1131: Đất Trời Rung Chuyển
Đất trời rung chuyển.
Cú đấm này khiến bước tiến của Diệp Huyên chững lại, nhưng linh hồn hắn lập tức rời khỏi cơ thể, vung kiếm chém về phía Mạc Tà.
Hắn ta đang muốn tiếp chiêu thì chợt biến sắc, thoắt cái đã lùi lại mười trượng.
Bởi vì chiêu này là Nhất Kiếm Định Hồn, hoàn toàn nhằm vào linh hồn, pháp thân Thiên Địa cũng vô dụng, vì vậy hắn ta không thể tiếp, cũng không dám tiếp.
Một khi hắn ta lui lại, đó chính là cơ hội cho Diệp Huyên.
Mạc Tà vừa dừng bước đã bị hàng loạt tia kiếm quang ập vào người.
Diệp Huyên lại lần nữa hiện thân, đâm kiếm thẳng vào giữa chân mày hắn ta.
Vẫn là Nhất Kiếm Định Hồn!
Mạc Tà không tiếp tục thối lui nữa mà chắp tay lại, kẹp kiếm của Diệp Huyên vào giữa, đồng thời sấn người lên tông vào đối thủ.
Ầm!
Diệp Huyên lùi bước.
Mạc Tà đang chuẩn bị thừa thắng xông lên thì hai tia kiếm quang đã treo lơ lửng trên đầu rồi cắm phập xuống.
Choang!
Kiếm quang vỡ vụn, nhưng Mạc Tà cũng phải chật vật lùi lại vài trượng.
Diệp Huyên lập tức chớp lấy cơ hội lao lên như một tia chớp, chỉ nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt đối phương, kiếm Tiên Linh trong tay lia qua cổ đối thủ.
Mạc Tà không né đường kiếm này, đồng thời tung ra một đấm vào bụng Diệp Huyên.
Ruỳnh!
Diệp Huyên liên tục lui lại đến dưới tường thành.
Mạc Tà lao đến nhưng đã có mấy thanh phi kiếm nhào tới níu chân hắn ta lại.
Đôi mắt hắn ta liếc nhìn Diệp Huyên, một khắc sau lập tức hóa thành tia sáng lóe lên.
Diệp Huyên khẽ biến sắc, lắc mình né tránh, vừa đủ cho cú đá của đối thủ sượt qua bụng, nện vào tường thành khiến nó chấn động một phen rồi nứt ra, nhưng ngay sau đó đã khôi phục như cũ.
Diệp Huyên lợi dụng thời cơ rút kiếm chém vào bụng hắn ta.
Oong!
Thanh kiếm chấn động.
Mạc Tà nhíu mày, vung tay quét vào đầu Diệp Huyên.
Diệp Huyên lập tức cong lưng ra sau tránh một chiêu này, đồng thời phóng ra mấy thanh phi kiếm nhằm vào họng hắn ta.
Choang choang choang...!
Kiếm quang vỡ nát đồng thời cũng đẩy Mạc Tà lùi lại mười mấy trượng.
Nhưng một khắc sau, hắn ta bỗng biến mất.
Diệp Huyên biến sắc, dùng hai tay nắm lấy chuôi kiếm, chém ra Nhất Kiếm Định Hồn!
Hắn biết trận chiến này không thể sử dụng đường ngang ngõ tắt nào, chỉ có thể dùng cứng đối cứng.
.
Trên không trung, Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng lẳng lặng quan sát trận chiến bên dưới. Người trước không lộ biểu cảm, người sau đã hơi sa sầm mặt.
Lão ta không ngờ Diệp Huyên lại ngoan cường đến mức có thể đánh ngang tay với Mạc Tà như vậy, hơn nữa càng đánh càng mạnh.
Khi tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát, hai người kia đã bắt đầu lao vào cận chiến.
