Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1461-1464




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1461


Hai lão già nhìn nhau rồi gật đầu.

Diệp Huyên không khỏi kêu lên: “Bạch Chỉ cô nương..”.

Nhưng nàng ta chỉ nhẹ nhàng ngắt lời: “Đừng nhiều lời.

Ngươi và An cô nương hiện nay đều cần tất cả nhân thủ có thể tìm được”.


"Đa tạ cô”.

Hắn không còn cách nào khác ngoài gật đầu rồi cùng hai lão già rời đi, để lại Bạch Chỉ lẳng lặng lẩm bẩm: “Kiếm Tông à...!Át chủ bài của các người rốt cuộc lợi hại đến mức nào?"
Khi Diệp Huyên trở lại Võ Viện, hắn không phát hiện bất kỳ ai ở đó, tất cả những người có uy hiếp lớn nhất đến Kiếm Tông đều đang âm thầm ẩn nấp trong bóng tối.

Hắn chọn một nơi cách An Lan Tú khoảng mấy chục trượng rồi xếp bằng ngồi xuống, khi nhìn sang nàng thì bỗng cau mày.

Kiếm Tông biết Võ Viện đang dùng toàn lực để bảo vệ An Lan Tú, cho dù bọn họ có thành công diệt trừ nàng ắt cũng sẽ phải bỏ ra một cái giá rất đắt, dưới tình huống đó...!
Chân mày nhíu lại càng sâu, hắn quyết định tiến vào tháp Giới Ngục, đi tìm Tiểu Linh Nhi.

Thấy cô bé tí hon vẫn đang loay hoay tưới linh quả, Diệp Huyên không khỏi ngạc nhiên.

Nhìn lại năm tầng tháp đều bị linh thụ sum suê chiếm cứ, hắn chỉ biết lắc đầu, chẳng lẽ con bé này định trồng hết tòa tháp mới thôi?
Tiểu Linh Nhi thấy hắn thì líu lo: “Người ở tầng sáu khi nào thì đi á? Ta sắp hết chỗ trồng cây rồi!"

Diệp Huyên: “...”
"Ha ha ha!", tiếng cười vang lên từ người vừa được nhắc đến: “Con nhóc này muốn đuổi ta đi đúng không?"
Diệp Huyên cũng cười khổ không ngừng, sau đó mới nghiêm giọng với cô bé tí hon: “Tiểu Linh Nhi, ngươi có thể giúp đại ca một chuyện được không?"
Tiểu Linh Nhi lập tức tròn mắt: “Được!"
Thế là Diệp Huyên chỉ vào đỉnh tháp: “Ngươi lấy một thanh kiếm xuống đây”.

Tiểu Linh Nhi không buồn hỏi cặn kẽ mà lập tức làm theo.

Khi cô bé trở về, Diệp Huyên cúi xuống thì thầm vào tai cô.

Đôi mắt Tiểu Linh Nhi càng mở to, tròn xoe như hai hột nhãn: “Ta có thắng được không?"
"Được!", Diệp Huyên đáp chắc nịch
"Thật không?"
"Thật luôn!"
"Nhưng mà...!ta vẫn thấy sợ ấy!"
Diệp Huyên: “...”

Hắn phải tốn một phen công phu mới thuyết phục được Tiểu Linh Nhi, đợi cô bé cầm kiếm rời khỏi tháp rồi thì yên lặng một chốc, sau đó nhìn vào bức tượng gỗ hình người cầm trường kiếm bên phải.

Diệp Huyên đi đến, đổi thanh kiếm trong tay bức tượng thành một thanh khác ở Tạo Hóa Cảnh, nhìn nó nối gót Tiểu Linh Nhi rời khỏi tháp.

Tiếp đó, hắn đi lên tầng hai, nơi Đế Khuyển đang ở.

"Ta biết rồi”.

Nó nói với hắn rồi bước ra.

.

1462: Đây Chính Là Mùi Của Huyết Mạch


Thời gian từng chút trôi qua, chớp mắt trời đã sập tối, hơi thở của An Lan Tú vẫn vững vàng, Kiếm Tông cũng chưa xuất hiện.  

Võ Viện cũng đã phái cường giả ra giám sát bên kia, chỉ cần họ có tí ti động tĩnh sẽ lập tức phát hiện.  

Nhưng hai ngày tiếp theo, An Lan Tú vẫn không có bất kỳ biến hóa gì ở sau núi, Kiếm Tông dường như cũng giả chết theo.  

Vào ngày thứ ba, An Lan Tú vốn đang tĩnh tọa bỗng giơ tay lên ngang người, gương mặt hơi ngẩng về phía chân trời. Một quầng sáng màu đỏ nhạt lặng lẽ xuất hiện quanh người nàng.  

