Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1441-1444




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1441: Hoàn Toàn Khác Rồi!


Lời nói của Dạ Lan vừa dứt, cường giả Đạo Cảnh quanh đó lại cùng nhau liên thủ trấn áp.

Không lâu sau, không gian rung chuyển xung quanh dần dần yên lặng trở lại.


Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra.

Dạ Lan xuất hiện ở trước mắt Diệp Huyên: “Vạn Pháp Cảnh?
Diệp Huyên gật đầu, hắn đứng dậy, một luồng khí tức mạnh mẽ lại xáo động mà tuôn ra khỏi cơ thể hắn.

Nhưng chẳng mấy chốc lại quay trở lại cơ thể hắn.

Hai mắt Diệp Huyên từ từ nhắm lại, hai tay nắm chặt!
Sức mạnh!

Lúc này hắn cảm giác cả cơ thể mình đang tràn đầy sức mạnh.

Khác rồi!
Hoàn toàn khác rồi!
Mặc dù chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng linh hồn và các phương diện khác của hắn đều đạt được sự thăng cấp cực lớn, đặc biệt là tinh thần lực và linh hồn lực!
Nếu như bây giờ hắn đánh úp cường giả Đạo Cảnh, vậy chuyện đánh thắng sẽ vô cùng dễ dàng!
Đúng lúc này, sắc mặt Dạ Lan đột nhiên thay đổi, lão ta quay đầu nhìn về phía chân trời: “Có người đến!”
Dứt lời, một ông lão đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người đó chính là Tông chủ tiền nhiệm của Kiếm Tông - Mục Phong Trần.


Mà giờ khắc này, Diệp Huyên đã biến mất tăm.

Mục Phong Trần lạnh lùng liếc nhìn đám người Dạ Lan: “Diệp Huyên đang ở đâu?”
Dạ Lan lạnh lùng đáp: “Hắn ở đâu làm sao bọn ta biết được?”
.

1442: “Vạn Pháp Cảnh?”


Cách đó không xa, Dạ Lan đột nhiên cười khẩy: “Ngày đó, lúc Lý Huyền Phong cướp vật chí bảo đó đi, bọn ta cũng đâu có mù!”  

Mục Phong Trần nói khẽ: “Vật chí bảo đó đúng là đã rơi vào tay ông ta, nhưng sau này nó đột nhiên biến mất! Nếu như đoán không lầm thì có lẽ nó vẫn ở trong tay Diệp Huyên”.  

Dạ Lan cười khẩy: “Ngươi coi bọn ta là trẻ lên ba hay sao? Lại có thể bịa ra được lời nói dối hoang đường như thế!”  

Mục Phong Trần nhìn về phía Dạ Lan: “Nếu như các ngươi không tin thì có thể gọi Diệp Huyên ra đây, sau đó lục soát người hắn, tự nhiên sẽ biết lời ta nói là thật hay hay giả?”  

Dạ Lan chỉ cười khẩy mà không nói gì.  

Lão Nhạc cũng lắc đầu rồi nở nụ cười: “Mục Phong Trần, ngươi chỉ là muốn để cho Diệp Huyên xuất hiện đúng không?”  

Mục Phong Trần nhìn thẳng vào lão Nhạc: “Nếu như ngươi lục soát người hắn thì sẽ biết ta...”  

Lão Nhạc đột nhiên cắt ngang lời Mục Phong Trần: “Như Dạ Lan nói, Kiếm Tông ngươi quả nhiên đều là những người thích dùng thủ đoạn chiêu trò”.  

Mục Phong Trần híp hai mắt lại: “Ý ngươi là gì?”  

Lão Nhạc khẽ nói: “Trước đây ta đã từng lục soát người hắn! Nhưng không hề có vật chí bảo đó!”  

Nghe thấy vậy, Mục Phong Trần chợt cau mày lại, ngay sau đó, ông ta cười khẩy: “Diệp Huyên, ngươi giỏi lắm, thật sự rất giỏi!”  

