1139: Vừa Chính Xác Vừa Tàn Nhẫn!
Thanh trường đao trong tay Liên Vạn Lý đột nhiên bổ về phía trước.
Ầm!
Không gian rạn nứt, một tàn ảnh tự trong không gian thối lùi liên tục.
Liên Vạn Lý lạnh lùng liếc nhìn tàn ảnh kia: "Muốn giết hắn, đã hỏi qua bản vương chưa?"
Vừa dứt lời, nàng ta đang định cầm đao xông đến, nhưng đúng lúc này, nàng ta như nghĩ đến điều gì nên vội vàng dừng lại, tiếp đó, nàng ta nhấc đao về lại cạnh Diệp Huyên.
Ở xa xa, bóng đen kia đột nhiên biến mất.
Liên Vạn Lý nhấc đao chém ra.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, bóng đen kia lại lần nữa bị đẩy lùi, nhưng một khắc sau, xung quanh Liên Vạn Lý lại xuất hiện hơn mười cường giả mặc áo đen!
Liên Vạn Lý cau mày lại: "Có bản lĩnh thì đấu một chọi một!"
Mười mấy người kia không hề để ý đến nàng ta mà vọt thẳng đến.
Liên Vạn Lý nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi tự bảo trọng đi!"
Vừa dứt lời, nàng ta nhấc đao chém về phía trước.
Ầm!
Người mặc áo đen xông lên đầu tiên đã bị một đao của Liên Vạn Lý đánh bay, nhưng một khắc sau, một thanh trường kiếm đã đâm thẳng đến sau gáy nàng ta.
Liên Vạn Lý phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh, thoát được một mạng, cùng lúc đó, đao Thanh Long trong tay nàng ta đột ngột quét ngang.
Ầm!
Ba tên áo đen kia bị đánh bay! Thế nhưng sau một khắc, mấy bóng đen khác lại vây quanh lấy Liên Vạn Lý!
Cùng lúc đó, một tên áo đen cầm trường kiếm trong tay đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Huyên, gã lập tức tung một chiêu kiếm đâm vào gáy Diệp Huyên!
Vừa chính xác vừa tàn nhẫn!
Chiêu kiếm này vừa đâm xuống, người áo đen lộ nụ cười.
Nhưng một chốc sau, sắc mặt gã đột nhiên tái lại, gã lập tức muốn lùi, nhưng một thanh phi kiếm đã xuyên thẳng qua cuống họng của gã.
Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên: "Khỏe rồi?"
.
Đế Khuyển trở lại trước mặt Diệp Huyên: "Con Ác Kỳ Lân này có huyết thống rất thuần khiết, dòng chính thống đấy!"
Diệp Huyên hỏi: "Nó với ngươi, huyết thống của ai cao hơn?"
Đế Khuyển trầm mặc chốc lát, sau đó nói: "Không khác nhau mấy, vì vậy ta không dùng huyết thống áp chế nó được".
Nói xong, nó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: "Tiểu tử, hình như ngươi lại có thêm kẻ địch mới xuất hiện!"
Kẻ địch mới!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên không trung, lúc này đây, Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng của Ma Kha tộc vẫn đang bị vây hãm.
Thấy Vị Ương Thiên bị bao vây, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trầm xuống.
Sự việc hơi nghiêm trọng rồi!
Giữa không trung, người đàn ông mang áo bào trắng đánh giá Diệp Huyên một lượt, sau đó cười nói: "Quả thật rất yêu nghiệt, tốc đọ của phi kiếm đó, e là người cùng cấp không có lấy một ai có thể chống đỡ được!" . truyện kiếm hiệp hay
Nói xong, ông ta quay đầu lại: "Không phải muốn biết thêm về thiên tài của tinh vực Vị Ương sao? Đi ra đi!"
Vừa dứt lời, không gian ở ngoài vài chục trượng đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một nam một nữ bước ra.
Người nam mặc trường bào đen, tóc dài xõa vai, bên hông dắt một thanh trường đao bóng loáng, mà cạnh y là một cô gái mang váy sen bó sát người, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp.
Thanh niên nhìn Diệp Huyên và Mạc Tà ở phía dưới: "Ngươi chọn đi!"
Cô gái ở bên cạnh nhìn về phía Diệp Huyên: "Hắn!"
Vừa dứt lời, nàng ta bay thẳng xuống dưới, bay rất chậm, cứ như một đóa hoa tuyết rơi từ không trung xuống.
Thấy cảnh này, Diệp Huyên ở phía dưới khẽ nhíu mày lại, Đế Khuyển bên cạnh hắn hỏi: "Đánh không?"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta không đánh được không?"
Đế Khuyển đáp: "Hình như không, người phụ nữ kia đến đánh ngươi mà!"
Bây giờ hắn chỉ muốn chữa thương cho khỏi hẳn, bởi vì hắn phát hiện, tình cảnh bây giờ rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm! Nhất là khi Vị Ương Thiên đang bị vây nhốt!
Sự việc rất nghiêm trọng!
Diệp Huyên bắt đầu chữa thương, Đế Khuyển canh giữ ở bên cạnh hắn, trong tình huống này, chắc chắn có rất nhiều người muốn Diệp Huyên chết.
Mà một bên khác, Tả Thanh ở cạnh Mạc Tà cũng vọt đến trước thanh niên áo đen kia.
1141: Liều Mạng Đấu Một Trận!
Cho dù là Diệp Huyên hay Mạc Tà, lúc này đây cả hai đều cần phải chữa thương, bởi bì sức chiến đấu hiện tại của bọn họ chắc chắn là vô cùng yếu ớt!
Trên không, người đàn ông mặc áo bào trắng liếc nhìn Diệp Huyên cùng Mạc Tà, sau đó ánh mắt của ông ta lại dời sang Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng.
