1086: Mấy Lần Nghĩa Là Gì
Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống một bãi đất trống, bắt đầu chữa thương.
Trận chiến vừa rồi cùng người đàn ông áo bào đen kia, không thể không nói, khi bắt đầu hắn đã có hơi mạo hiểm, bởi vì ban đầu hắn bị đối phương chèn ép đến suýt nữa không thể đánh trả.
Đáng tiếc, đối phương rốt cuộc lại e sợ phi kiếm của hắn, không dám lấy mạng đổi mạng với hắn, vì thế hắn mới có thể trở mình, chèn ép lại đối phương.
Đánh nhau, rất nhiều lúc phải xem thử ai ác hơn ai, ai liều hơn ai!
Sau một canh giờ, thân thể Diệp Huyên gần như đã khôi phục hoàn toàn, hắn lấy bản bí thuật kia ra!
Trong bí thuật có ghi lại bốn loại bí pháp: "Thần Hành, Thiên Quân, Quy Nguyên, Lôi Phạt.
Bốn loại bí thuật khác nhau đại diện cho bốn loại thuộc tính: Tốc độ, sức mạnh, phòng ngự, và lôi thuật.
Hắn đã lĩnh giáo được Thần Hành và Thiên Quân của người đàn ông kia, còn Quy Nguyên và Lôi Phạt thì đối phương vẫn chưa thi triển để chém giết hắn.
Diệp Huyên quyết định tu luyện Thần Hành trước tiên!
Hắn rất cần tốc độ!
Phi kiếm của hắn chủ yếu dựa vào chữ "nhanh", càng nhanh càng tốt!
Trước khi tu luyện, Diệp Huyên hỏi: "Tiểu Hồn, tu luyện bí thuật này có cần thiết phải chú ý đến gì không?"
Tiểu Hồn im lặng một chốc rồi sau đó nói: "Chú ý an toàn!"
Diệp Huyên: "..."
Một lát sau, Diệp Huyên bắt đầu tu luyện.
Sau khi bắt đầu tu luyện bí thuật này, Diệp Huyên phát hiện bí thuật này còn mạnh hơn so với dự liệu của hắn!
Ví như Thần Hành này, nếu như hắn tu luyện thành công thì tốc độ của hắn có thể sẽ nâng lên ít nhất mấy lần trong thời gian ngắn!
Mấy lần nghĩa là gì?
Nhất là với phi kiếm của hắn, nếu tốc độ lại tăng thêm mấy lần nữa, sẽ nhanh đến mức chính hắn cũng không cảm ứng được!
Vừa nghĩ đến cảnh kia, Diệp Huyên lập tức nhiệt huyết lên hẳn.
Tu luyện!
Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng tu luyện, nhưng bởi vì hắn là lần đầu tiên tu luyện bí thuật nên phải cẩn thận từng li từng tí, không dám xằng bậy! Hơn nữa, hắn phát hiện, giống như Tiểu Hồn nói, bí thuật này quả thật có vài hậu quả, một khi thi triển nó, toàn thân sẽ như bị rút cạn sinh lực vậy, lâm vào trạng thái mệt mỏi.
Có thể nói, bí thuật này không thể dùng trong lúc bình thường được, một là dùng để liều mạng, hai là dùng để thoát thân!
Mọi người thấy đều nhìn về phía Vị Ương Thiên.
.
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn Vị Ương Thiên.
Thánh chủ Thánh Địa Mục Tu Nhiên vẫn rất bình tĩnh, không biết là đang nghĩ gì.
Vẻ mặt mọi người ai cũng có chút nghiêm nghị.
Một lát sau, Vị Ương Thiên xoay người nhìn về phía Mục Tu Nhiên: "Để Dị vực nguôi giận? Dị vực là cái thá gì? Tinh vực Vị Ương ta cần bọn chúng nguôi giận?"
Mục Tu Nhiên không hề yếu thế trước mặt Vị Ương Thiên: "Cung chủ Vị Ương, đây không phải chuyện riêng của Vị Ương Tinh Cung, việc này liên quan đến sự sống cái chết của tất cả sinh linh ở tinh vực Vị Ương này. Chúng ta cần gì phải vì Diệp Huyên mà chọc vào Dị vực? Tất nhiên, nếu Cung chủ lấy được bảo vật ấy về rồi đối phó với Ma Kha tộc, Thánh Địa ta không có ý kiến gì".
Vị Ương Thiên nhìn chằm chằm Mục Tu Nhiên, lúc này, hai bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau Mục Tu Nhiên.
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều lập tức thay đổi.
Mục Tu Nhiên cũng biến sắc, ông ta không ngờ rằng Vị Ương Thiên lại muốn ra tay với mình.
Nhưng đúng lúc này, Bách Lý Tiên đột nhiên cười nói: "Cung chủ, mọi người đều là người của tinh vực Vị Ương, đều muốn tốt cho tinh vực Vị Ương mà thôi!"
