1110: Phân Sinh Tử!
Diệp Huyên quay lưng đi, khi bước tới cửa hắn bỗng dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Đại thần tầng hai, người đã giúp ta đủ nhiều rồi! Người có thể rời đi bất cứ lúc nào, thật đó”.
Nói xong, hắn liền biến mất ở cửa.
Trong lòng hắn luôn biết ơn đại thần tầng hai!
Bởi vì đối phương quả thật đã giúp hắn rất nhiều, và giờ hắn thật sự không có mặt mũi nhờ đối phương đi liều mạng với tầng năm! Vì mục tiêu của tầng năm có lẽ chỉ là hắn và tháp mà thôi! Do đó, nếu đại thần tầng hai muốn rời đi, đặc biệt là đi ngay bây giờ, tầng năm chắc chắn sẽ không nhằm vào nàng ta!
Về bản thân hắn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều lắm!
Coi nhẹ sống chết, không phục thì đánh!
Sau khi rời khỏi tháp Giới Ngục, Diệp Huyên tới Táng Thiên trường thành, lúc này bên dưới Dạ Quý và Chu Sinh Sinh đang chiến đấu kịch liệt, cả hai đều dùng thương, cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Ở bên khác, Thiên Sát và Địa Sát cũng đang đánh nhau với hai thiên tài của tinh vực Vị Ương.
Diệp Huyên chưa gặp hai thiên tài này bao giờ, là hai người đàn ông, thực lực đều rất mạnh, có điều cả hai đều bị Thiên Sát và Địa Sát áp chế, hơn nữa còn là áp chế chặt chẽ, họ chỉ có thể bị động phòng thủ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thất bại chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Tà cách đó không xa, cảm giác mà Mạc Tà mang lại cho hắn là sâu không lường được!
Hắn chỉ có cảm giác này từ một số lão quái vật!
Dường như phát hiện ánh mắt của Diệp Huyên, Mạc Tà đột nhiên nhìn về phía hắn.
Vừa thấy Diệp Huyên, Mạc Tà mỉm cười.
Cô gái tóc đỏ đằng sau Mạc Tà bỗng lên tiếng: “Ta đấu với hắn!”
Mạc Tà cau mày: “A Phượng!”
Nghe vậy, cô gái dừng lại nhìn Mạc Tà: “Ngươi sợ ta không đánh lại hắn?”
Mạc Tà lắc đầu: “Cô có đối thủ khác, hắn là của Tả Thanh!”
Nói xong hắn ta nhìn sang Tả Thanh, Tả Thanh khẽ gật đầu, sau đó bước về phía Diệp Huyên cách đó không xa.
A Phượng lạnh lùng nói: “Không thể nhường hắn cho ta sao? Ta đã gai mắt hắn lâu rồi!”
Mạc Tà bảo: “Đại cục làm trọng”.
Đại cục!
Nói xong, gã từ từ nâng tay phải, sau nháy mắt linh khí trong thiên địa cũng bắt đầu hội tụ vào giờ phút này.
.
Càng lúc càng nhiều ánh mắt đổ dồn vào Diệp Huyên và Tả Thanh.
Diệp Huyên cầm kiếm tiến tới. Tả Thanh cũng vươn tay phải ra, một thanh đao dài bốn thước, bản đao cực rộng, trông như một con dao phay xuất hiện.
Vào giây phút Diệp Huyên bỗng nhiên biến mất, Tả Thanh cũng chậm rãi nhắm mắt lại. Một khắc sau, gã bước lên trước, vung đao chém xuống.
Xoẹt!
Không gian bị lưỡi đao rạch nát dễ dàng như rạch một tờ giấy.
Kiếm của Diệp Huyên cũng đã đến.
Hai bên cứng đối cứng!
Ầm!
Một tiếng nổ phát ra, không gian bốn phía chấn động kịch liệt, hai đối thủ liên tiếp thối lui.
