1720: Chỉ Là Miệng Nhanh Chút Thôi!”
Thật mạnh!
Diệp Huyên chợt rùng mình trong lòng, những hơi thở này không hề yếu hơn vị Tinh chủ kia.
Sắc mặt Diệp Huyên bình tĩnh, thản nhiên đi đến điện Đăng Thiên, ở trước điện hắn gặp được một người quen.
Triệu Mục!
Triệu Mục tựa vào vách tường, hai tay khoanh lại, hai mắt khẽ nheo.
Diệp Huyên vẫy vẫy tay với Triệu Mục, cười khà khà: “Thì ra là Triệu cô nương à! Cô mặc y phục vào, ta suýt nữa đã không nhận ra…”
Nói đến đây, hắn chợt sững người.
Bản thân mình đã nói gì?
Ngay lúc này, Triệu Mục cách đó không xa chợt mở lớn hai mắt, ngay sau đó nàng ấy lập tức biến mất.
Sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, hai tay đánh mạnh về phía trước đỡ đòn.
Ầm!
Ngay sau một tiếng nổ vang dội, Diệp Huyên lập tức bị đẩy lùi ra xa cả trăm trượng.
Triệu Mục vẫn còn muốn ra tay thì lúc này một âm thanh vang lên từ trong điện: “Nha đầu…”
Triệu Mục dừng lại, nàng ấy liếc nhìn Diệp Huyền cách đó không xa rồi giơ nắm đấm lên.
Diệp Huyên cười nhạt: “Hiểu lầm thôi, ta không có ý gì khác, chỉ là miệng nhanh chút thôi!”
Triệu Mục không nhìn Diệp Huyên, nàng ấy lùi sang một bên, tiếp tục dựa vào vách tường.
Cách đó không xa, một người đàn ông đột nhiên nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi chính là Diệp Huyên?”
Diệp Huyên nghe thấy liền nhìn sang, người nói chuyện là một người đàn ông to lớn, vóc dáng vô cùng vạm vỡ, bắp thịt toàn thân đều nổi lên, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Diệp Huyên gật đầu: “Là ta!”
Người đàn ông quan sát đánh giá Diệp Huyên: “Ta trông ngươi chỉ như một tên ẻo lả thôi mà! Tại sao sư phụ lại nói ngươi rất lợi hại nhỉ?”
Ẻo lả?
Mình sao?
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, một âm thanh vang lên từ trong điện: “Đi vào đi!”
Diệp Huyên.
Còn có một người hắn cũng biết, chính là Đường Diêm!
Mà mấy người còn lại lần lượt là Yêu vương của Yêu tộc, Võ Sư Nam Phái, Sở chân nhân.
Sau khi Diệp Huyên đi vào đại điện thì khẽ làm lễ với đám người Đường Diêm: “Gặp mặt các vị tiền bối!”
Diệp Huyên hành lễ lại khiến mấy người Đường Diêm đều hơi sửng sốt, vậy mà lại còn hành lễ?
Tinh chủ nhìn Diệp Huyên mà không nói gì.
Lúc này, Võ Sư Nam Phái cách đó không xa cười nói: “Tuổi còn nhỏ mà có thể có thực lực như vậy, quả thực hiếm có!”
Diệp Huyên khẽ hành lễ: “Tiền bối quá khen! So với đồ đệ tiền bối thì vãn bối còn lâu mới sánh bằng!”
Võ Sư Nam Phái cười nói: “Ngươi lại khiêm tốn rồi!”
Đột nhiên Sở chân nhân ở bên cạnh lại nói: “Đối với việc Thần Quốc xâm phạm, ngươi có suy nghĩ gì?”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người tại đây đều tập trung nhìn Diệp Huyên.
Tinh chủ bình tĩnh nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Không khí bên trong trở nên có chút kỳ lạ.
Lời nói xoáy thẳng tim!
