1431: Đang Âm Thầm Tìm Cơ Hội!
Trong bóng tối, Diệp Huyên không tiếp tục ra tay, sau khi những cao thủ Đạo Cảnh kia đứng lại gần nhau, hắn không còn cơ hội ra tay nữa.
Nhưng hắn cũng không từ bỏ, mà đang âm thầm tìm cơ hội!
Lúc này, Lý Huyền Phong trên không trung nhìn về phía mấy kiếm tu Đạo Cảnh của Kiếm Tông: “Ra tay!”
Mấy cao thủ Đạo Cảnh kia gật đầu, một khắc sau, mấy tia kiếm quang bắn nhanh về phía đám người Dạ Lan.
Sau khi những cao thủ Đạo Cảnh của Kiếm Tông gia nhập, mấy người Dạ Lan lập tức bị áp đảo, trên người Dạ Lan dẫn đầu đã xuất hiện mười mấy vết kiếm!
Lý Huyền Phong cười nhạt, ông ta đang muốn sử dụng kiếm trận một lần nữa thì đúng lúc này, một kiếm tu Đạo Cảnh đứng cách ông ta không xa đột nhiên thét lên: “Không!”
Tiếng thét vừa dứt, đầu gã ta đã bay thẳng ra ngoài.
“Diệp Huyên!”
Lý Huyền Phong gào thét, vẻ mặt dữ tợn đến mức vặn vẹo.
Mấy cao thủ Đạo Cảnh còn lại cũng thay đổi sắc mặt, không dám ra tay nữa, vội vàng đứng tựa vào nhau!
Diệp Huyên ẩn nấp trong bóng tối có uy hiếp quá lớn với bọn họ!
Còn mấy người Dạ Lan thì thở phào nhẹ nhõm, nếu những kiếm tu Đạo Cảnh kia không lùi lại, thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên vô cùng thê thảm!
Lúc này, một ông lão cầm trường thương đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Dạ Lan, Mục Phong Trần kia cũng xuất hiện trước mặt Lý Huyền Phong.
Ông lão cầm trường thương nhìn Mục Phong Trần một cái: “Chúng ta đi!”
Dạ Lan hơi do dự: “Lão Nhạc…”
Ông lão nhìn Dạ Lan: “Đi!”
.
Mục Phong Trần lại nói: “Bây giờ ngươi đã bị lửa giận che mờ lý trí rồi, không hợp làm Tông chủ Kiếm Tông nữa, lúc này, vị trí Tông chủ Kiếm Tông sẽ do ta tạm thời thay thế!”
Sắc mặt Lý Huyền Phong trở nên trắng bệch như tờ giấy: “Sư phụ…”
Mục Phong Trần nói: “Trở về suy nghĩ cẩn thận đi”.
Lý Huyền Phong im lặng một lát rồi xoay người rời đi.
Mục Phong Trần nhìn quanh, lắc đầu.
Đám người Dạ Lan đột nhiên tấn công Kiếm Tông là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ tới!
Vì biết bao nhiêu năm nay, Kiếm Tông đã an nhàn quá lâu! Chưa từng có thế lực nào công khai tấn công bọn họ!
Cũng vì thế khiến Kiếm Tông phải chịu thiệt hại nặng nề!
Tổn thất hai kiếm tu Đạo Cảnh!
Đây là một thiệt hại rất lớn với Kiếm Tông!
Mục Phong Trần cất lời: “Truyền lệnh xuống, tất cả đệ tử kiếm tu trong thành trở về tông môn, ngưng chiến với Võ Viện”.
Hai kiếm tu Đạo Cảnh sau lưng Mục Phong Trần lặng lẽ lui xuống.
Mục Phong Trần lại căn dặn: “Cẩn thận Diệp Huyên này!”
Một kiếm tu Đạo Cảnh trầm giọng nói: “Mục lão tông chủ, Diệp Huyên này… Nếu hắn vẫn luôn ẩn nấp, chúng ta…”
Mục Phong Trần khẽ đáp: “Ta sẽ nghĩ cách ép hắn xuất hiện, các ngươi ở lại Kiếm Tông, có ta, hắn sẽ không dám xuất hiện đâu!”
Nói xong, ông ta lặng lẽ biến mất.
Mấy kiếm tu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang theo vẻ bất đắc dĩ!
Đều không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này!
Tổn thất quá lớn!
Trong hang núi nào đó, Lý Huyền Phong ngồi dưới đất, một thanh kiếm lơ lửng trước mặt ông ta! Mà phía sau kiếm là một pho tượng.
Tượng của tổ sư Kiếm Tông!
Lúc này, Mục Phong Trần xuất hiện trước mặt Lý Huyền Phong.
Mục Phong Trần hờ hững nói: “Hôm nay, Kiếm Tông ta bốn bề là địch, không những thế còn không có được bảo vật đó, mà tất cả mọi người còn cho rằng bảo vật đó ở Kiếm Tông ta, những con ruồi kia sẽ nhào tới Kiếm Tông ta như nổi điên!”
Lý Huyền Phong mở mắt ra: “Là ta thất sách!”
Mục Phong Trần nhẹ giọng nói: “Ban đầu, Kiếm Tông ta chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng vì ngươi tham lam, khiến Kiếm Tông rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi”.
Chương 1433
Lý Huyền Phong lắc đầu: “Ta không ngờ bảo vật đó sẽ tự động chạy trốn!”
Mục Phong Trần nhìn Lý Huyền Phong: “Ngươi lấy được bảo vật kia mà không lập tức đưa cho ta, còn muốn thu phục nó, nhưng ngươi đánh giá thấp nó rồi”.
