1482: Ông Ta Vẫn Còn Chút Không Cam Lòng!
Tinh vực Thần Võ, Thần Võ Thành, Võ Viện.
Hai người đàn ông áo xanh đột nhiên rời đi, khiến mọi người ở đây có hơi mờ mịt.
Vậy là đi rồi?
Mà lúc này, bầu không khí xung quanh cũng khá lúng túng!
Rõ ràng quan hệ của tổ sư Kiếm Tông và tổ sư Võ Viện không hề bình thường!
Lúng túng nhất là phía Kiếm Tông, bọn họ không ngờ rằng sau khi mời tổ sư ra thì tình hình lại biến thành thế này.
Đồng minh của mình lại bị tổ sư của mình giết sạch...!
Vậy là lại có thêm một kẻ địch!
Cho dù thế nào đi nữa, Kiếm Tông bây giờ có thể nói là chịu trăm thiệt!
Không chỉ tổn thất nhiều kiếm tu Đạo Cảnh như vậy, mà còn bị tổ sư của mình chỉ trích, hơn nữa tổ sư còn chém giết tất cả cường giả Đạo Cảnh là đồng minh của mình, cái nồi này chắc chắn sẽ ụp lên đầu Kiếm Tông!
Vừa nghĩ đến đó, Mục Phong Trần đã muốn tự tử quách cho rồi.
Lần này Kiếm Tông lỗ vốn, thua hết!
Mục Phong Trần đột nhiên nói: "Đi thôi!"
Lý Huyền Phong ở bên hỏi: "Cứ đi như vậy?"
Ông ta vẫn còn chút không cam lòng!
Mục Phong Trần quay đầu nhìn về phía Lý Huyền Phong: "Ngươi còn muốn như nào nữa? Muốn làm gì nữa?".
Võ Vấn xoay người nhìn sang bên cạnh An Lan Tú, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, bởi vì người đã không thấy đâu.
...
Kiếm Tông.
Sau khi đám người Mục Phong Trần trở lại Kiếm Tông, nhìn Kiếm Tông khắp nơi bừa bộn, ai nấy đều mang vẻ mặt vô cùng phức tạp!
Đã từng một thời huy hoàng, vậy mà không đến một ngày, đã biến thành như vậy!
Quan trọng nhất là, tổ sư xuất hiện không chỉ không giúp Kiếm Tông, mà còn diệt trừ đồng minh của Kiếm Tông...
Mà không còn sự che chở của tổ sư, có thể nói Kiếm Tông chẳng khác nào đã mất một lá bài tẩy cực lớn!
Mục Phong Trần lắc đầu: "Triệu tập tất cả đệ tử Kiếm Tông, dàn xếp cho bọn họ thật tốt, còn nữa, vứt bỏ một ít địa bàn ở trong thành, cho Võ Viện hết, tất cả mọi người lui về Kiếm Tông!"
Một ông lão đứng sau Mục Phong Trần khẽ gật đầu, sau đó yên lặng thối lui.
Mục Phong Trần liếc nhìn Lý Huyền Phong cách đó không xa: "Có thù, có hận thì cứ để trong lòng là được, biểu hiện ra thì chính là hành vi ngu xuẩn. Nhớ kỹ, chó sủa là chó không cắn người!"
Nói xong, Mục Phong Trần xoay người rời đi.
Lý Huyền Phong đứng im tại chỗ.
Hận?
Tất nhiên ông ta hận.
Ông ta hận nhất là bị Diệp Huyên đùa bỡn!
Bị một kẻ yếu hơn mình đùa bỡn, ông ta sao cam tâm được! Nhất là lại để vụt mất bảo vật kia, ông ta cực kỳ không cam lòng!
Thế nhưng ông ta biết rõ, lúc trước bản thân đã bị phẫn nộ che mờ lý trí.
Lý Huyền Phong hít sâu một hơi, khẽ cười nói: "Diệp Huyên, chúng ta chưa xong đâu!"
Vừa dứt lời, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, ông ta vội rút kiếm chém về phía trước một nhát.
Chiêu kiếm này vừa chém xuống, một bóng người trước mặt ông ta bị chấn bay!
Bóng người này chính là Diệp Huyên!
Nhìn thấy Diệp Huyên, Lý Huyền Phong cười khẩy: "Hóa ra là ngươi, không ngờ ngươi..."
Nói đến đây, tròng mắt ông ta đột nhiên co lại: "Không!"
Vừa nói xong, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên biến mất.
Mà một thanh kiếm chẳng biết từ lúc nào đã đâm vào sâu gáy ông ta!
Mộng cảnh!
Mộng cảnh hai tầng!
1484: Hắn Không Muốn Bị Kiếm Tông Bao Vây!
Không đơn giản là mộng cảnh hai tầng, mà còn có Long Hồn, long lực và lực lượng Ma Kha!
Tất nhiên, còn có kiếm Trấn Hồn!
Lần ám sát này, có thể nói hắn đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình!
Sau khi thanh kiếm kia xuyên thủng đầu Lý Huyền Phong, cả người lẫn kiếm của Diệp Huyên đều lặng yên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy!
Ngay nháy mắt Diệp Huyên vừa biến mất, Mục Phong Trần đã xuất hiện ở đó, khi thấy Lý Huyền Phong đứng cứng ngắc tại trận, hai tay ông ta run lên.
Mà ở xung quanh, những kiếm tu Đạo Cảnh của Kiếm Tông cũng xuất hiện.
