1077: Ông Từng Gặp Hắn À
A Quỷ khẽ nói: “Bình thường tiểu tử này rất cứng đầu, không giống một kiếm tu, nhưng nếu liều mạng thì vẫn rất lợi hại”.
Bạch tiên sinh cười: “Ý cậu là sao?”
A Quỷ nói: “Tiên sinh, theo ta được biết, tinh vực Vị Ương có rất nhiều thế lực có ý đồ với bảo vật của hắn, hi vọng, hắn có thể lấy bảo vật này ra chống lại Ma Kha tộc”.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Phải!”
A Quỷ nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Bọn họ hy vọng Cung chủ sẽ ra mặt!”
A Quỷ hỏi: “Ý của Cung chủ thế nào?”
Bạch tiên sinh đáp: “Cung chủ còn chưa quyết định!”
A Quỷ sa sầm mặt: “Nếu Cung chủ ra tay tranh đoạt bảo vật kia, thì hắn sẽ chết chắc, đúng không?”
Bạch tiên sinh gật đầu.
A Quỷ đang muốn nói gì đó, Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi! Cậu nghĩ xem, với tính cách kiêu ngạo của Cung chủ, sao nàng ta có thể cướp đi bảo vật của đứa nhỏ kia chứ? Hơn nữa Cung chủ rất rõ nếu không phải bảo vật đó tự nguyện đi theo đứa nhỏ kia, thì sao đứa nhỏ kia có thể khuất phục được nó? Còn nữa, bản thân bảo vật này còn mang theo nhân quả, người ngoài lấy được, nói không chừng sẽ gặp họa lớn”.
Nói xong, ông nhìn về phía A Quỷ: “Tuy Cung chủ không muốn cướp đi bảo vật này, nhưng chỉ sợ một vài người sẽ tiền trảm hậu tấu…”
A Quỷ trầm giọng nói: “Sao bọn họ dám?”
Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Theo bọn họ thấy, nếu tiểu tử kia bị gi3t chết, Cung chủ sẽ không vì một người đã chết mà đi trả thù bọn họ! Thiên tài chết đi đã không còn là thiên tài nữa, không có chút giá trị nào nữa, hiểu không?”
A Quỷ im lặng.
Bạch tiên sinh nói: “Khoảng thời gian này cậu âm thầm theo sau bọn họ, tránh có người làm chuyện ngu xuẩn”.
A Quỷ gật đầu, lặng lẽ rời đi.
Bạch tiên sinh đứng tại chỗ im lặng một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen chậm rãi đi tới.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Lão Bạch, đã lâu không gặp”.
Nói xong, ông ta vung tay phải lên, một cái bàn xuất hiện trước mặt hai người, trên bàn có một bầu rượu và hai chung rượu.
Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Nghe nói ông đến Dị vực”.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đã đến Dị vực, không thể không nói, Dị vực có mấy lão già rất mạnh”.
Nói xong, ông ta cầm chung rượu trên bàn giơ lên với Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh cũng cầm chung rượu lên, hai người nhìn nhau một cái, sau đó uống cạn.
Người đàn ông trung niên cười ha ha, sau đó nói: “Đã lâu rồi không giao thủ với ông, hôm nay so hai chiêu chứ?”
Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Không vội, sẽ có cơ hội nhanh thôi.
Không phải sao?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Cũng đúng, chẳng mấy chốc sẽ được chiến đấu một trận thôi!”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía cách đó không xa: “Tiểu tử khi nãy là học trò của ông à?”
Bạch tiên sinh lắc đầu.
Nói đến đây, ông ta nhìn Bạch tiên sinh: “Thật ra nếu đệ tử của ông năm đó còn sống, có lẽ có thể phân cao thấp với Mạc Tà, đáng tiếc…”
.
Ba người Diệp Huyên xuyên qua đồng bằng rộng lớn, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy một hẻm núi lớn, trước hẻm núi có hai cánh cửa lớn như núi cao, có thể mơ hồ nhìn thấy đại điện hùng vĩ ở bên trong.
Diệp Huyên nhìn về phía cung điện kia, nhẹ giọng hỏi: “Ma Kha tộc?”