Đây chính là mùi của huyết mạch.  

Trên không trung, tầm mắt của Võ Vấn lập tức tập trung lên người nàng, nhưng thần thức của ông ta đã sớm bao trùm khắp Võ Viện, cho dù là một con ruồi đi lạc cũng có thể nhận ra.  

Biết An Lan Tú chuẩn bị đột phá, Diệp Huyên cũng lặng lẽ tập trung.  

Chỉ cần bước qua ngưỡng cửa này, nàng sẽ đạt đến Đạo Cảnh, thực lực sẽ có thay đổi về chất, mà Võ Viện cũng sẽ sản sinh ra yêu nghiệt Đạo Cảnh trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.  

Tất nhiên, đây là chưa kể đến tổ sư Võ Viện, một người mà không ai biết dáng dấp ra sao.  

Bỗng nhiên, đại thần tầng sáu lên tiếng trong đầu Diệp Huyên: “Huyết mạch của nha đầu kia không tầm thường chút nào”.  


Diệp Huyên không rời mắt khỏi An Lan Tú, hỏi lại: “Tiền bối, rốt cuộc Huyết Mạch Chi Lực là như thế nào?"  

Hắn vẫn còn rất mù mờ về vấn đề này.  

Đối phương đáp: “Huyết Mạch Chi Lực chính là sức mạnh nằm trong máu. Khi một số ít người đạt đến một trình độ nhất định, họ có thể thay đổi dòng máu trong người mình, đồng thời cũng sẽ di truyền lại cho đời sau. Huyết mạch chính là ưu thế trời sinh. Rất nhiều thế lực lớn, gia tộc lớn sở dĩ có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, có nhiều yêu nghiệt như vậy, một phần lớn nguyên nhân nằm ở huyết mạch. Như nha đầu trước mặt ngươi đây, nếu không có lực lượng huyết mạch sẽ không thể bước vào Đạo Cảnh”.  

Diệp Huyên không khỏi thấp giọng nói: “Vậy có Huyết Mạch Chi Lực chẳng phải tương đương với gian lận sao?"  

Đại thần bật cười: “Có thể xem như vậy! Nhưng nó cũng là một hạn chế, bởi vì khi đạt đến giới hạn của bản thân mà không thể đột phá ràng buộc của huyết mạch, nó sẽ trở thành một ngưỡng cửa mà ngươi vĩnh viễn không thể bước qua”.  

Diệp Huyên đưa mắt nhìn sang An Lan Tú: “Tiến bối, Huyết Mạch Chi Lực của ta lợi hại hơn hay của nàng ấy lợi hại hơn?"  

Đại thần im lặng một chốc mới đáp: “Huyết Mạch Chi Lực của nàng ta khá bình thường, của ngươi thì không, không so sánh thế được”.  

Diệp Huyên: “...”  

Đúng lúc ấy, An Lan Tú bỗng áp tay xuống, từng luồng khí tức hùng hậu tỏa ra từ người nàng. Trên bầu trời Võ Viện, hàng lọat tầng mây đen kịt ùa về với những tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện


1463: Thần Hồn Câu Diệt Ư?


Diệp Huyên ngơ ngẩn nhìn lên: “Đây là gì vậy?"  

"Không biết”.  

Nghe đại thần đáp thế, hắn đành truyền âm cho Võ Vấn: “Tiền bối, đây là gì vậy?"  

Võ Vấn nhìn quanh quất một phen, không thấy bóng dáng Diệp Huyên ở đâu thì cũng không khỏi khiếp sợ trước khả năng ẩn thân của hắn.  

Có thể qua mắt cả ông ta thì quả thật không đơn giản chút nào.  

Ông ta nói: “Đây là đạo kiếp. Bước vào Đạo Cảnh đại biểu nàng sắp sửa đột phá những ràng buộc trong đất trời này, vì vậy phải trải qua đạo kiếp. Khi nó rơi xuống cũng chính là lúc nàng gặp nguy hiểm nhất. Bản thân nàng đỡ lấy đạo kiếp không thành vấn đề, nhưng nếu có ngoại lực quấy nhiễu thì hung hiểm vô cùng, chỉ cần sơ sẩy có thể sẽ thần hồn câu diệt!"  

Thần hồn câu diệt ư?  

Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy là khi đạo kiếp rơi xuống cũng chính là thời cơ tốt nhất để họ ra tay?"  

Võ Vấn gật đầu: “Nếu không ra tay vào lúc đó thì họ cũng không còn cơ hội nào nữa”.  

"Ta hiểu rồi”, Diệp Huyên đáp.  