Như những gì Đường Thanh đã nói, bọn họ hy vọng nhận được sự trợ giúp từ Diệp Huyên, nhưng lại kiêng dè thực lực của hắn, sợ hắn vì chuyện của Liên Minh Trật Tự mà gia nhập Thần Quốc.
Một khi Diệp Huyên gia nhập Thần Quốc sẽ vô cùng bất lợi đối với bọn họ bên này.
Vì vậy, đối với bọn họ hiện tại mà nói, Diệp Huyên bây giờ chính là, hoặc đứng bên cạnh bọn họ, hoặc là bóp ch3t, đề phòng hắn làm phản.
Ngay lúc này, Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Thần Quốc đến xâm phạm, ta còn có suy nghĩ gì được, đương nhiên là quét sạch bọn họ thôi!”
Sở chân nhân nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: “Chư vị, ta là Viện trưởng Võ Viện, cũng là Tông chủ Kiếm tông, bây giờ lại là Thành chủ Thần Vũ Thành, Thần Quốc xâm phạm, tổ chim bị lật sao trứng còn tốt cho được? Vì vậy, suy nghĩ nghĩ ta chính là làm! Thế nhưng…”, nói đến đây, hắn bỗng ngừng lại.
Sở chân nhân hỏi: “Nhưng cái gì?”
Diệp Huyên lạnh giọng nói: “Ta sợ!”
Sở chân nhân khẽ nhíu mày: “Sợ Thần Quốc?”
Diệp Huyên lắc đầu, sau đó nói: “Sợ Liên Minh Trật Tự!”
Nghe vậy, Sở chân nhân nhìn sang Tinh chủ ở gần đó, không nói gì.
Vẻ mặt Tinh chủ bình tĩnh cũng không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: “Chư vị, ta sợ rằng lúc ta đối đầu với Thần Quốc cùng với các vị thì Liên Minh Trật Tự lại đâm dao sau lưng ta thì phải làm sao?”
Chương 1722
Sở chân nhân cười nói: “Trước khi Thần Quốc đến thì dù mọi ân oán riêng thế nào, ta đều không quan tâm nhưng bây giờ, Thần Quốc xâm phạm, chúng ta nhất định phải đoàn kết thành một!”
Nói đến đây, ông ta nhìn Tinh chủ: “Có lẽ Tinh chủ cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Tinh chủ lạnh nhạt nói: “Thật ra, chư vị hẳn là nên lo lắng hắn sẽ gia nhập Thần Quốc hay không, nếu hắn đầu quân cho Thần Quốc, lại am hiểu thuật ám sát…”
Thuật ám sát!
Nghe vậy, vẻ mặt mấy người tại đây đều có chút thay đổi!
Với thực lực của Diệp Huyên, có thể nói, ngoại trừ năm người bọn họ, những Thánh Giả khác đều khó có thể trấn áp được hắn.
Mà nếu là dùng thuật ám sát thì những Thánh Giả kia e là cũng không thể ngăn chặn nổi.
Bởi vì trên người Diệp Huyên còn có một bảo vật.
Diệp Huyên bật cười.
Yêu Vương chợt nói: “Ngươi cười cái gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta đang cười Thần Quốc còn chưa thật sự đến đánh, nhưng chúng ta bên này lại muốn nội loạn rồi!”
Nói rồi hắn lại nhìn mọi người: “Chư vị, các người hẳn là biết ân oán giữa ta và Liên Minh Trật Tự nhỉ! Vì để giết được ta, Liên Minh Trật Tự không ngại phái cả đại quân đến Thần Võ Thành truy bắt muội muội ta, muội muội ta mới bao lớn? Cô bé chỉ là một cô gái nhỏ, thế nhưng, Liên Minh Trật Tự lại làm ra được chuyện hèn hạ như vậy!”
Nói đến đây, hắn tức giận chỉ vào Tinh chủ, hung tợn nói: “Ông còn là kẻ mạnh nhất ở đây sao? Hành vi của ông như vậy, đến chó còn không bằng, lão tử khinh thường ông!”