Một tia kiếm quang lặng lẽ thoáng qua trên sân đấu khiến Tả Thanh biến sắc. Nhưng dường như gã đã có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng xoay đao cản lại.
Ruỳnh!
Phi kiếm bay đến, đại đao run lên, chủ nhân lùi lại.
Diệp Huyên xuất hiện ngay trước mắt Tả Thanh vào khoảnh khắc ấy, rút kiếm ra. Gã nheo mắt lại, trong đầu đã chuẩn bị sẵn vài phương pháp ứng đối.
Khi kiếm của Diệp Huyên rời vỏ, Tả Thanh cũng vung đao chém tới.
Nhưng đồng thời, linh hồn của Diệp Huyên cũng rời khỏi thể xác vào đúng lúc ấy. Trên sân bây giờ đã có đến hai "hắn"!
Bước ngoặt bất ngờ này khiến Tả Thanh kinh ngạc. Gã quả quyết bỏ qua thân xác Diệp Huyên, nào ngờ linh hồn hắn lại ra tay nhanh hơn, chém một đường kiếm vào đầu gã.
Tả Thanh không thể không chuyển công thành thủ, xoay đao sang ngang.
Choang!!
Kiếm vừa nện xuống, Tả Thanh đã liên tục thối lui. Diệp Huyên đã trở lại thân xác tự bao giờ, tung ra một thanh phi kiếm xuyên thủng ngực gã.
Khi Diệp Huyên lần nữa lao đến, Tả Thanh đột nhiên biến mất, lưỡi đao sắc lẹm đồng thời bổ xuống.
Diệp Huyên nhanh nhẹn lách mình, giẫm chân búng về sau hơn mười trượng. Đao của Tả Thanh vẫn rơi xuống, một tia đao khí sáng lòa như ánh sét nổ ra trong sân.
Diệp Huyên cũng giơ kiếm đâm tới.
Uỳnh!
Gã cười: “Tiếp tục!"
Vừa dứt lời, gã đã xách đao vọt đến, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi đến trước mặt Diệp Huyên chỉ còn là một bóng mờ.
Nhanh đến nhường này!
Thanh đại đao vung lên cao, Tả Thanh bổ mạnh nó xuống: “Phá Diệt!"
1112: Thật Sự Không Thể Giết Sao?
Trên lưỡi đao là một tia đao mang đen tuyền ngưng tụ. Nó lia qua đâu, không gian nát vụn đến đó.
Mặt đất dưới chân Diệp Huyên bỗng run rẩy dữ dội. Đại Địa Chi Lực và lực lượng không gian khắp bốn phía như những con sóng ồ ạt tuôn vào cơ thể hắn.
Sau đó, hắn vung kiếm chém ra.
Choang!!
Một tiếng kiếm minh chấn động chân trời.
Uỳnh!
Không gian vỡ toang, hai người liên tục lùi lại, bỗng có những thanh phi kiếm xuất hiện, lao đến như những tia chớp nhằm vào chỗ hiểm của Tả Thanh.
Nhưng thanh đao trong tay Tả Thanh cũng không nhàn rỗi, liên tục vung qua vung lại.
Bất thình lình, Diệp Huyên đã vọt đến trước mặt gã, vô số thanh phi kiếm cũng vùn vụt lao đến.
Ở một bên, Mạc Tà khẽ nhíu mày.
"Tả Thanh đang bị áp đảo!"
Cô gái tên A Phượng đứng bên hắn ta cũng thấp giọng nói: “Phi kiếm của tên này nhanh thật”.
"Tốc độ quả thật không tệ”, Mạc Tà gật đầu, một tia lo lắng ánh lên trong mắt.
Một âm thanh đinh tai chợt phát ra. Diệp Huyên và Tả Thanh không ngừng lùi lại.
Tả Thanh vừa đứng vững đã phát hiện một tia kiếm quang âm thầm lao đến từ lúc nào. Gã hốt hoảng, vội vã chắp hai tay lại.
