1063: Thật Sảng Khoái!
Nhưng vào giây phút ấy, vốn dĩ Diệp Huyên đang định chém một kiếm về phía trước thì chợt xoay người ra sau chém xuống.
Đúng hơn là, hắn muốn chém một kiếm này ra phía sau.
Một kiếm chém xuống!
Ầm!
Một âm thanh vang lên, một cái bóng chớp nhoáng xuất hiện cách đó mấy trượng.
Chính là A Quỷ!
A Quỷ nhẹ giọng nói: “Giương đông kích tây! Không tệ!”
Diệp Huyên nhếch miệng cười, đang định nói thì lúc này đột nhiên A Quỷ biến mất.
Ầm!
Cả người Diệp Huyên lập tức bị đánh bay ra ngoài cả trăm trượng, cuối cùng nặng nề rơi mạnh xuống một tảng đá lớn.
A Quỷ đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Cho phép ngươi thả lỏng rồi sao?”
Diệp Huyên: “…”
A Quỷ nói khẽ: “Nhớ rõ, ở nơi này, lúc nào ngươi cũng phải duy trì cảnh giác, cũng phải chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị người ta giết!”
Diệp Huyên chầm chậm bò dậy, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, Ma Kha tộc sắp có hành động gì rồi sao?”
A Quỷ gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, ở tinh vực Vị Ương sẽ có rất nhiều người đến đây, mà ngươi cũng phải chuẩn bị chút đi, vì có khả năng Ma Kha tộc sẽ gây ra động tĩnh lớn”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Được!”
A Quỷ quay người rời đi.
Còn ở đây, Diệp Huyên khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy ra một quả trái cây, đây là quả Kỳ Dị, là quả mà ngày đó hắn với Chiến Quân và cả Trọc đã lấy được.
Mà sau khi lấy được, bởi vì chuyện của Đường béo mà ba người bọn họ gần như đã quên mất chuyện này.
Tăng cường thể chất!
Thân thể hắn đã trải qua máu rồng mài giũa, phát triển phí thường, thế nhưng so với những người ở đây, nhất là với đám người Chiến Quân thì hắn vẫn còn chênh lệch chút ít, mà so với Thiên Sát ngày hôm đó thì không chỉ chênh lệch một chút thôi đâu.
Hắn bây giờ phải dùng hết mọi cách để nâng cao sức mạnh mọi phương diện của bản thân.
Diệp Huyên ăn quả Kỳ Dị đó, rất nhanh, một luồng năng lượng thuần khiết bắt đầu lan ra từ bên trong cơ thể hắn, luồng năng lượng này đã bị cơ thể hắn hấp thu rất nhanh.
Thật sảng khoái!
Đây chính là cảm giác lúc này của hắn, nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác sảng khoái đó lại biến thành khô nóng giống như có ngọn lửa đang thổi bừng lên…
Thời gian chầm chậm trôi qua, khoảng chừng hai canh giờ sau, Diệp Huyên đứng dậy, nhưng lúc này quần áo trên người hắn đã hóa thành tro bụi.
Diệp Huyên cúi đầu nhìn cơ thể của mình, lúc này da dẻ trên người hắn đã có những thay đổi kỳ lạ!
Có tác dụng!
Trong lòng Diệp Huyên vui mừng, lại tiếp tục lấy ra một quả kỳ dị nuốt xuống.
Rất nhanh, cả Táng Thiên trường thành đều chấn động.
.
Chiến Quân nói: “Ta đi tìm hắn!”
Nói xong, hắn ta quay người biến mất nơi cách đó không xa.
Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương thường hay xảy ra mấy chuyện thách đấu lẫn nhau như vậy, mà hai bên vẫn phải tuân theo nguyên tắc đó chỉ là đấu một mình, một đấu một, bất kỳ ai cũng không được xen vào.
Qua nhiều năm như vậy, hai bên đều không phá bỏ quy tắc.
