Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1069-1072




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1069: Nhất Kiếm Định Hồn!


Mà cắn nuốt những hồn lực này thì linh hồn hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc này Tiểu Hồn lại nói: “Tốt nhất là tiểu chủ đừng hấp thụ nhiều, những linh hồn này đều không phải linh hồn tinh khiết, nếu hấp thụ nhiều thì có thể khiến tiểu chủ sẽ xuất hiện những cảm xúc tiêu cực, cũng chính là nhân cách phân liệt, đến lúc đó tình hình sẽ trở nên rất nghiêm trọng!”
Diệp Huyên hỏi: “Nghiêm trọng thế nào?”
Tiểu Hồn im lặng một lúc lại nói: “Có thể sẽ khiến tiểu chủ xuất nhiều tính cách, nhiều suy nghĩ!”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên cũng nghiêm trọng.


Tiểu Hồn lại nói: “Đương nhiên chỉ cần tiểu chủ hấp thụ một cách vừa phải thì sẽ không có vấn đề gì.

Với cảnh giới và thực lực bây giờ của tiểu chủ thì có thể hấp thu nhiều nhất là một vạn linh hồn! Sau khi hấp thu những linh hồn này thì linh hồn lực của tiểu chủ có thể trở nên mạnh hơn.

Ngoài ra, nếu tiểu chủ dùng trạng thái linh hồn để chỉ huy ta thì có thể phát huy được sức mạnh của ta tốt hơn.

Thế nhưng, nếu không có thân thể để gửi gắm thì linh hồn lực của tiểu chủ cũng chẳng mạnh bao nhiêu, ôi, đây chính là mâu thuẫn!”
Diệp Huyên trầm mặc một lúc, sau lại nói: “Có cách nào để trọn vẹn được không?”
Tiểu Hồn nói: “Có, chính là linh hồn tiểu chủ phải được tu luyện đến một trình độ nhất định, linh hồn và thân thể đều mạnh tương đương nhau, linh hồn và thân thể sẽ đạt đến mức cân bằng hoàn hảo.

Đáng tiếc là, với tình hình của tiểu chủ hiện tại, căn bản không cách nào đạt đến được cấp độ này”.

Diệp Huyên thấp giọng nói: “Không thử thì làm sao biết không được chứ?”
Nói xong, Diệp Huyên bắt đầu cắn nuốt linh hồn trong kiếm hồn.

Những linh hồn này đa phần đều là kẻ thù trước đây của hắn, vì vậy hắn hấp thu mà chẳng cảm thấy tội lỗi gì.

Sau khi những linh hồn dồi dào đó được Diệp Huyên hấp thu, Diệp Huyên lại cảm thấy linh hồn mình bắt đầu có những thay đổi, một chút thay đổi nhỏ.

Ước chừng một canh giờ sau, đột nhiên giọng nói Tiểu Hồn vang lên: “Tiểu chủ, đủ rồi!”
Diệp Huyên vội dừng lại, hắn tham lam hít sâu một hơi, cảm giác nuốt chiếm lấy linh hồn này thực sự quá kỳ diệu! Hắn vẫn muốn hấp thu tiếp, nhưng hắn vẫn ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ này lại.

Con người, thường chết vì lòng tham của chính mình!
Diệp Huyên đứng dậy, tay hắn cầm kiếm Trấn Hồn chém về phía trước, một kiếm chém xuống, không gian như trang giấy mỏng lập tức bị xé rách!
Giống như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên vươn người nhảy lên, chém xuống một kiếm.


Nhất Kiếm Định Hồn!
Đây là kiếm kỹ mà cô gái váy trắng dạy cho hắn!
Kiếm này vừa xuống thì lại im hơi lặng tiếng, không có chút động tĩnh nào.

Diệp Huyên sững người.

Diệp Huyên vội nói: “Dừng dừng dừng… Chúng ta không thảo luận vấn đề này!”

….

1070: Rốt Cuộc Chàng Đang Ở Đâu


Dưới ánh trăng, một mình Diệp Huyên lẳng lặng tu luyện, sau khi bắt đầu tu luyện linh hồn, Diệp Huyên mới phát hiện điểm mạnh thật sự của Tiểu Hồn!   

Lực sát thương của Tiểu Hồn với linh hồn thật sự quá lớn!  