Mạc Tà sở hữu thân xác vô địch, phản ứng cực nhanh, khả năng ứng biến cũng linh hoạt vô cùng. Diệp Huyên lại có kiếm pháp sắc bén, từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm, đặc biệt là thuật phi kiếm xuất quỷ nhập thần, mỗi lần tung ra đều khiến người khác khó lòng phòng bị khiến ai nấy đều kiêng kỵ không thôi.
Khả năng cận chiến của hắn chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng đến hình dung, nếu không tu ra được pháp thân Thiên Địa như Mạc Tà thì căn bản không ai có thể đối chiến với hắn.
Ầm!
Một tiếng vang lớn nổ ra, hai người đang giao chiến đồng thời thối lui gần trăm trượng. Những thanh phi kiếm lại vùn vụt bay về phía Mạc Tà như những tia chớp.
Hắn ta tung cả hai quả đấm ra đón đỡ, tiếng nổ ầm vang không ngừng bộc phát.
Khi Mạc Tà dừng lại, trước mặt hắn là những mảnh vụn rải rác của phi kiếm. Vào giây phút thấy Diệp Huyên xuất hiện, hắn ta nheo mắt lại rồi biến mất, tống một quyền cực nhanh vào ngực đối thủ.
Khi nắm đấm tung ra cũng là lúc mũi kiếm trong tay Diệp Huyên lướt băng băng vào cổ họng hắn ta. Lần này vẫn là Nhất Kiếm Định Hồn!
Nhưng Mạc Tà lại không tránh né.
Hai người không ai tránh ai mà đều muốn dùng mạng đổi mạng!
Mạc Tà biết rõ, nếu né đường kiếm này thì khả năng hắn ta kết liễu Diệp Huyên được sẽ giảm đi đôi chút. Diệp Huyên cũng biết rõ nếu tránh khỏi cú đấm này thì sẽ bị áp đảo toàn diện từ sức mạnh đến khí thế, khi ấy chỉ còn con đường chết.
Vì vậy hắn cũng không thể lui!
Những người khác thấy vậy thì nín thở.
Lần này chỉ có thể phân định bằng sống chết.
Bức tường run lên bần bật, vết nứt lan ra.
Diệp Huyên trượt xuống thành một đống, máu không ngừng đọng lại thành vũng dưới thân, nhuộm đỏ mặt đất.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể như nát vụn, ngũ tạng cũng theo đó mà hòa tan, thậm chí không còn sức để nhấc một ngón tay lên nữa.
Hắn nhắm nghiền mắt lại, nhìn thấy từng gương mặt xuất hiện...
1133: Là Ác Kỳ Lân!
Liên Nhi, An Lan Tú, Mặc Vân Khởi, Khương Cửu, Bạch Trạch...
Nghĩ đến những người này, Diệp Huyên đã gần như rơi vào hôn mê bỗng siết chặc nắm tay. Một khắc sau, một vốc Tử Nguyên Tinh xuất hiện trên ngực, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu chúng.
Hắn không muốn chết!
Không thể chết!
Hắn phải sống!
Ý chí cầu sinh mãnh liệt trợ giúp Diệp Huyên xua đuổi cơn buồn ngủ kia đi, vì hắn biết chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ không bao giờ tỉnh dậy lại nữa.
Diệp Huyên nghiến răng ken két, hai tay siết lại in hằn ra dấu, sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình để sống.
Vì bản thân, cũng vì muội muội!
Ở bên kia, linh hồn của Mạc Tà cũng bắt đầu trở nên hư ảo trong thân thể. Hắn ta hiển nhiên đang nỗ lực bảo vệ nó, nhưng nó vẫn chậm rãi trôi dần đi, nếu cứ tiếp tục thì sẽ hoàn toàn biến mất.
Khi ấy sẽ thật sự là thần hồn câu diệt.
Bốn bề lặng phắc như tờ, ai nấy đều hồi hộp nhìn cuộc phân định thắng thua giữa hai yêu nghiệt đứng đầu thiên hạ.