Uỳnh!
Gã chụp được một thanh phi kiếm, nhưng cũng bị nó đẩy lùi lại, đồng thời đã có thêm càng nhiều phi kiếm xuyên thấu thân thể gã, trong đó một thanh đâm thẳng vào giữa trán.
Trong mắt người khác, Tả Thanh bị đẩy đi hơn trăm trượng mới dừng lại được với tấm thân lỗ chỗ vết thủng từ trên xuống dưới.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi kịch liệt, mang theo vẻ kiêng kỵ sâu sắc, ngay cả A Phượng cũng không ngoại lệ.
Những thanh phi kiếm ấy vừa nhanh vừa mạnh, khó lòng phòng bị.
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Tả Thanh, kinh ngạc thấy những lỗ thủng trên người gã đang nhanh chóng khép lại.
Gã chậm rãi nắm hai tay lại, không gian bốn phía ù ù rung động.
Diệp Huyên lặng lẽ hỏi: “Tiểu Hồn có biết thể chất của gã là gì không? Thể chất Vô Địch ư?"
"Không biết nữa”, Tiểu Hồn đáp.
Diệp Huyên: "...”
1113: Thế Chẳng Phải Là Vô Địch Rồi Sao?
Bỗng nhiên, đại thần tầng hai lên tiếng: “Tên này chính là thể chất Bất Tử trong truyền thuyết!"
Diệp Huyên nghe mà đen cả mặt: “Thế đánh mãi không chết thật à?"
"Tất nhiên không phải vậy”, đối phương nhẹ giọng đáp: “Nếu ta đoán không sai, gã không phải là bản thể”.
Không phải bản thể ư?
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
"Thứ ngươi đang nhìn thấy là do thiên địa chi khí ngưng tụ mà thành. Kiếm của ngươi chỉ có thể tiêu hao chứ không thể giết, trừ khi ngươi giết gã trên một trăm lần, khiến gã hoàn toàn tan biến”.
Diệp Huyên sầm mặt hỏi: “Mẹ nó, thế chẳng phải là vô địch rồi sao?"
"Nhưng thể chất và huyết mạch của ngươi còn kinh khủng hơn cơ”.
Diệp Huyên ngây ra, vội hỏi lại: “Thể chất của ta ư? Nhưng Tiểu Hồn đã nói ta chỉ có thể chất bình thường thôi mà?"
"Ta có nói gì à?", đại thần tầng hai hỏi.
Diệp Huyên: “...”
Đúng lúc ấy, hắn phát hiện không gian xung quanh đang chấn động kịch liệt rồi nhanh chóng nứt toác, vô số lực lượng vật chất tối không ngừng tràn ra.
Sắc mặt Diệp Huyên đanh lại, rồi như chợt nghĩ đến gì đó, đạo tắc Không Gian xuất hiện từ giữa chân mày hắn. Một khắc sau, vết nứt không gian bốn phía khép lại với tốc độ không tưởng.
Mọi người rối rít nhìn theo, chỉ thấy hắn phất tay một cái, không gian đã trở lại bình thường.
Mọi người: “...”
Tả Thanh cũng nhìn sang với ánh mắt kinh dị, hoàn toàn không ngờ đại chiêu của gã cứ thế đã biến mất...
Bỗng nhiên, Diệp Huyên cầm kiếm lao đến. Tả Thanh cũng nắm tay phải, tập trung một luồng sức mạnh hùng hậu vào đó.
Diệp Huyên tung mình nhảy lên, hai tay nắm chuôi kiếm, hung hãn chém xuống.
Vèo!
Tiếng xé rách bén nhọn vang lên theo mũi kiếm.
Mà Tả Thanh cũng đồng thời tung ra một đấm: “Phá!"
Ầm!
Ở ngoài sân, Mạc Tà nhìn trận chiến giữa cả hai với vẻ vô cảm, không biết đang suy nghĩ gì.