Nói xong, ông ta nhìn lão Nhạc: “Nếu các ngươi đã không tin, vậy các ngươi có bản lĩnh gì thì lôi ra đây, Kiếm Tông ta nghênh tiếp!”  


Nói xong, ông ta xoay người biến mất ở tận cuối chân trời.  

Sau khi Mục Phong Trần rời đi thì Diệp Huyên đi ra  

Lão Nhạc nhìn Diệp Huyên: “Vạn Pháp Cảnh?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Vừa đột phá!”  

Lão Nhạc khẽ gật đầu: “Có lẽ Kiếm Tông này căm hận ngươi đến tận xương tủy, tốt nhất ngươi đừng kiêu căng quá mức, nếu không thì sẽ bị Mục Phong Trần bắt lại, đến lúc đó ngươi không còn bất cứ cơ hội sống sót nào đâu!”  

Mục Phong Trần!  

Diệp Huyên gật đầu!  

Mặc dù bây giờ hắn đã đột phá, nhưng hắn biết rõ nếu như đối đầu với cường giả cấp bậc ngang với Mục Phong Trần và lão Nhạc, hắn sẽ không có bất cứ phần thắng nào!  

Lão Nhạc nhìn về phía Kiếm Tông, lão ta nhẹ giọng nói: “Xem ra Kiếm Tông thật sự định bất chấp tất cả để chiếm lấy vật chí bảo đó rồi!”  

Dạ Lan lạnh lùng nói: “Chỉ sợ bụng dạ nhỏ, nuốt không trôi!”  

Lão Nhạc lắc đầu: “Kiếm Tông này không phải bình thường, không thể xem thường được!” 


1443: Quân Cứu Viện!


Diệp Huyên nhìn lão Nhạc: “Kiếm Tông này vẫn còn con át chủ bài gì sao?”  

Lão Nhạc gật đầu: “Bọn họ có thể truyền thừa qua nhiều năm như vậy, tất nhiên là có con át chủ bài. Nghe đồn năm đó ông tổ Kiếm Tông đã để lại một phần phân thân ở trong Kiếm Tông, phần phân thân này...”  

“Rất mạnh?”, Diệp Huyên hỏi.  

Lão Nhạc lắc đầu: “Thực lực thì không biết, nhưng chắc chắc không yếu! Những nhân vật như vậy đều là tuyệt đại thiên kiêu, cho dù chỉ là một phần phân thân thì có lẽ cũng cực mạnh. Ngoài ra, bên trong Kiếm Tông còn có một kiếm trận mà ông ta để lại, nghe đồn sức sát thương của kiếm trận này cực lớn, cho dù là cường giả trên Đạo Cảnh cũng dễ dàng bị gi3t chết! Cho dù có nghi ngờ là nói quá lên, nhưng chắc chắn không thể yếu được”.  

Nói đến đây, lão ta hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Ngoài phần phân thân của ông tổ Kiếm Tông và kiếm trận ra, Kiếm Tông truyền thừa phát triển nhiều năm như vậy, chắc chắn còn có một số con át chủ bài khác. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không tồn tại nhiều năm như vậy!”  

Diệp Huyên lại vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta thì sao?”  

Lão Nhạc nhìn Diệp Huyên, lão ta cười nói: “Nếu như chúng ta không có thực lực thì làm sao dám nhòm ngó đến bảo vật đó?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối, khi nào chúng ta phát động tấn công Kiếm Tông?”  

Lão Nhạc nhẹ giọng nói: “Tạm thời không vội!”  

Diệp Huyên nói: “Bọn họ đã lấy được vật chí bảo, nếu để bọn họ thu phục được nó, vậy thì tình huống khi ấy sẽ vô cùng bất lợi đối với chúng ta!”  

Lão Nhạc trầm ngâm một lúc: “Đợi!”  


Diệp Huyên hỏi: “Đợi cái gì?”  

