1118: Ngươi Đoán Đi
Nhưng tốc độ của Liên Vạn Lý còn nhanh hơn, khi tay của A Phượng còn chưa chạm được đến bụng của Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý đã trở tay bóp chặt lấy cuống họng của ả ta.
Dưới ánh mắt của mọi người, Liên Vạn Lý nhấc A Phượng lên cao rồi đột ngột ném ả ta thẳng xuống mặt đất.
Ầm!
Mặt đất rung lên dữ dội!
Một khắc sau, Liên Vạn Lý đá một cú vào bụng A Phượng.
Ầm!
Cả người A Phượng lập tức bay ra xa mấy trăm trượng, tiếp đó, tay phải Liên Vạn Lý giơ lên, cách không vồ tới: "Rơi đầu!"
Vừa dứt lời, đầu của A Phượng lập tức bị bứt ra ngoài.
Máu tươi bắn tung tóe!
Liên Vạn Lý lạnh lùng nhìn xác chết của A Phượng, sau đó nhấc thanh trường đao xoay người rời đi.
Ở một bên, Mạc Tà nhìn xác chết A Phượng cách đó không xa, hắn ta trầm mặc một lát, sau đó nhìn về phía Liên Vạn Lý ở phương xa, nhưng đúng lúc này, chân trời xa xôi đột nhiên vang lên một tiếng nổ đùng đoàng!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều lũ lượt ngẩng đầu lên nhìn không trung.
Lúc này đây bọn họ mới sực nhớ ra, trên trời còn có một chiến trường!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía chân trời, nơi đó là chiến trường của cường giả đứng đầu tinh vực Vị Ương và Ma Kha tộc, nếu nơi đó quyết phân thắng bại, thì tất thảy sẽ hóa thành tro bụi.
Bởi vì thiên tài hai bên cho dù có giỏi giang đến mức nào, cũng không thể thay đổi chiến cuộc được!
Phía chân trời rung lên từng đợt!
Ở dưới, tất cả đều đang chờ đợi!
Mà Diệp Huyên đã trở lại nhà đá.
Chữa thương!
Bây giờ hắn phải mau chóng chữa thương, sau đó ngủ một giấc.
Bởi vì vừa rồi đánh nhau với Tả Thanh, hắn đã tiêu hao một lượng sức mạnh vô cùng lớn, thêm việc hắn không tiếc vận dụng bí thuật để giết Thiên Sát trong chớp mắt, bấy giờ hắn đang bị bí thuật phản phệ!
Toàn thân hắn cực kì uể oải, từ trên xuống dưới không hề còn chút sức lực nào, như thể đã bị rút khô máu tủy vậy, rất khó chịu đựng được!
Hấp thu!
Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng hấp thu Tử Nguyên Tinh, theo từng nguồn năng lượng cuồn cuộn đổ vào cơ thể, Diệp Huyên mới cảm thấy thân thể mình hơi hơi khá lên một chút.
Lúc này, Liên Vạn Lý đi vào.
Liên Vạn Lý đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên một lượt rồi cười nói: "Ngươi mạnh hơn so với lúc trước không ít!"
Diệp Huyên hơi nghi ngờ: "Tìm ta làm gì?"
.
Rơi đầu!
Liên Vạn Lý vừa dứt lời, cả người Diệp Huyên lập tức bị nàng ta nhấc bỗng lên, nhưng đầu thì vẫn chưa rơi ra!
Liên Vạn Lý xách Diệp Huyên lên, cười híp mắt bảo: "Đời này bản vương chưa từng gặp ai mặt dày như ngươi".
Diệp Huyên: "..."
Liên Vạn Lý thả Diệp Huyên xuống, sau đó nói: "Chữa thương đi, sau đó chúng ta đánh một trận".
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Trong nhà đá, Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười.
Không thể không nói, gặp lại được người quen cũ quả thật rất vui.
Lúc này đây, hắn càng thêm nhớ đám Mặc Vân Khởi, chẳng biết bọn họ giờ ra sao rồi!
Một lát sau, Diệp Huyên hồi thần, tiếp tục chữa thương.
...
Sau khi Liên Vạn Lý rời khỏi nhà đá thì đến tường thành, lúc này mọi người đều đang nhìn về phía chân trời.
Liên Vạn Lý ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhẹ giọng nói: "Đánh nhau quyết liệt đấy!"
Đúng lúc này, trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó, trước ánh mắt của mọi người, nhóm người Bạch tiên sinh xuất hiện ở giữa trời.