Võ Vấn lại không khỏi quét mắt nhìn bốn phía một phen. Kiếm Tông càng im lặng, ông ta càng sốt ruột, bởi vì đó chỉ là sự yên lặng trước cơn bão với sức công phá có thể nuốt chửng trời đất.  


Sau một hồi im lặng, Võ Vấn quay sang dùng huyền khí truyền âm cho Hách Liên Thiên: “Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!"  

Trái tim Hách Liên Thiên nhảy vọt lên nhưng không nói gì, chỉ gật đầu rồi lặng lẽ rút lui.  

Không lâu sau đó, sấm giật trên đầu An Lan Tú càng lúc càng hung bạo, đất trời cũng tối sầm theo.  

Uỳnh!  

Từng tia sét lóe lên trong tầng mây đen vần vũ, từng luồng uy áp không ngừng nện xuống khiến mọi người đều khó thở.  

Sắc mặt Võ Vấn nghiêm trọng vô cùng, không ngờ đạo kiếp này của An Lan Tú còn dữ dội hơn những gì năm đó ông ta phải trải qua khi đột phá Đạo Cảnh.  

Đạo kiếp càng mạnh chứng tỏ người sắp sửa đột phá có tiềm lực càng lớn, thực lực càng mạnh.  

Nếu đặt ở thời bình, đây chắc chắn là chuyện tốt, nhưng bây giờ thì lại không!  

Khoảng một khắc sau, chân trời bỗng ầm ầm chấn động. Dưới ánh mắt của vô số người, một tia sét từ không trung giáng xuống, mang theo uy áp nặng trình trịch như ngàn vạn ngọn núi đè lên vai tất cả những người có mặt.  

Trời sập đất nứt cũng chỉ như thế mà thôi!  

Bỗng nhiên, An Lan Tú mở mắt, bình tĩnh nhìn lên không trung.  


1464: Toàn Bộ Đất Trời Bắt Đầu Rung Lên!


Nơi huyết kiếm đi qua, chân trời bị nhuộm thành màu máu.

Kiếm Tông ra tay!  

Lúc này đây, mọi người ở Võ Viện như gặp phải đại địch!  

Trên không trung, nơi nào thanh huyết kiếm kia phóng qua thì không gian nơi đấy sẽ biến thành màu máu, tựa một tấm vải khổng lồ nhuộm máu đỏ tươi.  

Mà sức mạnh trong thanh kiếm này càng khiến mọi người trong Võ Viện tái mặt!  

Trên bầu trời Võ Viện, đột nhiên có tiếng gầm lên: "Tế Tiên Tổ Chi Khí!"  

Lời vừa dứt.  

Xoẹt!  

Một thanh trường thương bốc lửa hừng hực phóng thẳng lên trời từ Võ Viện, trường thương xé không lao ra, nơi nó đi qua, không gian lập tức bị thiêu rụi!  

Trong mắt mọi người, một thương một kiếm đâm vào nhau ở trên không trung!  

Ầm ầm!  

Một tiếng nổ rung trời đột nhiên vang lên, vô số kiếm quang và đốm lửa b ắn ra tung tóe, không gian vạn trượng xung quanh bị nứt thành một tấm mạng nhện.  

Mà đúng lúc này, không gian trên bầu trời Võ Viện đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, từng tia kiếm quang phóng ra từ những khe hở không gian ấy,  


Gần như là trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời phía trên Võ Viện đều bị kiếm quang bao trùm!  

Võ Vấn nhìn kiếm quang chằng chịt đầy trời kia, ánh mắt dần lạnh lại, nhưng vẫn không ra tay.  

Ông ta không thể ra tay!  

Ông ta là người duy nhất có thể ngăn cản vị Kiếm Thánh của Kiếm Tông kia!  

Trên không, Hách Liên Thiên đột nhiên cả giận nói: "Xuất trận!"  

Vừa dứt lời, từng thanh trường thương năng lượng đột nhiên từ dưới nền đất Võ Viện phóng lên trời, số lượng thanh trường thương năng lượng này rất nhiều, mà chúng đều tỏa ra một cỗ thương ý cường đại!  

Chẳng mấy chốc, toàn bộ đất trời bắt đầu rung lên!  

Ầm ầm!  

Từng âm thanh nổ vang không ngừng vang lên trên bầu trời Võ Viện.  

Mọi người ở Thần Võ Thành đều hoảng hốt ở trong lòng, rất nhiều người đang điên cuồng bỏ chạy khỏi thành!  

Hai thế lực lớn nhất trong Thần Võ Thành đại chiến, trận chiến này có thể sẽ hủy diệt cả Thần Võ Thành!  

Trốn!