Hai mắt Tinh chủ khẽ nhíu lại, ngay sau đó một luồng áp lực cực mạnh trực tiếp đánh tới Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười lạnh, lật bàn tay phải, kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn nâng tay cầm kiếm chém xuống!
Ầm!
Luồng áp lực kia trực tiếp bị kiếm chém vỡ tan nhưng Diệp Huyên cũng lùi đến trước cửa đại điện.
Tinh chủ đang muốn ra tay tiếp thì lúc này, dường như ông ta đã nghĩ đến gì đó, lập tức nhìn sang Sở chân nhân: “Sở huynh, ngươi cũng thấy rồi? Cũng không phải do Liên Minh Trật Tự ta không muốn lấy đại cục làm trọng, mà là hắn không chịu lấy đại cục làm trọng”.
Sở chân nhân nhìn Diệp Huyên: “Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một người thông minh, nhưng bây giờ xem ra, dường như ta đã nhầm rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta biết, chư vị gọi ta tới chính là muốn xem thái độ của ta, nếu ta thông minh một chút nguyện ý làm kiếm của các người, đối phó với Thần Quốc, các người sẽ cho ta một con đường sống, ngược lại, nếu ta không chịu thông minh thì các người sẽ gi3t chết ta, chấm dứt hậu hoạ”.
Chương 1723
Nghe vậy, vẻ mặt Tinh chủ vô cảm nhưng lại tràn đầy mỉa mai.
Ở bên cạnh, Đường Diêm cũng lắc đầu, ánh mắt cũng khó nén nổi thất vọng.
Sở chân nhân nhìn Diệp Huyên: “Vậy có thể ngươi phải thất vọng rồi!”
Nói xong, sâu trong ánh mắt ông ta đã hiện lên sát ý!
Diệp Huyên gật đầu: “Chư vị, ra tay thôi!”
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, đệ tử bạc mệnh, không thể đến Ngũ Duy đánh cờ cùng người rồi”.
Ngũ Duy!
Nghe vậy, sắc mặt mọi người trong điện lập tức thay đổi!
…
Ngũ Duy!
Đám người Tinh chủ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều có chút khiếp sợ.
Đó chính là một thế giới có Duy Độ cao hơn.
Cho dù đã đến trình độ của bọn họ nhưng đối với thế giới Ngũ Duy này thì hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, Đường Diêm đột nhiên nói: “Diệp tiểu hữu, tôn sư là người đến từ Ngũ Duy sao?”
Diệp Huyên xoay người nhìn Đường Diêm, gật đầu: “Ông ấy nói ông ấy đến từ Ngũ Duy, ai, ta cũng không biết có phải thật không nữa!”
Đường Diêm do dự chốc lát, sau lại nói: “Bảo vật kia trên người ngươi cũng là của sư phụ cho ngươi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Khi ta ở Thanh Thành, lúc đó ta vẫn còn là một đệ tử bình thường của nhà họ Diệp, đến một ngày ta gặp được một ông cụ râu bạc trắng, ông ấy nói nhìn thấy cốt cách ta mà kinh ngạc, là thiên tài kiếm đạo độc nhất trong trăm nghìn người, sau này trọng trách chống đỡ kiếp Ngũ Duy gì đó phải dựa vào ta rồi! Kể từ lúc đó ta đã bắt đầu tu kiếm”.
Đường Diêm liếc nhìn Diệp Huyên, sao lại nghe giống như là bịa chuyện.
Lúc này, Yêu vương lên tiếng: “Ngươi nói sư tôn ngươi là từ Ngũ Duy, nhưng có bằng chứng gì không?”
Diệp Huyên đáp: “Vậy bảo vật Ngũ Duy có tính được không?”
Yêu Vương cân nhắc một lúc rồi nói: “Còn nữa không?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó gật đầu.
Yêu vương nói: “Có thể xem thử không?”
Diệp Huyên liếc nhìn Tinh chủ cách đó không xa: “Bảo ông ta đi ra!”
Yêu vương: “…”