1711: “hay Là Ta Giết Nó Trước Nhé”
Diệp Huyên ngây dại.
A Việt bỗng nhiên lên tiếng đúng lúc này: “Ngươi còn có thể sử dụng không gian để tạo nên tường chắn không gian!”
Nghe vậy, tay phải của Diệp Huyên mò tìm phía trước, sau đó nhẹ nhàng quơ một cái, không gian trước mặt hắn lập tức co vào từng tầng từng tầng một.
Gần như là trong nháy mắt, không gian trước mặt hắn đã được cô đọng lại thành một bức tường không gian, hơn nữa, độ dày của bức tường còn khiến hắn kinh ngạc đến sững sờ.
Vô cùng dày dặn! Đoán chừng ngay cả một cường giả Chứng Đạo Cảnh cũng chẳng thể làm rung chuyển được nó.
Tất nhiên đây đều là nhờ công của đạo tắc Không Gian.
Trong tình huống bình thường, không gian xung quanh không thể nào làm được đến mức như vậy, có thể nói rằng đạo tắc Không Gian đã tăng cường thêm cho không gian, khiến chúng trở nên cường đại hơn hẳn!
Cách đó không xa, A Việt lại thản nhiên nói: “Còn cảm thấy giống nhau nữa không?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “A Việt cô nương, đạo tắc Không Gian này mạnh mẽ thật đấy!”
“Mạnh mẽ?”
A Việt cười lạnh: “Bây giờ ngươi mới chỉ hiểu được sơ sơ mà thôi.
Không Gian đạo vô cùng vô tận, rất ít người có thể nắm giữ hoàn toàn chúng.
Nếu ngươi có thể nắm giữ hoàn toàn, vậy thì chỉ cần một suy nghĩ, ngươi cũng có thể trực tiếp thay đổi không gian của cả vũ trụ này, thậm chí còn xây dựng lại được tất thảy không gian trong vũ trụ!”
Diệp Huyên ngây ngẩn cả người, sau đó hỏi: “Thật ư?”
A Việt thản nhiên nói: “Nếu ngươi muốn làm được đến mức độ như những gì ta nói, thì ít nhất cũng phải cần một vạn năm! Thế nên, ngươi bớt ảo tưởng đi là vừa! Bởi vì ngươi không thể sống được một vạn năm đâu!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Vì sao ta lại không thể sống được một vạn năm?”
A Việt nhìn hắn: “Đến lúc thần trí của tòa tháp vỡ trong thân thể ngươi hồi phục, chắc chắn nó sẽ gi3t chết ngươi!”
Diệp Huyên thoáng do dự, rồi mới nói: “Chắc là không đâu!”
A Việt chỉ cười lạnh mà không nói gì.
Diệp Huyên lại tiếp lời: “Hay là ta giết nó trước nhé?”
A Việt: “…”
Lúc này, tháp Giới Ngục đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, hắn đang muốn nói gì đó thì tòa tháp đã lao tới, muốn đâm hắn!
Diệp Huyên xoay người chạy: “Đùa chút thôi! Đùa chút thôi mà…”
Diệp Liên đứng một bên nhìn Diệp Huyên bị đuổi cho chạy tán loạn khắp nơi mà che miệng bật cười.
.
Vừa dứt lời, A Việt cũng đột nhiên biến mất khỏi vị trí trước đó.
Uỳnh!
A Việt vừa rời đi, luồng tàn ảnh kia cũng trực tiếp bay ra ngoài đến chừng hơn trăm trượng. Khi gã vừa mới ngừng lại, không gian xung quanh gã cũng trực tiếp bị cô đọng, tạo thành một chiếc lồ ng giam không gian, giam chặt gã ở bên trong!
Đó là một kẻ áo đen!
Diệp Huyên xuất hiện ngay sau đó, gã áo đen cười gằn nói: “Diệp Huyên, ta chính là…”
Diệp Huyên giơ tay ra, bỗng nhiên chém xuống một kiếm.
Xoẹt!
Đầu gã áo đen kia lập tức bay thẳng ra ngoài!
Cái đầu chậm rãi rơi xuống đất, hai mắt của gã áo đen vẫn trợn trừng, tỏ rõ sự kinh ngạc.
Diệp Huyên thu kiếm về: “Lắm lời!”
A Việt ở bên cạnh nhìn sang Diệp Huyên: “Không hỏi xem kẻ nào phái tới sao?”
Diệp Huyên thản nhiên đáp: “Không quan trọng!”
A Việt hỏi: “Tại sao?”
Gương mặt Diệp Huyên vẫn không cảm xúc: “Bất kể là kẻ nào phái tới, chỉ cần hắn ta dám phái người đến, thì ta đều dám giết hết”.
A Việt ngẫm nghĩ, sau đó mới bảo: “Tự nhiên ta phát hiện ra một chuyện, không biết có nên nói với ngươi hay không?”
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện gì?”
A Việt nhìn hắn: “Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thứ mà sau này ngươi phải đối diện, sẽ không chỉ là cường giả của Tứ Duy, mà còn có cả của Ngũ Duy!”
Diệp Huyên sửng sốt: “Tại sao?”
A Việt thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi có một món bảo vật!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Tháp Giới Ngục ư?”
A Việt gật đầu: “Ngươi biết tác dụng của tòa tháp đó là gì không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
A Việt nói khẽ: “Tòa tháp đó có một thứ đồ mà tất cả mọi người đều mong muốn sở hữu, năm xưa, ngay cả đại tỷ của ta cũng nổi lòng tham, tất nhiên, chỉ cần là người thì không một ai không muốn sở hữu thứ kia”.
Diệp Huyên: “Thứ gì cơ?”
