Chương 1487
Mà sự xuất hiện của những người này cũng khiến hắn biết rằng, tuy đám người lão Nhạc tin tháp Giới Ngục không ở trên người hắn, nhưng vẫn có người không tin như vậy!
Nói chung, hắn không muốn ngồi đợi chết!
Sau khi tạm biệt với nhóm ngươi An Lan Tú, Diệp Huyên rời khỏi Thần Võ Thành, hắn tìm đến đám người lão Nhạc.
Lão Nhạc nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn đám người lão Nhạc một lát rồi nói: "Chư vị, các ngươi muốn rời đi luôn, hay là tiêu diệt Kiếm Tông, đoat lấy bảo vật kia?"
Lão Nhạc lạnh lùng nói: "Ngươi đoán xem?"
Diệp Huyên đáp: "Nếu là vế sau, vậy thì lúc này Kiếm Tông đang suy yếu, chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta".
Lão Nhạc trầm mặc, hiển nhiên cũng đang đắn đo!
Diệp Huyên khẽ lắc đầu nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên cạnh: "Diệp công tử đang thất vọng về chúng ta sao?"
Diệp Huyên dừng bước lại, hắn xoay người nhìn xem, không gian cách đó không xa đột nhiên nứt ra, sau đó, một cô gái bước ra.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc vày dài màu mực, tóc xõa ngang vai, trong tay cầm một chiếc quạt xếp màu đen.
Phía sau cô gái có hai ông lão, một người mặc áo bào trắng, người còn lại thì mang áo bào đen!
Nhìn thấy cô gái này, sắc mặt đám người Dạ Lan lập tức thay đổi, bọn họ vội vàng đi đến trước mặt cô gái rồi cung kính thi lễ: "Tam tiểu thư!"
Lão Nhạc không nói gì, lão ta lặng lẽ lùi về đứng sau cô gái kia.
Cô gái gõ nhẹ chiếc quạt xếp trong tay phải lên lòng bàn tay trái, đám người Dạ Lan vội vàng lui sang một bên, Diệp Huyên phát hiện lúc này trên mặt đám người Dạ Lan còn có mồ hôi lạnh chảy xuống!
Diệp Huyên nhìn về phía cô gái, cô gái này là người nào? Lại khiến đám cường giả Đạo Cảnh sợ hãi đến vậy!.
Lúc này, cô gái nhìn về phía Diệp Huyên, ả quan sát Diệp Huyên một chút rồi cười nói: "Là một nhân tài, thực lực yêu nghiệt, không tệ".
Diệp Huyên nói: "Cô nương quá khen!"
Cô gái cười nói: "Không, ngươi là người đầu tiên ta khen đấy!"
Diệp Huyên cười nói: "Vậy thì ta rất vinh hạnh!"
Cô gái nhìn về phía Thần Võ Thành: "Có người nói tổ sư Kiếm Tông và tổ sư Võ Viện đều xuất hiện rồi?"
Dạ Lan vội vàng gật đầu: "Đúng vậy!".
Cô gái đột nhiên nhìn về phía Dạ Lan: "Ta đáng sợ lắm sao?"
Dạ Lan ngây cả người, sau đó vội vàng lắc đầu.
Cô gái nhìn thẳng vào Dạ Lan: "Ta không đáng sợ thì tại sao ngươi lại nịnh bợ ta?"
Dạ Lan lại lần nữa đổ mồ hôi lạnh.
Cô gái lạnh nhạt nói: "Dù gì cũng là một cường giả Đạo Cảnh, phải có phong độ của cường giả Đạo Cảnh, rõ chưa?"
Dạ Lan vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng thì cười khổ không thôi.
Tam tiểu thư trước mắt này đâu phải chỉ là một người hung ác bình thường!
Tam tiểu thư nhìn về phía Diệp Huyên: "Mục tiêu của Diệp công tử là Kiếm Tông?"
Diệp Huyên gật đầu.
Tam tiểu thư cười nói: "Ngươi muốn liên thủ với chúng ta?"
Diệp Huyên lại gật đầu.
Tam tiểu thư đi tới trước mặt Diệp Huyên, ả nhìn thẳng Diệp Huyên: "Nghe đồn bảo vật này không nằm trong tay Kiếm Tông, mà là đang ở trên người Diệp huynh đây!"
Diệp Huyên cười nói: "Vậy cô nương cảm thấy thế nào?"
Tam tiểu thư cười đáp: "Ta hi vọng Diệp công tử nói cho ta biết!"
Diệp Huyên nói: "Ở trong tay Kiếm Tông!"
Tam tiểu thư nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: "Xem kìa, cô đâu có tin!"
Tam tiểu thư cười bảo: "Diệp huynh, để giảm thiểu phiền phức không thiết yếu, có thể để ta kiểm tra ngươi một chút được không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Không được!"
Tam tiểu thư híp mắt lại: "Tại sao?"
Diệp Huyên đi tới trước mặt tam tiểu thư: "Tuy ngoài mặt các hạ ôn hòa dễ gần, nhưng từ trong cốt cách đã lộ ra vẻ ngạo mạn ngông cuồng. Tam tiểu thư, ta muốn cô hiểu rõ, ta không nhất thiết phải hợp tác với các cô, cũng không yêu cầu các cô hợp tác chung".
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào tam tiểu thư: "Tất nhiên, nếu tam tiểu thư cũng đồng ý để ta kiểm tra cô một chút, ta sẽ đồng ý để tam tiểu thư kiểm tra!"
