1452: Chúng Ta Chỉ Mong Ngươi Rời Đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối sợ ta liên lụy nàng rồi lại ảnh hưởng đến Võ Viện?”
Võ Vấn lắc đầu: “Ta không sợ ngươi làm liên luỵ Võ Viện, ta sợ ngươi sẽ kéo nàng ấy chết!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Võ Vấn còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên chợt nói: “Tiền bối, thái độ của Võ Viện đối với Kiếm Tông là thế nào?”
Võ Vấn nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn hỏi gì!”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta đoán không lầm, Võ Viện của ông cũng đã có sát tâm đối với Kiếm Tông, chỉ là các ông đang đợi một cơ hội thôi! Nếu là vậy thì chúng ta cũng có chung một mục đích, ông nói xem?”
Võ Vấn nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: “Ta rất cảm tạ Võ Viện đã thu nhận muội muội ta và Tiểu An.
Không đúng, hai chữ “thu nhận” này cũng không thoả đáng.
Bởi vì tiền bối biết rất rõ, Võ Viện có họ gia nhập thì sẽ không phải chịu thiệt.
Nếu như tiền bối cảm thấy vì ta mà liên luỵ bọn họ, sau đó sẽ liên luỵ Võ Viện thì ta có thể đưa bọn họ rời đi, ta tin chắc vẫn còn rất nhiều thế lực nguyện ý thu lưu bọn họ”.
Võ Vấn nhìn thẳng Diệp Huyên: “Chúng ta chỉ mong ngươi rời đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Mặc kệ là ai cũng không cách nào chia cắt được ta và muội muội ta, và cả mấy người Tiểu An”.
Võ Vấn lắc đầu:.
Bạch Chỉ truyền âm thanh bằng huyền khí: “Người mà ngươi kéo ta đi tìm xuất hiện lần cuối ở Kiếm Tông, sau đó không biết bà ấy đã đi nơi nào!”
Ở trong góc, Diệp Huyên cau mày: “Kiếm Tông?”
Bạch Chỉ khẽ gật đầu: “Bà ấy không hề đi vào Kiếm Tông, chỉ là nán lại ở bên ngoài Kiếm Tông một lát, sau đó đã không còn bất kỳ tin tức nào”.
Diệp Huyên trầm mặc một lúc rồi nói: “Không có một chút tin tức gì sao?”
Bạch Chỉ gật đầy: “Như vậy rất bất thường! Vì với thực lực bà ấy, có lẽ không thể nào đột nhiên biến mất như thế được”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Cha và mẹ của mình sao lại thần bí đến như vậy?
Đối với người cha trước giờ chưa từng gặp mặt, hắn cũng không hận, bởi vì em gái còn sống khỏe mạnh, vì vậy hắn không hề hận ai cả, đương nhiên hắn cũng chẳng quan tâm nhiều!
Dù sao cũng đã qua nhiều năm qua, hắn và em gái sống nương tựa lẫn nhau, có thêm một người cha hay mất đi một người cha thì chẳng ảnh hưởng gì đối với hắn.
Muội muội sống tốt, thì thế giới của Diệp Huyên hắn chính là tốt đẹp!
Bạch Chỉ lại nói: “Bọn họ muốn ra tay với Kiếm Tông?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có lẽ vậy!”
Bạch Chỉ trầm giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận, theo như ta biết, bản thân Kiếm Tông này không hề đơn giản, con bài chân chính của bọn họ có lẽ vẫn chưa lộ ra đâu! Hơn nữa, Kiếm Tông truyền thừa nhiều năm như vậy, không chừng một vài kiếm tu thế hệ trước vẫn còn sống! Bình thường những người này có thể sẽ chẳng quan tâm tới chuyện trong Kiếm Tông, nhưng nếu Kiếm Tông gặp nguy cơ diệt môn thì chắc chắn bọn họ sẽ quản!”
Diệp Huyên gật đầu: “Bọn họ phụ trách chính diện, ta phụ trách đánh lén, nếu đánh không lại thì ta sẽ bỏ chạy!”
Bạch Chỉ lắc đầu cười: “Ngươi cái tên này…”
Nói đến đây, dường như nàng ta nghĩ đến gì đó, nghiêm mặt nói: “Còn có một chuyện, tông chủ tiền nhiệm của Kiếm Tông Mục Phong Trần đã đi khỏi Kiếm Tông, không biết đã đi nơi nào!”
Kiếm Thánh!
Diệp Huyên cau mày: “Rời khỏi Kiếm Tông rồi sao?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Nói chung Kiếm Tông truyền thừa nhiều năm, chuyện thực lực bọn họ rốt cuộc sâu đến mức nào thì ngoại trừ bản thân họ, không ai biết được”.
Diệp Huyên nói: “Ta sẽ cẩn thận, cô cũng phải cẩn thận”.
Nói rồi hắn xoay người biến mất.
Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió trong mọi chuyện!”
1454: Vậy Ngươi Còn Không Mau Cất Nó Lại!”
Diệp Huyên đến bên ngoài Thần Võ Thành, hắn nhẹ nhàng âm thầm ẩn nấp, chuyện bây giờ hắn cần làm chính là chờ đợi.