Chiến Quân gật đầu: “Nhưng có lẽ đây không phải sào huyệt của bọn họ, còn việc sào huyệt của bọn họ ở đâu, chắc hẳn chỉ có nhóm người Cung chủ mới biết”.
Trọc nhẹ giọng nói: “Dù là kẻ thù, nhưng không thể không nói bộ tộc này thật sự khiến người ta kính nể, vì từ khi đi tới nơi này đến giờ, ta chưa từng thấy trong tộc bọn họ có người sợ chết”.
Diệp Huyên cười nói: “Đi thôi!”
Ba người nhanh chóng đi tới dưới hẻm núi kia.
Dọc trên đường đi, Diệp Huyên phát hiện có thần thức đảo qua ba người họ, nhưng không ai ra ngoài ngăn cản bọn họ cả!
Dưới hẻm núi, Diệp Huyên nhìn về phía xa, cười khẽ: “Cầu được chết!”
Một câu nói như tiếng sấm làm rung động trời đất.
Cầu được chết!
Khóe miệng của Chiến Quân ở bên cạnh Diệp Huyên giật giật: “Diệp huynh, có phải quá kiêu ngạo rồi không?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Phải tạo khí thế trước, hiểu không?”
Khí thế!
Chiến Quân ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Hình như cũng đúng…”
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, bên cạnh người đàn ông còn có một con kỳ lân màu đen.
Con kỳ lân kia nhìn ba người Diệp Huyên bên dưới, ánh mắt vô cùng tàn bạo, nó đang muốn lao xuống thì lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng sờ đầu nó, nó lập tức nằm xuống.
Người đàn ông cười khẽ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, nhẹ giọng hỏi: “Kiếm tu à?”
Lúc này, Tả Thanh, Thiên Sát và Địa Sát cũng đi tới sau lưng người đàn ông, ngoài ra còn có một cô gái, cô gái có mái tóc ngắn màu đỏ thẫm, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
Tả Thanh nhẹ giọng nói: “Để ta đi gặp hắn?”
Người đàn ông lắc đầu, hắn ta quay đầu nhìn về phía đối diện, trên đỉnh núi phía đối diện có ba người đang đứng, hai nam một nữ, dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo bào đen, xung quanh người đó có hơi thở kỳ lạ quẩn quanh.
Người đàn ông nhìn cô gái tóc đỏ, cười hỏi: “A Phượng, cô cảm thấy một món bảo vật quan trọng hay chuyện lớn của cả tộc quan trọng?”
Cô gái tên A Phượng nặng nề nói: “Ma Kha tộc chúng ta không cần dựa vào người ngoài!”
Người đàn ông nhẹ giọng phản bác: “Cần!”
Mọi người nhìn về phía người đàn ông, hắn ta nói: “Những người bình thường đều chỉ biết Cung chủ Vị Ương Thiên của tinh vực Vị Ương là người mạnh nhất, thật ra ở tinh vực Vị Ương còn có một người rất mạnh”.
1079: Mũi Nhọn Đấu Với Đầu Sắc!
A Phương hỏi: “Ai?”
Người đàn ông nói: “Họa sư, nếu bộ tộc ta muốn hoàn toàn chiếm lĩnh tinh vực Vị Ương thì nhất định phải đánh bại hai người này, một người là Cung chủ của Vị Ương Cung, một người chính là người kia!”
Mặt A Phượng không chút cảm xúc: “Bọn họ chỉ sinh ra sớm hơn chúng ta thôi, nếu cùng thời đại, chúng ta cần gì phải sợ bọn họ chứ?”
Người đàn ông cười: “Ngươi nói… cũng rất có lý đấy!”
Lúc này, Tả Thanh đột nhiên nói: “Bọn họ ra tay rồi!”
Mọi người nhìn xuống dưới, một người đàn ông đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyên.
Nhưng không phải người đàn ông áo bào đen dẫn đầu kia, mà là một người đàn ông cầm trường thương trong tay.
Người đàn ông cầm trường thương đi tới trước mặt ba người Diệp Huyên, hai người Chiến Quân và Trọc lùi sang một bên.