Lão Nhạc nhẹ giọng nói: “Đợi quân cứu viện, đợi người giúp đỡ!”  

Nói đến đây, lão ta quay đầu nhìn về phía cuối chân trời: “Có lẽ bọn họ cũng sắp đến rồi!”  

Quân cứu viện!  

Diệp Huyên biết đám người lão Nhạc này chắc chắc đã gọi quân cứu viện!  

Nhưng cũng là chuyện bình thường, dựa vào đội hình hiện nay của bọn họ, chắc chắn không thể nào tiêu diệt được Kiếm Tông!  

Không nghĩ ngợi gì nữa, Diệp Huyên nói: “Các vị tiền bối, ta có chút chuyện phải xử lý, nếu như có chuyện xảy ra, ta sẽ chủ động liên hệ với các vị!”  

Lão Nhạc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nhớ cẩn thận, đừng để Mục Phong Trần tìm được ngươi!”  

Nói đến đây, lão ta do dự một lúc rồi bấm tay một cái, một lá bùa chú xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.  

Diệp Huyên không hiểu lắm: “Đây là?” 


1444: Hai Bên Vừa Là Hợp Tác, Vừa Là Lợi Dụng Lẫn Nhau!


Lão Nhạc nói: “Đây là bùa không gian, nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm thì trực tiếp bóp nát lá bùa này, ta sẽ xuất hiện ngay lập tức”.  

Diệp Huyên ngây cả người, sau đó vội vàng nói: “Cảm ơn ông nhiều!”  

Không thể không nói, chuyện này khiến cho hắn có chút ngạc nhiên!  

Lão Nhạc khẽ gật đầu: “Đi đi!”  

Diệp Huyên cung tay làm lễ, sau đó xoay người rời đi.  

Sau khi Diệp Huyên đi, Dạ Lan bỗng nhiên nói: “Lão Nhạc, ngươi muốn chiêu mộ người này sao?”  

Lão Nhạc nhẹ giọng nói: “Người này có tài năng thiên phú, bản tính kiêu ngạo, hắn sẽ không cam tâm tình nguyện phùng tùng người khác. Với lại cũng cần phải phòng bị người này”.  

Dạ Lan hơi khó hiểu: “Vậy lão Nhạc...”  

Lão Nhạc khẽ nói: “Có thể lợi dụng!”  

Lợi dụng!  

Dạ Lan hiểu rồi!  

Diệp Huyên có tài năng thiên phú, sức chiến đấu lại mạnh, loại người như thế này chắc chắn sẽ không cam lòng phục tùng bọn họ. Hơn nữa, vật chí bảo đó vẫn là của Diệp Huyên, nếu như bọn họ có được, lúc ấy Diệp Huyên khó tránh khỏi không có ý nghĩ khác.  


Mà bây giờ mối quan hệ của bọn họ và Diệp Huyên là lợi dụng!  

Hai bên vừa là hợp tác, vừa là lợi dụng lẫn nhau!  

Lão Nhạc đột nhiên nói: “Trước khi bọn họ tới, các ngươi đừng tự ý hành động!”  

Nói xong, lão ta xoay người biến mất tại chỗ.  

...  

Sau khi Diệp Huyên tới Võ Viện thì âm thầm tìm được An Lan Tú, Liên Vạn Lý và Mạc Tà.  

Trong sân, bốn người ngồi vây quanh một các bàn.  

Mạc Tà nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp huynh, huynh nói bọn họ định ra tay với Kiếm Tông?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Bây giờ bọn họ đang đợi người, người đến một cái là chắc chắn sẽ khai chiến với Kiếm Tông!”  

Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một lúc rồi nói: “Nhưng theo ta thấy, dường như Kiếm Tông này có chỗ dựa. Vì vậy, sợ là sự việc không đơn giản như thế!”  

Mạc Tà gật đầu: “Võ Viện cũng chuẩn bị động thủ với Kiếm Tông, nhưng bây giờ viện trưởng cũng có chút lo ngại”.