A Việt nhìn Diệp Huyên: “Ta không nói cho ngươi đâu!”
Diệp Huyên: “…”
1713: Chủ Đề Tranh Luận Chính Là Diệp Huyên!
A Việt lại bảo: “Ta cứ thích không nói cho ngươi biết đấy!”
Dứt lời, nàng ta liền dẫn theo Diệp Linh quay về tháp Giới Ngục.
Nàng ta muốn đích thân chỉ dạy Diệp Linh!
Diệp Huyên: “…”
Một lát sau, Diệp Huyên bắt đầu tiếp tục nghiên cứu về đạo tắc Không Gian, lúc này hắn mới thực sự nhận ra được sự kh ủng bố của đạo tắc Không Gian!
Nó còn khủng khiếp hơn cả các bảo vật cấp bậc Đạo Cảnh!
Nếu như lợi dụng được nó, vậy thì uy lực kia có thể nói là chẳng khác nào hủy diệt trời đất!
Diệp Huyên không hề chọn đạo tắc Mộng để nghiên cứu, bởi vì hiện giờ hắn vẫn chưa hiểu triệt để về đạo tắc Không Gian.
Tham thì thâm!
Ngoài việc nghiên cứu đạo tắc Không Gian, Diệp Huyên cũng nhờ người của Kiếm Tông chuẩn bị kiếm cho mình.
Đột phá cảnh giới!
Chiến lực hiện giờ của hắn thật ra vẫn nhờ vào cả sự duy trì của nhiều thứ đồ khác, còn cảnh giới của bản thân hắn vẫn rất thấp, đây chính là thiếu sót lớn nhất.
Nói tóm lại, điều hắn cần làm lúc này chính là lắng đọng.
….
Tại Liên Minh Trật Tự.
Trong đại điện lúc này, các cường giả của Liên Minh Trật Tự đang tranh luận ào ào.
Chủ đề tranh luận chính là Diệp Huyên!
Tình thế hiện giờ của Thần Võ Thành quá tốt, nếu cứ tiếp tục để nơi đó phát triển như thế, chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi với Liên Minh Trật Tự.
Đặc biệt là tên Diệp Huyên kia.
Có thể nói rằng, nếu tên yên nghiệt Diệp Huyên kia không chết, thì Liên Minh Trật Tự sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Sở dĩ bọn họ tranh luận gay gắt là bởi vì nếu muốn giết Diệp Huyên thì phải đối mặt với Đường tộc, hơn nữa, một khi Tinh chủ không thể ra tay, thì trong Liên Minh Trật Tự gần như chẳng có người nào có thể gi3t chết được Diệp Huyên.
Đúng lúc này, một lão già đột nhiên đứng dậy, gằn giọng nói: “Tinh chủ, chắc chắn không thể để tên Diệp Huyên kia tiếp tục sống, thuộc hạ đề nghị sử dụng Thần Đạo quân!”
Nghe thấy vậy, đôi mắt của vị Tinh chủ ngồi phía bên lập tức hơi nheo lại, đúng lúc này, Khô đại sư ngồi cách đó không xa đột nhiên tức giận quát: “Làm bừa!”
1714: Thần Quốc Xâm Lăng Ư?
Sắc mặt lão già kia biến đổi không ngừng, nhưng lão vẫn không lùi bước, vẫn tiếp tục nói:
“Tinh chủ, Khô đại sư, sự uy hiếp của Diệp Huyên đối với Liên Minh Trật Tự…”
Tinh chủ đột nhiên lắc đầu: “Lui ra đi!”
Sắc mặt lão già kia có phần khó coi, lão ta không dám nói tiếp nữa, cứ thế theo lệnh lui ra ngoài.
Tinh chủ khẽ nhắm hai mắt: “Dù Liên Minh Hộ Giới chúng ta bị tiêu diệt, cũng không thể sử dụng đến đội quân này!”
Tất cả mọi người trong điện đều chìm trong im lặng.
Thần Đạo quân!
Chính là con át chủ bài lớn nhất của Liên Minh Trật Tự!
Lúc này, Khô đại sư cách đó không xa đột nhiên lên tiếng: “Tần gia kia có gì đó quái lạ, ta đã phái người đi điều tra, thế nhưng người mà ta phái đi đều im hơi lặng tiếng biến mất.”
Tinh chủ nhìn về phía Khô đại sư. Khô đại sư tiếp tục nói: “Bọn họ còn có người nào đó chống lưng.”
Tinh chủ trầm mặc một thoáng: “Việc này ta sẽ đích thân tìm hiểu!”
Khô đại sư đột nhiên hỏi: “Vậy Diệp Huyên và Thần Võ Thành?”
Tinh chủ lại im lặng.
Khô đại sư nói: “Quả thật không thể nào giữ lại kẻ này được, nếu không, e là về sau sẽ khó giải quyết!”
Tinh chủ nói: “Ta tới Yêu tộc một chuyến!”
Yêu tộc!
Khô đại sư khẽ gật đầu, rõ ràng Tinh chủ vẫn quyết định tới tìm Yêu tộc nhờ tương trợ, chỉ cần Yêu tộc kiềm chế được Đường Diêm, muốn tiêu diệt Diệp Huyên là chuyện quá đỗi đơn giản.
Tinh chủ đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng đúng lúc này, ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, một tiếng rồng ngâm chấn động cả một phương trời.
Tất cả mọi người trong điện đều quay người đổ dồn ánh mắt ra bên ngoài. Ngoài đó, một con rồng cực lớn đang bay lượn về phía họ, hơn nữa, trên thân con rồng kia lại là một người đàn ông đang đứng.
Thần Đạo binh!
Chỉ một lát, con rồng khổng lồ