Người đàn ông đột nhiên ra tay, thương nhanh như điện nhắm thẳng vào giữa lông mày của Diệp Huyên!
Mà khi trường thương của gã còn cách giữa lông mày Diệp Huyên mấy tấc, Diệp Huyên đột nhiên nghiêng người, sau đó nhảy về phía trước, cùng lúc đó, hắn rút kiếm ra chém một nhát.
Ong!
Tiếng kiếm reo vang vọng, rung động trời đất.
Một kiếm này chém xuống, người đàn ông cầm trường thương giẫm nhẹ mũi chân xuống đất, bay người về phía sau, chiêu kiếm của Diệp Huyên không chém trúng. Mà lúc này, người đàn ông lại cầm trường thương đâm tới, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt một cái đã di chuyển tới đầu Diệp Huyên!
Diệp Huyên nghiêng người di chuyển, người đàn ông đâm không trúng, nhưng gã lại nhanh chóng vung tay phải, trường thương di chuyển về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên giơ kiếm chặn lại.
Ầm!
Chặn một thương xong, Diệp Huyên liên tục lùi về sau, người đàn ông lập tức muốn thừa thắng xông lên, nhưng đúng lúc này, sắc mặt gã bỗng nhiên thay đổi, theo bản năng giơ thương chắn ngang.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, người đàn ông lập tức lùi về sau!
Mà gã còn chưa dừng lại, Diệp Huyên đã xuất hiện trước mặt gã, ngay sau đó, Diệp Huyên chém xuống một kiếm.
Lúc này, Diệp Huyên không định né tránh, khi trường thương bay tới trước mặt hắn, hắn chém một kiếm xuống.
Mũi nhọn đấu với đầu sắc!
Mũi thương và lưỡi kiếm chạm vào nhau…
Ầm!
1080: Phi Kiếm Mới Là Thật!
Một tiếng nổ ầm ầm vang vọng, cùng lúc đó, hai người liên tục lùi về phía sau, nhưng một giây sau, bọn họ lại xông về phía nhau một lần nữa.
Trên đỉnh núi, người đàn ông bên cạnh Tả Thanh nhẹ giọng nói: “Hắn đang luyện tập!”
Tả Thanh gật đầu: “Ngươi cảm thấy hắn thế nào?”
Người đàn ông cười nói: “Chưa từng thấy thực lực chân chính của hắn, không thể đánh giá!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tả Thanh: “Ngươi từng giao thủ với hắn, cảm thấy thế nào?”
Tả Thanh im lặng một lát, sau đó nói: “Kiếm của hắn rất nhanh”.
Người đàn ông cười nói: “Không còn gì khác à?”
Tả Thanh cười khẽ: “Chỉ thế đã đủ rồi”.
Người đàn ông gật nhẹ đầu: “Cũng phải”.
Nói xong, hắn ta nhìn Diệp Huyên bên dưới, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta càng muốn biết thực lực của cô gái được gọi là vô địch cùng cảnh giới năm đó hơn”.
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Sát ở bên cạnh lập tức thay đổi.
Người đàn ông nói: “Thiên Sát, năm đó ta, Tả Thanh và A Phượng đều đang tu luyện ở bên ngoài, chỉ có ngươi từng tiếp xúc với nàng ta, nàng ta là người thế nào?”
Thiên Sát im lặng một lát, sau đó nói: “Là một người khiến người ta thấy sợ hãi!”
Người đàn ông cười khẽ: “Vậy thì đúng là hơi đáng tiếc”.
Thiên Sát lắc đầu, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, bên dưới vang lên tiếng nổ, Diệp Huyên và người đàn ông cầm trường thương chiến đấu đến mức khí thế hừng hực. Nhìn từ tình hình cuộc chiến, hai người đang không phân cao thấp.
Ầm!
Lúc này, Diệp Huyên và người đàn ông đột nhiên tách nhau ra!
Sau khi dừng lại, người đàn ông cầm trường thương nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo: “Ngươi đang lấy ta để luyện tập!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi không để ý chứ?”
Phập!