Một cường giả Đạo Cảnh trong đấy vội vàng đi đến trước mặt Lý Huyền Phong, lúc này Lý Huyền Phong vẫn chưa tắt thở!
Cường giả Đạo Cảnh kia kiểm tra Lý Huyền Phong một lượt, sau đó nhìn về phía Mục Phong Trần, lắc đầu: "Linh hồn đã bị một luồng sức mạnh thần bí tổn thương, không thể cứu chữa được nữa..."
Mục Phong Trần đi tới trước mặt Lý Huyền Phong, Lý Huyền Phong nhếch miệng nở nụ cười: "Không ngờ rằng ta lại chết theo cách này!"
Mục Phong Trần nhìn Lý Huyền Phong, không nói gì.
Lý Huyền Phong nhìn phía cuối chân trời, nhẹ giọng nói: "Mục đích ban đầu của ta cũng chỉ là muốn để Kiếm Tông bước ra ngoài, vang danh khắp chư thiên vạn giới, để các kiếm tu từ khắp nơi trên thế giới đến gia nhập Kiếm Tông ta... Đáng tiếc, tham thì thâm. Chữ tham này không chỉ che mờ hai mắt ta, mà còn che mờ cả tâm ta..."
Nói xong, ông ta nhìn Mục Phong Trần: "Đừng xem thường hắn".
Vừa dứt lời, hai mắt ông ta đã không còn sắc thái gì nữa!
Linh hồn đã hoàn toàn tan biến!
Đã thần hồn câu diệt!
Mục Phong Trần đứng đó nhìn Lý Huyền Phong rất lâu, cuối cùng, ông ta xoay người rời đi, khi đi đến trong đại điện Kiếm Tông, nhìn pho tượng người đàn ông áo xanh ở cách đó không xa, một lát sau, ông ta mới lắc đầu nở nụ cười: "Một tổ sư không thể bảo vệ Kiếm Tông ta thì còn cần làm gì? Từ giờ khắc này trở đi, Kiếm Tông ta không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi!"
Vừa dứt lời, ông ta chém một kiếm ra.
Pho tượng người đàn ông áo xanh lập tức hóa thành bột mịn. truyện ngôn tình
Sau khi Diệp Huyên gi3t chết Lý Huyền Phong thì lập tức rời khỏi Kiếm Tông.
Hắn không muốn bị Kiếm Tông bao vây!
1485: Mọi Người Đoàn Tụ!
Bây giờ hắn không có cách nào để gi3t chết Mục Phong Trần, bởi vậy hắn lựa chọn giết Lý Huyền Phong.
Diệp Huyên hắn không muốn để kẻ địch cứ sống nhởn nhơ mãi!
Có thể giết, thì phải giết!
Lúc Diệp Huyên trở lại Võ Viện, Võ Viện đã bừa bộn khắp nơi.
Trận chiến này, tuy Võ Viện thắng, nhưng cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn, nhất là đám người áo đen xuất hiện lúc cuối kia, còn khiến cho Võ Viện tổn thất vài cường giả!
Thấy Diệp Huyên, Võ Vấn trầm giọng nói: "Ngươi đến Kiếm Tông giết Lý Huyền Phong?"
Diệp Huyên gật đầu.
Võ Vấn lắc đầu: "Kích động quá! Lý Huyền Phong này trên danh nghĩa là sư đồ của Mục Phong Trần, nhưng thật ra là ông cháu. Ngươi giết Lý Huyền Phong, Mục Phong Trần kia nhất định sẽ liều mình tìm ngươi báo thù!"
Diệp Huyên cười nói: "Ta không giết ông ta, lẽ nào hai ông cháu kia chịu buông tha cho ta sao?"
Võ Vấn im lặng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Bọn họ sẽ không buông tha cho ta, đã thế, tại sao ta không thẳng tay giết bọn họ trước?"
Hắn biết rõ, tuy tổ sư Kiếm Tông đã trách cứ đám người Mục Phong Trần, nhưng nhóm kiếm tu này chắc chắn sẽ không biết hối cải.
Dù sao vị tổ sư kia đã không còn là người của thời đại này.
Hơn nữa Kiếm Tông biết tháp Giới Ngục vẫn còn ở trên người hắn.
Tất nhiên, cho dù Kiếm Tông có buông tha cho hắn, hắn cũng sẽ không.
Lần này nếu không phải do hắn sớm có phòng bị, Diệp Liên chắc hẳn đã rơi vào trong tay Kiếm Tông!
Vừa nghĩ đến đây, hắn đã hận không thể giết sạch đám Kiếm Tông kia!
Võ Vấn đứng trước mặt Diệp Huyên khẽ lắc đầu: "Thôi. Ngươi cũng không phải người của Võ Viện, lão phu không phải quan tâm nhiều như vậy".
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên tìm đến An Lan Tú, Liên Vạn Lý và Diệp Liên, mấy người Mặc Vân Khởi cũng đến.
Mọi người đoàn tụ!
Một nhóm người này đều đến từ Thanh Thương giới!
Trong sân, Diệp Huyên trầm giọng nói: "Mọi người, quen biết ta có lẽ là bất hạnh của các ngươi, bởi vì ta cảm thấy, phiền phức của ta ngày sau chắc chắn vẫn còn rất nhiều".
Lời của người đàn ông áo xanh lúc rời đi, hắn vẫn còn nhớ.