Bạch tiên sinh dẫn đầu, sau lưng ông là đám người Lý Trường Phong. Lúc này đây, vẻ mặt của bọn họ đang vô cùng nghiêm nghị.
Nhất là Lý Trường Phong, đây là lần đầu tiên ông ta giao thủ với cường giả Ma Kha tộc, không ngờ rằng đối phương mạnh quá mức tưởng tượng của ông!
Bạch tiên sinh nhìn một người đàn ông trung niên ở trước mặt cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Mạc Cửu, với chút sức mạnh đó của các ngươi mà muốn chinh phục tinh vực Vị Ương, hình như hơi quá sức".
Người đàn ông trung niên tên Mạc Cửu cười nói: "Đừng vội, chỉ mới bắt đầu thôi!"
Đúng lúc này, không gian trong vòng mấy vạn dặm lập tức nứt toác, vết nứt lan tràn như hình mạng nhện.
Ầm!
Không gian bốn phía quanh Mạc Thiên Xích rung lên kịch liệt, ngay sau đó, Mạc Thiên Xích liên tục lui lại gần trăm trượng.
Vị Ương Thiên đang định tiếp tục ra tay thì ngay lúc này, không gian xung quanh nàng ta đột nhiên chấn động rồi lập tức nứt ra, từng sợi dây xích đen kịt chui ra từ trong khe nứt không gian, chúng bao vây vùng không gian Vị Ương Thiên đang đứng. Cùng lúc đó, trên không trung bỗng xuất hiện bốn người áo đen, mà mỗi người trong số chúng đều cầm một quyển sách cổ màu đen trong tay trái, còn bên tay phải thì nắm một pháp trượng đen tuyền.
Thấy bốn người này, sắc mặt của đám người Bạch tiên sinh ở phía dưới lập tức thay đổi: "Thánh Vu Sư!"
1120: Bí Thuật Thượng Cổ?
Nghe Bạch tiên sinh nói thế, Lý Trường Phong ở bên cạnh khẽ nhíu mày lại: "Là sao?"
Sắc mặt Bạch tiên sinh khá khó coi: "Cường giả tối cao đến từ Dị vực, thông hiểu các loại bí thuật và bí thuật thượng cổ. Bây giờ một phân thân của Cung chủ đang bị bắt lại..."
Nói đến đây, ông quyết định rất nhanh: "Ra tay!"
Nhưng bọn họ vừa ra tay thì đám người Mạc Cửu cách đó không xa đột nhiên xông lên chắn trước mặt họ.
Mạc Cửu nhếch miệng cười: "Bạch tiên sinh, ngươi nên ở lại đây mới đúng!"
Bạch tiên sinh nghiêng đầu: "Vị Ương Vệ!"
Bạch tiên sinh vừa dứt lời, phía sau ông bỗng xuất hiện bốn người áo đen, bốn người này tay phải nắm kiếm lớn, tay trái cầm khiên tròn.
Dẫn đầu chính là A Quỷ!
Vị Ương Vệ, là những chiến sĩ kiệt xuất nhất được tinh vực Vị Ương bồi dưỡng ra!
A Quỷ dẫn theo bốn người ở sau lưng lao thẳng đến bốn gã Thánh Vu Sư ở trên trời!
Cách đó không xa, Mạc Cửu đột nhiên nói: "Chiến tướng Ma Kha đâu!"
Mạc Cửu vừa dứt lời, chín cường giả mặc khôi giáp màu mực, tay cầm trường thương bỗng xuất hiện trước mặt nhóm A Quỷ.
Chiến tướng Ma Kha!
Sắc mặt Bạch tiên sinh đã rất khó coi, chiến tướng Ma Kha này là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Ma Kha tộc, năm đó chính nhờ vị Tộc trưởng Ma Kha tộc kia thêm vào mười hai chiến tướng Ma Kha đã cưỡng chế chặn lại bước tiến của ông và Vị Ương Thiên!
Mạc Cửu đứng đối diện Bạch tiên sinh cười nói: "Ở lại đây hết đi!"
A Quỷ đột nhiên cầm liềm xông đến!
Bắt đầu đại chiến!
Mạc Cửu liếc nhìn chiến tướng Ma Kha đang quần nhau với A Quỷ, nhẹ giọng nói: "A Quỷ này vẫn đánh nhau giỏi như vậy nhỉ!"
Khi luồng khí này xuất hiện, Vị Ương Thiên lập tức nhăn mày lại, bởi vì nàng ta cảm nhận được tuổi thọ của mình đang bị xói mòn nhanh chóng.
Vị Ương Thiên cau mày: "Bí thuật thượng cổ?"