Không ai phá bỏ quy tắc, bởi vì hai bên đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Đương nhiên, nếu cảm thấy không đánh lại thì có thể không cần đi xuống.
Không lâu sau đó, Chiến Quân dẫn Diệp Huyên đến trên tường thành. Diệp Huyên nhìn xuống bên dưới, hắn không quen biết người đàn ông bên dưới, mà người đàn ông này cũng không phải là người đàn ông mặc thanh sam từng đến với Thiên Sát, Địa Sát.
Có khả năng không phải là người của Ma Kha tộc.
Diệp Huyên suy đoán trong lòng.
Lúc này, Chiến Quân bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh có thể lựa chọn là không xuống, nhưng mà ta vẫn đề nghị là huynh nên xuống. Bởi vì qua nhiều năm như vậy, phàm là Ma Kha tộc đến khiêu chiến, trước giờ chúng ta chưa từng e sợ bao giờ”.
Ngay lúc này, người đàn ông bên dưới đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên, tên giơ ngón tay cái về phía Diệp Huyên nhưng ngay sau đó, ngón tay cái lại xoay ngược, chĩa xuống dưới đất.
Cả người Diệp Huyên nhoáng lên, lập tức xuất hiện trước mặt người đàn ông, tay phải người đàn ông khẽ nắm chặt, một luồng khí thế mạnh mẽ bất chợt tràn ra từ trong cơ thể hắn.
Thánh Cảnh!
Người đàn ông nhếch miệng cười, đang định ra tay thì ngay lúc này, Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Khí thế thật mạnh mẽ! Khí thế mạnh mẽ như vậy thì ta chưa từng gặp bao giờ… Chắc chắn ngươi không phải người của Ma Kha tộc, chúng không thể có tài năng yêu nghiệt như ngươi được!”
Nghe vậy, người đàn ông chợt ngây người, sau đó cười lớn một tiếng: “Ngươi đoán đúng rồi, ta không phải là người của Ma Kha tộc, ta là…”
Lúc này, sắc mặt người đàn ông chợt thay đổi hẳn, hai tay đột nhiên chập lại thành ở trước ngực.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng vang lên!
Mà ngay sau tiếng nổ vang dội xảy ra, trên sân đột nhiên lại trở nên yên tĩnh hẳn.
Cứ vậy mà chết rồi?
Diệp Huyên quay về trên tường thành, yết hầu Chiến Quân khẽ động: “Diệp huynh…”
Diệp Huyên khẽ cười, hắn khẽ gập đầu ngón tay, một cái nhẫn chứa đồ rơi xuống trước mặt Chiến Quân: “Đây là quả Kỳ Dị, phần của huynh và Trọc đều để bên trong này”.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
1065: Tự Bản Thân Phát Hiện!”
Chiến Quân hơi giật mình nhận lấy nhẫn chứa đồ, hắn ta liếc nhìn thi thể người đàn ông bên dưới, lúc này vẫn còn chưa định thần lại.
Đừng nói đến Chiến Quân mà cả mấy người trên tường thành cũng chưa kịp định thần lại.
Bởi vì bọn họ cũng không biết Diệp Huyên đã ra tay lúc nào.
Một bên khác, trên tường thành, Bạch tiên sinh lặng lẽ nhìn xuống bên dưới: “Cậu dạy hắn sao?”
Sau lưng Bạch tiên sinh, A Quỷ trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Kiểu chiêu thức xảo trá như vậy, sao ta có thể dạy ra chứ!”
Bạch tiên sinh khẽ lắc đầu: “Không giống với kiếm tu mà ta đã từng thấy!”
A Quỷ: “…”
Lúc này, Bạch tiên sinh lại nói: “Người dị vực đã liên thủ với Ma Kha tộc rồi!”
A Quỷ gật đầu: “Thiên tài của dị vực đã gia nhập Ma Kha tộc, trước mắt, xem ra mục tiêu của bọn chúng chính là tên nhóc kia”.