Chờ đợi đám người cứu viện của lão Nhạc đến!
Trên cây, Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó, hắn vung tay trái, một thanh kiếm có vỏ xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn thanh kiếm trước mắt, Diệp Huyên chợt cau mày.
Hắn vẫn có chút tò mò về thanh kiếm này, rốt cuộc là một thanh kiếm thế nào đây?
Hắn do dự chốc lát, sau đó lại dùng sức rút ra, kiếm vẫn không hề động đậy!
Diệp Huyên cười khổ, đang định thu hồi lại thì đúng lúc này, hắn như nghĩ đến gì đó, trực tiếp quay lại tháp Giới Ngục. Hắn đi đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, sau đó đưa thanh kiếm trong tay cho cô bé: “Ngươi rút thử xem!”
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt, sau đó cô bé lại gần kiếm, nhận lấy rồi nhẹ nhàng rút ra.
Vù!
Một tiếng kiếm rít chợt vang lên từ trong tháp Giới Ngục.
Ngay sau đó, sắc mặt Diệp Huyên liền thay đổi, hắn trực tiếp bay ra ngoài tháp Giới Ngục, trên đầu hắn, một mảng mây đen không biết từ lúc nào xuất hiện. Trong mây đen, sấm chớp vang dội, cùng lúc đó, một luồng sức mạnh kinh thiên động địa bao phủ lấy hắn.
Diệp Huyên: “…”
Tiên trong kiếm Độc Tôn: “Dừng lại!”
Lúc này, bên trong tháp Giới Ngục bỗng vang lên âm thanh của tầng thứ sáu.
Tiểu Linh Nhi khẽ chớp mắt, vẫn còn chưa phản ứng kịp.
Tầng sáu lại nói: “Nhóc con, dừng lại!”
Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Ngươi đang nói ta sao?”
Tầng thứ sáu nói: “Đúng, mau dừng lại!”
Tiểu Linh Nhi khó hiểu: “Dừng cái gì?”
Tầng sáu: “…”
Lúc này, Tiểu Linh Nhi nhìn thanh kiếm trong tay, kiếm đang run rẩy dữ dội, trên vỏ kiếm đã có vết nứt.
Tiểu Linh Nhi hơi hoảng sợ: “Nó, nó, hình như nó muốn ra ngoài!”
Tầng thứ sáu nói: “Vậy ngươi còn không mau cất nó lại!”
Nghe vậy, Tiểu Linh Nhi vội vàng cất thanh kiếm vào vỏ.
Thanh kiếm lập tức ổn định lại.
1455: Nàng Ta Bảo Ta Phải Bảo Vệ Bí Mật!”
Ở bên ngoài tháp Giới Ngục, trong hư không, một luồng sấm chớp như con rắn bạc lượn lờ trong tầng mây đen, hồi lâu vẫn không tan biến.
Vẻ mặt Diệp Huyên vô cùng nghiêm trọng.
Nguy hiểm!
Trong giây phút vừa rồi, hắn thật sự cảm nhận được nguy hiểm!
Nếu như trước đó, những sấm chớp kia giáng xuống, hắn cảm thấy bản thân sẽ bị sấm chớp bổ thành tro tàn.
Diệp Huyên quay lại tháp Giới Ngục, Tiểu Linh Nhi vội đưa thanh kiếm cho hắn, khuôn mặt nhỏ của cô bé hơi tái nhợt.
Diệp Huyên khẽ xoa xoa đầu Tiểu Linh Nhi, sau đó ngẩng đầu: “Tiền bối, kiếm này…”
Tầng sáu nói: “Ý sát phạt của kiếm này quá nặng, giờ vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của ngươi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Rốt cuộc thì đây là kiếm gì đây?”
Tầng sáu nói: “Không biết, nhưng nhìn từ khí thế thanh kiếm này, xem ra kiếm này không phải loại hiền lành gì đâu, ngươi của hiện tại không thể nào khống chế”.
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trong tay, khẽ nói: “Có lẽ Kiếm Tông biết được lai lịch kiếm này!”
Đột nhiên Tiểu Linh Nhi chỉ chỉ lên tầng trên, sau đó nói: “Tầng, tầng bảy, ta muốn đi!”
Tầng bảy!
Diệp Huyên không nghĩ nữa, nhìn sang Tiểu Linh Nhi: “Ngươi muốn đi tầng bảy?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên có chút tò mò: “Đi tầng bảy làm gì?”
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Đồ tốt!”
Tầng bảy, đồ tốt?
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, người có biết tầng bảy có gì không?”
Tầng thứ sáu nói: “Không biết!”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Linh Nhi: “Sao ngươi biết tầng bảy có đồ tốt?”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt không nói.
Diệp Huyên cười nói: “Ngay cả ta mà ngươi cũng không thể nói được sao?”
Tiểu Linh Nhi khẽ cúi đầu: “Không thể nói được… Nàng ta bảo ta phải bảo vệ bí mật!”
Nàng ta?
Diệp Huyên cau mày: “Nàng ta là ai?”