Trên không trung, Bạch tiên sinh bỗng đứng dậy, nói với ông lão lưng còng: “Trận chiến giữa cả hai nên chấm dứt ở đây chứ?"
Ông lão ngó xuống Mạc Tà, lẳng lặng một hồi rồi gật đầu, hiển nhiên cũng không muốn để hắn ta bỏ mạng ở đây.
Nào ngờ đúng lúc ấy, linh hồn của Mạc Tà lên tiếng: “Vẫn chưa kết thúc!"
Mọi người rối rít nhìn sang, chỉ thấy hắn ta đăm đăm nhìn đối thủ, thốt lên từng chữ: “Trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc!"
Vừa nói xong, không gian bên cạnh hắn nứt toác, một con yêu thú nhảy ra.
Là Ác Kỳ Lân!
Nhóm Bạch tiên sinh thấy vậy đều biến sắc.
Dưới sân, Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Nó là yêu thú của ta, không tính ngoại viện”.
Sau đó hất đầu về phía đối diện: “Kết thúc đi!"
Đế Khuyển lắc lắc đầu, nhìn con kỳ lân với một nụ cười như có như không: “Đây là giống cái đó, chữ 'thịt' này... Hề hề...”
Diệp Huyên: “...”
Mẹ nó!
Diệp Huyên đen mặt lại, tên này sẽ không tạo phản chứ?
1134: Một Tiếng Nổ Rền Trời Vang Lên!
Nhưng giờ phút này hắn đã không còn quan tâm được nhiều như vậy! Bây giờ hắn chỉ muốn nằm một chỗ để chữa thương thôi!
Giờ khắc này hắn đã không còn cảm nhận được cơ thể của mình nữa!
Lần này bị thương thật sự rất nặng!
Nặng hơn bất cứ vết thương nào hắn từng chịu!
Sau khi Đế Khuyển xuất hiện, mọi người trên Táng Thiên trường thành đều bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ lại hơi ngạc nhiên, tò mò tại sao Diệp Huyên cũng có một con yêu thú!
Ngoại trừ tò mò, còn có chút lo lắng nữa, bởi vì nhìn vẻ ngoài của Đế Khuyển thì thấy kém hơn con Ác Kỳ Lân này nhiều lắm! . Truyện Phương Tây
Cơ thể cũng không lớn bằng Ác Kỳ Lân!
Nhưng khi đối diện với con ác thú thượng cổ trước mặt này, Đế Khuyển lại không hề sợ hãi chút nào!
Đế Khuyển!
Nó cũng là ác thú từ thượng cổ đấy!
Giữa không trung, ông lão lưng còng đứng đối diện Vị Ương Thiên nhìn Đế Khuyển, khẽ nhíu mày lại, một lát sau lão ta lại nhìn sang Vị Ương Thiên: "Đây là yêu thú gì? Tại sao lão phu chưa từng thấy!"
Vị Ương Thiên nhạt giọng đáp: "Thế giới rất lớn, ngươi và ta đều nhỏ bé!"
Ông lão lưng còng hơi nhíu mày lại.
Phía dưới, Ác Kỳ Lân trước mặt Đế Khuyển đột nhiên gầm lên, nó nhìn chòng chọc vào Đế Khuyển, trong mắt lộ ra hung quang.
Đế Khuyển há miệng, trong miệng nó là một loạt răng nanh sắc bén như lưỡi đao.
Im lặng trong chốc lát, hai con ác thú đồng thời biến mất tại chỗ.
Ầm!
Một tiếng nổ rền trời vang lên!
Chẳng mấy chốc, hai con ác thú đã lao vào ác chiến, thực lực chúng nó đều vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đều chiến bằng cơ thể!
Cứng đối cứng!
Vị Ương Thiên cũng biến mất theo ngay sau đó.
Chẳng mấy chốc sau, trên hư không xa xôi, từng tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên!
Mà phía dưới, Bạch tiên sinh đột nhiên nhìn Mạc Cửu ở phía đối diện: "Đến đây đi!"