Vị Ương Thiên vẫn vô cảm, cái đai nhiều màu xung quanh nàng ta đã sắp bị tia vũ trụ phá hủy, lá chắn màu ám kim của ông lão lưng còng cũng vậy, đã bắt đầu trở nên mờ ảo.
Người đàn ông mặc áo bào trắng đột nhiên quay đầu sang một vị Thần Pháp Sư ở bên cạnh: "Tăng nhanh tốc độ!"
Thần Pháp Sư kia khẽ gật đầu, một khắc sau, khẩu quyết đọc thầm của ả tăng nhanh, toàn bộ không trung phía chân trời trên Táng Thiên trường thành đột nhiên chấn động, ngay sau đó, không gian bắt đầu nứt ra từng lớp, vô số tia vũ trụ tràn ra từ những khe nứt này!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều biến sắc!
Nếu để những tia vũ trụ này rơi xuống, toàn bộ Táng Thiên trường thành sẽ hóa thành than tro trong chớp mắt, không chỉ thế, mọi người ở đây cũng sẽ chết hết!
Trừ đám người Vị Ương Thiên ra, ai có thể chống đỡ được đám tia vũ trụ này?
Không người nào cả!
Diệp Huyên cũng nghiêm mặt lại: "Đế Khuyển huynh, ngươi chống đỡ được không?"
Đế Khuyển suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Ta có thể chạy trốn".
Diệp Huyên: "..."
Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyên: "Trốn không?"
Diệp Huyên liếc nhìn Chiến Quân và Trọc ở xa vẫn đang còn chiến đấu, hắn im lặng.
Đế Khuyển trầm giọng nói: "Đại ca à, thật sự đánh không lại đâu!"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Đế Khuyển trầm mặc.
Bởi vì những người này xuất hiện ở đây, có một phần nguyên nhân chính là đến tìm Diệp Huyên, bởi thế, ai cũng có thể trốn, chỉ riêng Diệp Huyên là không!
Cho dù hắn có trốn thế nào đi chăng nữa, những người này cũng sẽ không buông tha cho hắn!
Lúc này, Diệp Huyên đứng lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Các ngươi tránh ra chút đi, ta muốn tung đại chiêu!"
Đế Khuyển: "..."
Sao nàng ta có thể đến đây?
Diệp Huyên vô cùng khó hiểu.
Trên không trung, họa sư nhìn thoáng qua chân trời, một giây sau, nàng ta lấy một nghiên mực ra từ trong túi vải, sau đó ném lên trời, chân trời lập tức xuất hiện một vùng đen!
Vùng đen này tựa như mực bao phủ cả chân trời, cùng lúc đó, mực còn chặn lại những tia vũ trụ kia.
1142: Người Đó Chính Là Đại Tôn!
Trên không trung, Đại Tôn kia nhìn thẳng vào họa sư, trong mắt ông ta lộ vẻ nghiêm túc.
Sáu Thần Pháp Sư cũng nhìn về phía họa sư.
Họa sư ngẩng đầu nhìn Vị Ương Thiên bị nhốt trên không trung, cười nói: “Đến muộn rồi!”
Dứt lời, nàng ta đang muốn ra tay, đúng lúc này, Đại Tôn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta, Đại Tôn nhìn họa sư: “Chắc hẳn các hạ là vị họa sư kia!”
Họa sư cười khẽ: “Là ta!”
Đại Tôn đáp: “Xin chỉ giáo!”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, một điểm sáng lặng lẽ ngưng tụ, chẳng mấy chốc, điểm sáng này càng lúc càng lớn, cuối cùng là bao phủ cả ông ta và họa sư lại.
Vị Ương Thiên ở bên kia đột nhiên đánh hai chưởng ra.
Ầm ầm!
Chân trời rung động kịch liệt, những tia vũ trụ kia cũng bắt đầu chấn động.
Thấy cảnh này, sắc mặt sáu Thần Pháp Sư kia thay đổi, sáu người vội vã tay kết pháp quyết, sau đó bắt đầu đọc thầm chú ngữ, chẳng mấy chốc, không gian xung quanh Vị Ương Thiên bắt đầu rung động, những lực lượng thần bí tập trung về phía Vị Ương Thiên.
Ông lão lưng còng ở đối diện Vị Ương Thiên giơ hai tay ra đè x uống dưới.
Ầm ầm!
Chân trời truyền đến tiếng nổ vang, sau đó, không gian bắt đầu rạn nứt.
Sáu Thần Pháp Sư nhìn nhau, một giây sau, sáu người vây lại một chỗ, ngón tay tạo thành hình tam giác, miệng nhanh chóng lẩm bẩm cái gì đó, chẳng mấy chốc, trên đầu Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng xuất hiện chú ấn lớn màu vàng!
Ầm ầm!
Những tia sáng màu vàng không ngừng bao phủ xuống chú ấn, chẳng mấy chốc, không gian xung quanh Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng bắt đầu bình thường trở lại, cùng lúc đó, những tia sáng màu vàng này không ngừng bắn về phía Vị Ương Thiên và ông lão.
Vị Ương Thiên giơ tay về phía trước, những tia sáng màu vàng kia đều bị chặn lại1
Nhưng những tia sáng màu vàng kia vẫn không ngừng tấn công Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng như vô cùng vô tận!
Đúng lúc này, ông lão đột nhiên nói với Vị Ương Thiên: “Cung chủ Vị Ương, để ta ngăn cản, ngươi phá trận pháp này đi!”
Nói xong, ông ta xuất hiện trước mặt Vị Ương Thiên, một giây sau, ông ta chắp hai tay lại, đánh một chưởng lên trên.
Oành!
Người đó chính là Đại Tôn!