Nghe Diệp Huyên nói thế, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn lên người hắn.
Diệp Huyên làm lơ ánh mắt của bọn họ, xoay người rời đi.
Hắn biết rõ có nhiều người, nếu ngươi càng nhún nhường, thì họ lại càng được nước lấn tới.
1489: Chính Là Diệp Huyên!
Người như thế, không thể chiều theo được!
Còn việc hợp tác, nếu có thể hợp tác được thì tốt, còn không thể hợp tác thì hắn cũng chẳng mất mát gì cả.
Vạn sự phải dựa vào chính mình!
Đúng lúc này, hai ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên dừng bước lại, tam tiểu thư phía sau hắn cười nói: "Diệp huynh, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi".
Nói đến đây, ả đi đến trước mặt Diệp Huyên, nhìn thẳng vào hắn: "Ta không phải đang đang trưng cầu sự đồng ý của ngươi, ta chỉ nói cho ngươi biết thôi, ngươi đã hiểu chưa?"
Diệp Huyên đột nhiên xuất kiếm!
Chiêu kiếm này vô cùng nhanh, trực tiếp bắn về phía đối diện hắn.
Tam tiểu thư không tránh không né, cứ đứng yên ở đó.
Nhưng chiêu kiếm này của Diệp Huyên lại như thể chém vào không khí vậy, tam tiểu thư vẫn đang đứng vững trước mặt hắn.
Tam tiểu thư mặt vô cảm, ả đang định nói chuyện thì đột nhiên nhíu mày lại, vung tay phải lên chặn về phía trước, cản được một chiêu kiếm!
Ầm!
Tam tiểu thư nháy mắt lùi lại hơn vài chục trượng, ả vừa dừng lại thì đã có hai thanh phi kiếm chém đến!
Tay ngọc của tam tiểu thư nhẹ nhàng vung lên.
Ầm!
Hai thanh phi kiếm lập tức vỡ vụn, cùng lúc đó, ả đột nhiên biến mất, một khắc sau, một bóng người đối diện ả đã bị chấn bay ra ngoài.
Chính là Diệp Huyên!
Khóe miệng tam tiểu thư cong lên thành một nụ cười khẩy, thế nhưng một khắc sau, tròng mắt ả đột nhiên co lại, ả vội đan hai tay vào nhau chặn về phía trước.
Một thanh kiếm chém đến.
Ầm!
Tam tiểu thư lập tức lùi lại trăm trượng!
Cùng lúc đó, một tia kiếm quang chém thẳng vào tam tiểu thư, thế nhưng sau một chốc, một tiếng kiếm ngân vang vọng từ trong kiếm quang kia, nháy mắt, một luồng kiếm quang khác đã xé rách kiếm quang kia!
Kiếm quang vỡ vụn, tam tiểu thư cầm một thanh kiếm bước ra!
Tam tiểu thư cầm kiếm khẽ vung nhẹ về phía trước.
Răng rắc!
Xung quanh như có thứ gì đó vỡ vụn.
Theo âm thanh này vang lên, mọi thứ xung quanh khôi phục lại như thường.
1490: Thật Quá Kỳ Lạ!
Tam tiểu thư nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: "Ba tầng ảo cảnh, ngươi khiến ta bất ngờ thật đấy!"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ngươi là kiếm tu!"
Tam tiểu thư cầm kiếm đi về phía Diệp Huyên: "Bất ngờ?"
Diệp Huyên gật đầu: "Có chút!"
Khóe miệng tam tiểu thư hơi cong lên, lúc này, một ông lão sau lưng ả đã định ra tay, nhưng ả lại lắc đầu: "Để tự ta đến!"
Vừa dứt lời, cả người ả đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Huyên, tung một chiêu kiếm đâm thẳng vào lồ ng ngực hắn!
Nhưng Diệp Huyên lại không hề né tránh, để mặc chiêu kiếm đó đâm vào ngực mình.
Sắc mặt tam tiểu thư khẽ thay đổi, trong mắt ánh lên tia khó tin nỗi, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nhún người nhảy lên, một chiêu kiếm đã chặn ngang cuống họng tam tiểu thư.
Xung quanh yên tĩnh!
Tam tiểu thư nhìn thẳng vào Diệp Huyên: "Ngươi động vào ta thử xem?"
Diệp Huyên chém kiếm xuống.
Một cánh tay của tam tiểu thư bay ra ngoài.
Máu tươi bắn như suối!
Tam tiểu thư gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Ngươi có biết bản thân đang làm gì không?"
Diệp Huyên lại tung một chiêu kiếm.
Xoẹt.
Tay trái của tam tiểu thư cũng bay ra ngoài.
Diệp Huyên nhấc kiếm kề ngang cuống họng tam tiểu thư: "Ngươi còn nói, ta còn chém, chơi vui lắm!"
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc này, xung quanh Diệp Huyên đều là cao thủ Đạo Cảnh.
Lão Nhạc, một ông lão mặc áo báo đen và một ông lão mặc áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt ba người lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Trước đó bọn họ cũng đã chuẩn bị sẽ ra tay bất cứ lúc nào rồi, nhưng bọn họ không ngờ Diệp Huyên lại trúng một kiếm mà không bị gì!
Thật quá kỳ lạ!
Trước mặt Diệp Huyên, dù Tam tiểu thư đã mất đi hai cánh tay, nhưng sắc mặt ả vẫn rất bình tĩnh.
Có điều lúc này, suy nghĩ của ả đã bắt đầu thay đổi!