Vị Ương Thiên khẽ vung tay phải lên, hai bóng đen đằng sau Mục Tu Nhiên yên lặng biến mất.
Vị Ương Thiên lạnh lùng liếc nhìn Mục Tu Nhiên, sau đó xoay người nhìn về phía cuối chân trời: "Ta biết, các ngươi đều đang không hiểu tại sao ta lại bảo vệ hắn. Giết hắn cướp bảo vật rất dễ, nhưng sau khi có được nó rồi thì sao? Bảo vật cỡ này vốn không nên xuất hiện ở tinh vực Vị Ương ta, nhưng nó đã xuất hiện rồi, hơn nữa lại còn ở trên thân một người yếu ớt như vậy, các ngươi không nghĩ đến vì sao lại vậy à?"
Mọi người trầm mặc.
Vị Ương Thiên lại nói: "Đoạt lấy bảo vật này thì cũng đồng nghĩa với việc gánh hết nhân quả mà nó mang đến".
Lý Trường Phong ở bên cạnh đột nhiên nói: "Cung chủ, người không muốn cưỡng chế đoạt lấy bảo vật này, ta không có ý kiến gì. Nhưng nếu vật ấy rơi vào tay Ma Kha tộc..."
Ông lão mặc áo xanh bên cạnh Lý Trường Phong cũng khẽ gật đầu: "Lý môn chủ nói có lý, bảo vật cỡ này mà rơi vào tay Ma Kha tộc, đối với tinh vực Vị Ương ta mà nói, chắc chắn sẽ tạo thành đại nạn!"
Vị Ương Thiên xoay người nhìn bọn họ: "Các ngươi hi vọng ta khống chế bảo vật ấy trong tay?"
Lý Trường Phong gật đầu: "Như vậy là an toàn nhất".
Vị Ương Thiên không nói gì.
Bách Lý Tiên nghiêng đầu khẽ nói gì đó, trong bóng tối, có người rút đi.
Mục Tu Nhiên nhìn chằm chằm Vị Ương Thiên: "Cung chủ có ý gì? Lẽ nào Cung chủ lại vì một tên giun dế vô danh mà hãm hại Thánh Địa ta sao?"
1088: Người Có Chí Riêng
Sắc mặt Mục Tu Nhiên vô cùng khó coi, ông ta nhìn mấy người ở bên cạnh, họ đều không nói gì.
Bọn họ cũng muốn Vị Ương Thiên lấy bảo vật đó về đối phó với Ma Kha tộc, thế nhưng họ không giống với Mục Tu Nhiên, ông ta quá vội vã! Hơn nữa còn cố ý trở nên gay gắt, đốp chát cới ý khích bác.
Thấy mọi người đều im lặng, sắc mặt Mục Tu Nhiên bỗng chốc còn khó coi hơn, nhưng ông ta lại không dám làm gì!
Lúc này mà ra tay, chắc chắn sẽ chết!
Đừng bao giờ hoài nghi thực lực của cô gái trước mặt này!
Khoảng chừng một phút sau, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau Bách Lý Tiên, lông mày Bách Lý Tiên chậm rã cau lại, nàng ta nhìn Vị Ương Thiên: "Có người tiếp cận hắn, nhưng không biết là Ma Kha tộc hay là Dị vực!"
Vị Ương Thiên nhìn về phía Mục Tu Nhiên, Mục Tu Nhiên trầm giọng nói: "Là Dị vực!"
Nghe thế, mọi người đều nhìn về phía Mục Tu Nhiên.
Mục Tu Nhiên không có cảm xúc gì: "Bọn họ đã tiếp cận ta, bảo rằng không muốn làm địch với tinh vực Vị Ương, chỉ cần chúng ta giao Diệp Huyên ra thì bọn họ sẽ lập tức rút đi, thậm chí có thể giúp đỡ chúng ta đối kháng với Ma Kha tộc".
Nói xong, ông ta nhìn mọi người một lượt rồi tiếp tục: "Chư vị, ta cảm thấy chúng ta thật sự không cần thiết phải vì một Diệp Huyên mà gây thù với toàn bộ Dị vực".
Đúng lúc này, Vị Ương Thiên ở bên cạnh đột nhiên khẽ nói: "Đến nay, ta cảm thấy tinh vực Vị Ương kém Ma Kha tộc nhất là ở khoản đoàn kết, bọn họ là một bộ tộc, mà chúng ta lại là một quần thể!"
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Mục Tu Nhiên, ông ta lập tức biến sắc, lúc này đây, ông ta biết Vị Ương Thiên đã nổi lên sát tâm! Giờ khắc này, trong lòng ông ta cũng vô cùng đề phòng, đã chuẩn bị liều mạng đánh một trận bất cứ lúc nào.