Nói xong, nàng ta nhìn lại những sợi xích nọ, trên xích đen được trải đầy các phù văn quỷ dị.
Vị Ương Thiên cười khẩy: "Mỗi sợi dây xích đều là bảo vật Tạo Hóa Cảnh, bí thuật thượng cổ thêm vào nhiều bảo vật Tạo Hóa Cảnh như vậy... Không thể không nói, các ngươi đúng là đã tốn hết tâm tư chỉ để giết được ta!"
1121: Như Thể Ngày Tận Thế Đã Đến!
Cách đó không xa, Tộc trưởng Ma Kha tộc Mạc Thiên Xích lạnh giọng đáp: "Thực lực Cung chủ Vị Ương siêu phàm, chúng ta tất nhiên không dám khinh thường".
Vị Ương Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, một khắc sau, hai tay nàng ta dần dần giơ lên, lập tức, bốn phía bắt đầu chấn động kịch liệt.
Thấy cảnh này, Mạc Thiên Xích híp hai mắt lại, mà bốn tên Thánh Vu Sư ở gần đây cũng vội vàng tăng tốc đọc chú ngữ, chẳng mấy chốc, bốn phía quanh Vị Ương Thiên xuất hiện từng luồng sức mạnh thần bí.
Vị Ương Thiên đột nhiên nhẹ giọng nói: "Diệt!"
Nói xong, hai tay nàng ta nhẹ nhàng ép xuống dưới một chút.
Vị Ương Thiên vừa nói xong, không gian quanh nàng ta bất chợt bị xói mòn.
Thấy cảnh này, một tên Thánh Vu Sư lập tức biến sắc: "Giúp chúng ta một chút đi!"
Thánh Vu Sư vừa dứt lời, Mạc Thiên Xích cách đó không xa đột nhiên vung tay phải lên, trong nháy mắt, một cái ô đen khổng lồ bao phủ Vị Ương Thiên, ô đen vừa xuất hiện, không gian lập tức trở nên tối tăm, như đang bị ăn mòn!
Cùng lúc đó, không gian xung quanh Vị Ương Thiên đột nhiên bắt đầu đông đặc lại, tốc độ xói mòn lập tức giảm mạnh xuống, thế nhưng không hề biến mất, chỉ trở nên chậm chạp mà thôi!
Mạc Thiên Xích nhìn bốn Thánh Vu Sư kia: "Tăng nhanh tốc độ!"
Bốn tên Thánh Vu Sư cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ đọc thần chú trong miệng, chẳng mấy chốc, những sợi xích nhốt Vị Ương Thiên kia đột nhiên rung lên kịch liệt, không chỉ vậy, lúc này đất trời cũng bắt đầu chấn động!
Mà ở bốn phía, vô số núi cao chợt ầm ầm vỡ tan!
Bí thuật thượng cổ có thể khiến thiên địa biến đổi!
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt nhóm người Bạch tiên sinh đều trầm xuống.
Nhưng Vị Ương Thiên đang bị bao vây lại vô cùng bình tĩnh, nàng ta lạnh lùng nhìn bốn tên Thánh Vu Sư, một khắc sau, nàng ta đột nhiên xòe tay phải ra, chẳng mấy chốc, trên không trung Táng Thiên trường thành, có vô số sấm sét đột nhiên xuất hiện!
Trong nháy mắt, toàn bộ chân trời vang rền tiếng sấm, như thể ngày tận thế đã đến!
Vị Ương Thiên đột nhiên ngẩng đầu, tay ngọc hướng về không trung, nhẹ nhàng nắm lại: "Xuống!"
Mạc Tiêu cười nói: "Bạch tiên sinh, hôm nay ông và ta, không ai được ra tay cả".
Nói xong, ông ta nhìn về phía Vị Ương Thiên ở xa xa: "Bộ tộc của ta đã đánh đổi cái giá lớn như vậy rồi, hôm nay nàng ta phải chết!"
Ở đằng xa, không gian xung quanh Vị Ương Thiên ở trong xích sắt chợt bắt đầu trở nên hư huyễn, cùng lúc đó, cơ thể nàng ta bắt đầu dần trở nên trong suốt.
Bên cạnh Vị Ương Thiên, một Thánh Vu Sư đột nhiên cười gằn nói: "Vị Ương Thiên, Dị vực ta vốn chỉ muốn Diệp Huyên kia phải chết, mà ngươi lại nhiều lần bảo vệ hắn, còn đánh vào Dị vực, giết vô số cường giả của chúng ta. Hôm nay, lão phu muốn ngươi phải trả nợ bằng máu, ngươi..."