bị Diệp Huyên thu về trong cơ thể, nhóc con này, mất mặt chết đi được!

Lúc này, cô gái trẻ đột nhiên lên tiếng: “Kiếm của ngươi!”

Diệp Huyên nhìn về phía cô gái trẻ: “Kiếm của ta làm sao?”

Cô gái trẻ gật đầu: “Nhìn đi!”

Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, kiếm Thiên Tru liền xuất hiện trong tay hắn, hắn khẽ thả tay, thanh kiếm liền bay đến trước mặt cô gái trẻ. Nàng đánh giá thanh kiếm, sau đó nói: “Sắc bén!”

Kiếm Thiên Tru khẽ rung lên, dường như đang đáp lại.

Cô gái trẻ tháo thanh bội kiếm bên hông xuống, lúc này kiếm Thiên Tru đã quay về trước mặt Diệp Huyên.

Cô gái trẻ bỗng chau mày, dường như thanh kiếm Thiên Tru kia không thích mình thì phải!

Cô gái trẻ lại nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên thì nhìn thanh kiếm trong tay, kiếm Thiên Tru khẽ rung lên, sau đó quay về bên trong cơ thể hắn.

Diệp Huyên nhìn về phía cô gái trẻ: “Ý của nó là mọi thứ đều qua cả rồi. Nó không muốn nhớ về chuyện cũ nữa!”

Nói tới đây, hắn lại nhìn thanh kiếm Thiên Tru trong tay, đây là một thanh kiếm có trải nghiệm cả đấy!

Cô gái trẻ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.


1844: “Như Ngươi Mong Muốn!”


Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Có thể cho ta nhìn thử kiếm của ngươi được không?”

Cô gái trẻ khẽ buông lỏng tay, thanh kiếm trong tay cô gái trẻ liền bay tới trước mặt Diệp Huyên.

Diệp Huyên khẽ liếc đánh giá thanh kiếm trong tay, trông khá là bình thường, nhưng lại ẩn chứa một luồng sức mạnh thần bí.



Diệp Huyên nhìn cô gái trẻ kia, hỏi: “Đây là kiếm gì vậy?”

Cô gái trẻ lắc đầu: “Lúc ta mới sinh ra thì nó đã tự động tới bên cạnh ta rồi!”

Vẻ mặt Diệp Huyên có phần kì quái. Món đồ gì vậy, thanh kiếm tự động bay tới ư?

Diệp Huyên quan sát tỉ mỉ thanh kiếm trong tay mình, sau đó nói: “Có hứng thú đi cùng ta không?”

Cô gái trẻ: “…”

Lúc này thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên bay đi, nó bay tới trước mặt cô gái trẻ kia, khẽ rung rung tỏ ý.

Cô gái trẻ nhìn về phía Diệp Huyên: “Nó đang bảo ta rằng da mặt ngươi dày lắm”.

Diệp Huyên: “…”

Lúc này, cô gái trẻ bỗng quay người rời khỏi, nhưng mới đi được vài bước đã dừng chân, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi là thành chủ Thần Võ Thành?”

Diệp Huyên gật đầu.


Cô gái trẻ lại nói: “Ba ngày sau, ngươi của ta sẽ vào trong Thần Võ Thành để tiếp quản nơi đó, lúc ấy, ngươi có thể chọn đồng ý hoặc từ chối”.

Diệp Huyên trầm giọng: “Không thương lượng được sao?”

Cô gái trẻ lắc đầu: “Không”.

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì phải ai lợi hại chút vào, nếu không thì ta thấy giết chưa đã”.

Cô gái trẻ nói khẽ: “Như ngươi mong muốn!”

Dứt lời, thân hình cô gái trẻ đã mất hút.

Lúc này, đột nhiên có một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Người đó chính là Tả Tịnh.

Tả Tịnh trừng mắt với Diệp Huyên: “Kiếm của ngươi, có thể cho ta xem một chút được không?”

Diệp Huyên quả quyết lắc đầu: “Không thể!”

Tả Tịnh tức giận: “Vì sao?”

Diệp Huyên vẫn không lộ rõ cảm xúc: “Cho ngươi xem rồi, ngươi sẽ trả lại chắc?”

Dứt lời, hắn bèn xoay người muốn rời đi.