Lúc này, Thanh Nông đạo nhân đột nhiên lên tiếng: "Cung chủ, Thánh chủ đời đầu chết trận, vô số thiên tài Thánh Địa cũng đã hi sinh vì tinh vực Vị Ương".
Nghe thế, Vị Ương Thiên im lặng một lát, sau đó xoay người lại: "Mục Tu Nhiên, ngươi là sự sỉ nhục của bọn họ. Từ giờ khắc này, ngươi không được ra khỏi Thánh Địa dù chỉ nửa bước, chức Thánh chủ nhường lại cho người khác làm đi".
Mục Tu Nhiên còn định nói gì đó, nhưng Thanh Nông đạo nhân đã lên tiếng trước: "Trở về đi!"
Mục Tu Nhiên liếc nhìn đám người Vị Ương Thiên, sau đó xoay người rời đi.
Bên cạnh Vị Ương Thiên, Bách Lý Tiên đột nhiên nói: "Người này sợ là đã có ý muốn làm phản".
Thanh Nông đạo nhân ở bên nói: "Người có chí riêng".
Bách Lý Tiên đứng tại chỗ nhìn Thanh Nông đạo nhân: "Cũng không phải là nhằm vào Thánh chủ Thánh Địa, nhưng ông ta chắc chắn sẽ ra tay, hơn nữa, rất có khả năng sẽ ra tay ngay thời khắc mấu chốt của chúng ta".
Nói xong, nàng ta cũng xoay người bỏ đi.
Thanh Nông đạo nhân cười khổ, ông ta nhìn Lý Trường Phong: "Thật ra lão phu cũng có chút nghi ngờ, tại sao Cung chủ lại che chở cho thiếu niên kia?"
1089: Xem Ra Chỉ Có Cách Tăng Cường Cơ Thể Thôi!
Lý Trường Phong nói: "Người này cũng không đơn giản, hơn nữa ta cảm thấy nếu chúng ta đều nghe lời Mục Tu Nhiên, giết người cướp bảo, e là sẽ xảy ra tai họa".
Nói xong, ông ta nhìn Thanh Nông đạo nhân: "Như Tiên cô nương nói, Thánh chủ e là không cam lòng bị nhốt ở Thánh Địa như vậy đâu".
Thanh Nông đạo nhân lắc đầu: "Nếu hắn chịu bị nhốt, có lẽ sẽ giữ được một mạng, nếu không cam lòng, lão phu cũng đã cố hết sức rồi".
Lý Trường Phong gật gật đầu: "Đi thôi!"
Nói xong, hai người rời đi.
...
Trong dãy núi, Diệp Huyên vẫn đang yên lặng tu luyện bí thuật ở chỗ cũ.
Bây giờ hắn đã có thể miễn cưỡng sử dụng được "Thần Hành". Không thể không nói, dưới sự gia trì của bí thuật này, tốc độ của hắn đã nâng lên đến mức kh ủng bố, bởi vì chính hắn đã sắp không khống chế được nữa rồi!
Quá nhanh!
Mà sau khi vận dụng bí thuật này lên phi kiếm, tốc độ phi kiếm đã tốc độ ít nhất mấy lần!
Nhưng kiếm khí của hắn lại không chịu đựng nổi tốc độ như này, chỉ có kiếm Trấn Hồn mới có thể chịu được!
Ngoài ra, còn một vấn đề nghiêm trọng nữa, đó là nếu hắn vận dụng bí thuật vào phi kiếm thì cùng lắm chỉ có thể triển khai một lần, bởi vì thuật này tiêu hao quá nhiều sức lực, không chỉ bòn rút thần hồn hắn, mà còn bào mòn cả cơ thể hắn nữa. Bởi vì quá nhanh, nhanh đến mức hắn phải mặc trang phục Chư Thần vào mới được, nếu không thân thể sẽ bị tốc độ này xé rách thành thịt vụn.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tốc độ nhanh không phải là chuyện tốt lành gì!
Sau khi nắm giữ Thần Hành, hắn quyết định bắt đầu tu luyện Thiên Quân!
Thiên Quân!
Bây giờ hắn vẫn nhớ cảnh người đàn ông kia đã đấm hắn một cú bay xa, mạnh đến mức phi lí!
Nếu áp dụng vào Rút Kiếm Chiến Thiên thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh khủng!
Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Tiểu Hồn, phải làm sao ta mới không bị bí thuật này phản phệ? Có cách nào không?"
Hắn đột nhiên nhớ ra nếu không bị phản phệ thì những bí thuật này quá mức tuyệt vời!
Tiểu Hồn trầm mặc chốc lát rồi đáp: "Có!"
Diệp Huyên vội vàng hỏi: "Nói mau!"
Diệp Huyên ngây cả người, sau đó hỏi: "Vậy cũng được à?"