Đặc biệt là khi thêm vào chiêu Nhất Kiếm Định Hồn của hắn, có thể nói, hắn tự tin rằng mình có thể gi3t chết một Tạo Hóa Cảnh trong nháy mắt!  

Đương nhiên hắn cũng không xem thường bất kỳ ai!  

Diệp Huyên càng luyện tập càng hưng phấn, vì hắn phát hiện phân chia và kết hợp linh hồn với thân thể có rất nhiều chỗ kỳ diệu.  

Ví dụ như lúc hắn rút kiếm ra, linh hồn đột nhiên rời khỏi cơ thể, vốn dĩ là thân thể ra tay lại có thể đổi thành linh hồn ra tay, dưới tình huống này, có thể khiến cho đối thủ không kịp chuẩn bị.  

Đương nhiên cũng có một vấn đề, đó là sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể, thân thể phải tránh bị người ta hủy diệt!  

Vì thế, hắn nhất định phải nhanh hơn, phải đánh cho đối phương không có sức đánh trả!  

Nhanh!  

Đây là điều quan trọng nhất với hắn!  

Cứ thế, từng ngày trôi qua.  

Nửa tháng sau, ngày càng có nhiều cao thủ đi tới Táng Thiên trường thành, đều là từ tinh vực Vị Ương.  

Ngoài ra còn có một người cũng tới.  


Đó chính là Độc Cô Huyên!  

Trong dãy núi, khi nhìn thấy Diệp Huyên, Độc Cô Huyên lập tức nở nụ cười.  

Diệp Huyên đi tới trước mặt Độc Cô Huyên, cười khẽ: “Mẫu thân!”  

Khúc mắc trong lòng hắn đã được tháo bỏ từ lâu rồi!  

Trên đời này, hắn chỉ còn lại hai người thân. Một là muội muội, một là người phụ nữ trước mặt.  

Hắn không muốn vì sự bốc đồng của mình mà làm tổn thương đến bất cứ một ai, đặc biệt là người thân của mình!  

Độc Cô Huyên nhẹ nhàng vuốt va gò má của Diệp Huyên, nhẹ giọng hỏi: “Chịu khổ nhiều lắm phải không?”  

Diệp Huyên cười nói: “Không sao ạ”.  

Độc Cô Huyên cười khẽ, sau đó nói: “Liên Nhi…”  

Rất lâu sau đó, Độc Cô Huyên mới cất ngọc bội, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc chàng đang ở đâu…”  

Độc Cô Huyên cũng không phát hiện, ngọc bội trong tay mình đột nhiên rung lên.  

…  

Ở một nơi nào đó trên tường thành của Táng Thiên trường thành có một cô gái đang đứng yên, gió núi thổi tới, váy dài của nàng ta nhẹ nhàng tung bay, bóng dáng thướt tha.


1071: Cẩn Thận Một Chút!


Bên cạnh cô gái còn có một người đàn ông trung niên.  

Người đó chính là Bạch tiên sinh!  

Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Người của Dị vực cũng tham gia vào rồi!”  

Cô gái nhìn về phía chân trời xa xa: “Đến vì hắn sao?”  

Bạch tiên sinh gật đầu.  

Cô gái hỏi:  “Hắn sao rồi?”  

Bạch tiên sinh đáp: “Thiên phú không tệ, thực lực phát triển hơn lúc trước không ít”.  

Cô gái gật đầu, sau đó nhìn về phía xa, nơi đó chính là Ma Kha tộc.  

Bạch tiên sinh đột nhiên cất lời: “Họa sư?”  

Cô gái nhẹ giọng nói: “Không có nàng ta, chúng ta cũng có thể làm được”.  

Bạch tiên sinh gật đầu: “Cho dù thế nào thì cũng đã đến lúc kết thúc rồi”.  

Cô gái đột nhiên nhìn xuống dưới, cách đó không xa có một người đàn ông đang đi về phía Táng Thiên trường thành.  

Bạch tiên sinh nói: “Người Dị vực! Có lẽ là đến tìm hắn!”  

Cô gái gật đầu, nàng ta đột nhiên nhíu mày, Bạch tiên sinh nhìn người đàn ông bên dưới, sau đó, ông cũng nhẹ nhàng nhíu mày.  


Người đàn ông bên dưới đi tới dưới tường thành, gã nhìn lên Táng Thiên trường thành, cười khẽ: “Diệp Huyên có ở đây không?”  