Lý Huyền Phong im lặng.
Mục Phong Trần nhẹ giọng nói: “Tham thì thâm, lần này ngươi coi như mua được một bài học”.
Lý Huyền Phong nhìn Mục Phong Trần: “Diệp Huyên kia?”
Mục Phong Trần nói: “Ta sẽ tự nghĩ cách đối phó với hắn, bây giờ tốt nhất ngươi nên ở đây tịnh tâm, lúc nào suy nghĩ thông suốt rồi hẳn đi ra!”
Nói xong, ông ta xoay người biến mất.
Lý Huyền Phong im lặng một lúc lâu, sau đó, ông ta nhìn pho tượng trước mặt!
Pho tượng điêu khắc một thanh niên, bên hông đeo một thanh kiếm.
Một lát sau, Lý Huyền Phong đi tới trước pho tượng, ông ta nhìn thẳng vào pho tượng, ánh mắt lạnh như băng: “Lúc đầu người đưa ra quy tắc Kiếm Tông không được ra khỏi Thần Võ Thành… Người có biết, vốn dĩ Kiếm Tông ta có rất nhiều cơ hội xưng bá chư thiên vạn dới, nhưng vì quy tắc chó má này của người, khiến Kiếm Tông chúng ta phải co đầu rút cổ ở nơi này mãi không!”
Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên hơi dữ tợn: “Thế giới kẻ mạnh đứng đầu, người lại đưa ra cái quy tắc nhảm nhí này, người mới là tội đồ lớn nhất của Kiếm Tông ta!”
Dứt lời, ông ta chợt chém xuống một kiếm.
Vụt!
Pho tượng trước mặt ông ta lập tức bị chém làm đôi đổ xuống đất!
Ngoài Thần Võ Thành, trước một đầm nước.
Lão Nhạc trong tay cầm trường thương lẳng lặng đứng đó, cây trường thương lão ta rất là bình thường, chỉ là một cây thiết thương đơn giản.
Ở bên cạnh cách lão Nhạc không xa là Dạ Lan.
Trên người Dạ Lan lúc này có rất nhiều vết thương do kiếm!
Dạ Lan trầm giọng nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp Kiếm Tông rồi!”
Lão ta cho rằng lần này tấn công quy mô lớn Kiếm Tông, có sự giúp đỡ của lão Nhạc, việc đánh thắng Kiếm Tông hẳn không phải vấn đề lớn đối với bọn họ!
Nhưng mà, lão ta cũng thật không ngờ, chẳng những không đánh bại được Kiếm Tông, đám người bọn họ còn suýt nữa bị giữ chân ở lại Kiếm Tông.
Nếu không phải nhờ Diệp Huyên, bọn họ ít nhất mất một nửa số người ở lại Kiếm Tông.
Diệp Huyên!
Chương 1434
Nghĩ đến đây, Dạ Lan nhìn bốn phía: “Diệp... Diệp Huyên, ngươi còn ở đó không?”
Lúc này ở bên phải cách đó không xa, Diệp Huyên lặng lẽ xuất hiện.
Mà giờ phút này, sắc mặt Diệp Huyên có hơi tái nhợt.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua lão Nhạc tay cầm trường thương, trong lòng âm thầm đề phòng!
Ông lão này tuyệt đối không phải là người hắn hiện tại có thể chống lại được!
Lão Nhạc cũng nhìn Diệp Huyên, đánh giá hắn một lượt xong, nhẹ giọng nói: “Ngươi chính là Diệp Huyên?”
Diệp Huyên gật đầu.
Lão Nhạc khẽ gật đầu: “Ngươi rất tốt!”
Nói xong, hắn lại nhìn đánh giá Diệp Huyên: “Lão phu có chuyện tò mò, không biết ngươi có thể giải đáp cho lão phu không!”
Diệp Huyên nói: “Mời tiền bối nói!”
Lão Nhạc nói: “Tuy nói vật trong bảng treo thưởng tinh tế đều không đơn giản, nhưng theo lão phu biết, chí bảo trên người ngươi là vật có thể hoàn toàn đè ép những thứ khác trong bảng, mà chí bảo này tại sao lại ở trên người ngươi?”
Diệp Huyên trầm giọng: “Ta không biết!”
Lão Nhạc nhíu mày, Diệp Huyên lại nói: “Từ lúc ta sinh ra, vật này đã ở trên người ta”.
Lão Nhạc hỏi: “Cha mẹ ngươi để lại?”
Diệp Huyên gật đầu: “Mẹ ta để lại, nhưng là cha ta cho bà, thế nhưng cha ta... Ta cũng không biết ông ấy là ai!”
Lão Nhạc trầm tư một lát, sau đó nhìn về phía Dạ Lan, người sau trầm giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa tra ra lai lịch của cha hắn, một chút tư liệu cũng không!”
Lão Nhạc nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tiền bối, mặc kệ tháp này đến với ta bằng cách nào, điều này không còn quan trọng nữa, việc cấp bách bây giờ là đoạt lại nó từ tay Kiếm Tông!”
Lão Nhạc cười nói: “Vật đó là của ngươi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tiền bối không cần thử ta! Vật ấy ở trên người ta, mang đến cho ta vô vàn tai hoạ, nếu ta lại không biết tự lượng sức chiếm lấy nó, chẳng khác nào tự tìm cái chết”.
Nói đến đây, hắn cười chua xót: “Mặc dù có chút không nỡ nhưng không có cách nào khác, so sánh với bảo vật, mạng sống càng quan trọng hơn, không phải sao?”
Lão Nhạc cười nói: “Người trẻ tuổi, có thể có giác ngộ như vậy, tốt lắm!”