Giọng nói không lớn, nhưng gần như tất cả mọi người của Táng Thiên trường thành đều nghe thấy, giống như có ma lực vậy.  

Diệp Huyên cũng nghe thấy!  

Trên tường thành, vẻ mặt cô gái không chút cảm xúc: “Người nọ tu luyện bí thuật thượng cổ”.  

Bạch tiên sinh gật đầu: “Người của Dị vực đến thật rồi”.  

Trên tường thành nhanh chóng xuất hiện rất nhiều người.  

Lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy xuống tường thành, người nọ chính là Chiến Quân, Chiến Quân quan sát người đàn ông, gã mặc trường bào rộng lớn màu trắng, trên trường bào có thêu một vài hoa văn không biết tên.  

Người đàn ông nhìn Chiến Quân một cái, lắc đầu: “Ngươi không phải Diệp Huyên!”  

Chiến Quân nhẹ giọng nói: “Các người vẫn chưa chịu thôi à? Cứ nhằm mãi vào một người là sao? Đến đây, để ta đánh với các người một trận!”  

Nói xong, hắn ta lập tức muốn ra tay, mà đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ bên cạnh: “Để ta!”  

Vụt!  

Người hắn lập tức biến thành một đường đen biến mất, người đàn ông ở phía xa híp hai mắt lại, một giây sau, gã mở lòng bàn tay ra, một tấm bùa đột nhiên bay ra, sau đó, trước mặt gã xuất hiện một tấm chắn màu vàng.  

Lúc này, kiếm cương của Diệp Huyên đã đến.  

Ầm! 


1072: Sức Mạnh Quá Đáng Sợ!  


Tấm chắn màu vàng chấn động kịch liệt, Diệp Huyên liên tục lùi về sau!  

Lúc này, người đàn ông làm ra một thủ ấn kỳ lạ, sau đó, gã đưa hai tay sang một bên: “Mở Thiên Môn!”  

Dứt lời.  

Ầm!  

Không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nứt ra, vô số năng lượng tối lập tức bao phủ lấy không gian, những năng lượng tối này nuốt chửng mọi thứ như một cái hố đen.  

Phía xa, Diệp Huyên liên tục lùi về sau, sau khi lùi được trăm trượng, hắn phát hiện không gian xung quanh mình lại nứt ra, sau đó, vô số năng lượng tối muốn nhấn chìm lấy hắn!  

Diệp Huyên dừng bước, hắn giẫm nhẹ chân phải một cái, đạo tắc Không Gian lặng lẽ ngưng tụ ở giữa lông mày, một giây sau, Diệp Huyên quát khẽ: “Đóng!”  

Dứt lời, không gian đang nứt ra xung quanh đột nhiên khép lại.  

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông khẽ nhíu mày, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, gã híp mắt lại, không chọn đối đầu trực diện mà nhẹ giọng nói: “Thần Hành!”  

Vừa cất lời, gã lập tức biến thành một vệt sáng rồi biến mất.  

Diệp Huyên cau mày, vì lúc này, không ngờ hắn lại không cảm nhận được đối phương. Ngay sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, xoay người chém một kiếm xuống, thanh kiếm còn chưa chém xuống, một bàn tay đã đánh lên ngực hắn.  


Ầm!  

Diệp Huyên liên tục lùi về sau, lúc này, một tia sáng chợt lóe lên trước mặt hắn.  

Tốc độ rất nhanh!  

Diệp Huyên biết lúc này mình không thể nào tránh thoát được, linh hồn của hắn lập tức rời khỏi cơ thể, một bàn tay đã kề sát trước ngực hắn, nhưng hắn đã chém một kiếm xuống.  

Phựt!  

Một cánh tay bay thẳng ra ngoài!  

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cách đó trăm trượng, lúc này, sắc mặt gã tái nhợt.  

Ở phía xa, linh hồn của Diệp Huyên trở về trong thân thể, vừa mới quay lại, khóe miệng hắn đã tràn ra một đường máu tươi. Hắn nhìn người đàn ông kia, tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, chiêu kiếm của hắn khi nãy là nhằm vào đầu đối phương, tiếc là đối phương quá nhanh, chỉ chém đứt một tay thôi!  

Ở nơi nào đó trên tường thành, cô gái nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Thân thể và linh hồn tách ra… Thú vị đấy!”  

Không gian xung quanh Diệp Huyên lập tức nứt toác!  

de-nhat-kiem-than-1072-0