Bạch tiên sinh khẽ nói: “Người dị vực sẽ không quan tâ m đến quy củ, trong thời gian này cậu chú ý một chút, tránh cho bọn họ chó cùng rứt giậu!”
A Quỷ gật đầu rồi lặng lẽ lui đi.
Sau khi A Quỷ rời đi, Bạch tiên sinh chần chừ chốc lát sau đó lại quay người biến mất ở nơi xa.
Trong núi, Diệp Huyên đang luyện kiếm thì bỗng xoay người, cách đó không xa, Bạch tiên sinh đang lặng lẽ đứng đó.
Diệp Huyên vội vàng thi lễ: “Bạch tiên sinh!”
Đối với người trước mặt, hắn vẫn rất tôn kính, bởi vì nếu không nhờ đối phương thì có thể hắn đã chết trong tay đám cao thủ kia rồi.
Bạch tiên sinh khẽ gật đầu: “Ta phát hiện ra, ngươi là Lăng Không Cảnh?”
Diệp Huyên gật đầu.
Bạch tiên sinh khẽ nói: “Cảnh giới thật sự của ngươi cũng chẳng phải là Lăng Không Cảnh, ngươi là đang tu luyện ngược?”
Diệp Huyên nói: “Đúng vậy!”
Bạch tiên sinh hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó cũng đi theo.
Trên đường đi, Bạch tiên sinh trầm mặc một lúc lại nói: “Người đàn ông thanh sam trước đây từng giao đấu với ngươi tên là Tả Thanh, hắn là linh thể trời sinh, là Thánh Cảnh, nhưng cũng chẳng có thực lực tương đương Thánh Cảnh!”
Diệp Huyên nhìn Bạch tiên sinh: “Linh thể trời sinh?”
Bạch tiên sinh gật đầu: “Rất khó gi3t chết! Còn nhớ tình huống khi hắn ta dùng đao không?”
1066: Ta Cũng Không Hề Biết Nàng Ấy!”
Diệp Huyên nói: “Nhớ!”
Bạch tiên sinh nói: “Hắn tập hợp vạn linh vạn vật từ cả trời đất, chuyện này chỉ Tạo Hoá Cảnh mới có thể làm được, nhưng hắn ta làm được rất dễ dàng!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Người muốn nói gì với ta?”
Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Ngươi rất ưu tú, nhưng còn có rất nhiều người vô cùng ưu tú giống vậy, nhất là Ma Kha tộc… Đây là một chủng tộc khiến cho ta kính nể!”
Vẻ mặt Diệp Huyên kinh ngạc: “Người… Người kính nể Ma Kha tộc?”
Bạch tiên sinh dừng bước, lúc này Diệp Huyên mới phát hiện bọn họ đã đến trước một ngôi mộ.
Bạch tiên sinh nói: “Bên trong ngôi mộ, là một người của Ma Kha tộc”.
Nói xong, giọng ông chợt nhẹ nhàng: “Năm đó, ta và Cung chủ với cả lão Cao cũng nhau đánh giết Ma Kha tộc, trong trận chiến đó, vốn dĩ chúng ta đã gần như tiêu diệt hoàn toàn Ma Kha tộc… Thế nhưng, người trong ngôi mộ này đã ngăn cản chúng ta. Trận chiến đó, hắn mang theo mười hai chiến tướng của Ma Kha tộc, mười hai người cộng thêm hắn, toàn bộ đều tự nổ, từng người từng người liên tiếp tự nổ…”
Tự nổ!
Diệp Huyên im lặng, trong lòng giống như thuỷ triều đang trào dâng. . ngôn tình hay
Hắn không thấy cảnh tượng cuộc chiến năm đó nhưng có thể tưởng tượng ra được, cảnh tượng năm đó ở Ma Kha tộc vô cùng bi tráng.
Bạch tiên sinh khẽ nói: “Về Ma Kha tộc, điều đáng sợ nhất của chúng chính là có tín niệm, có tâm huyết”.
Nói xong, ông quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Mà điểm này cũng chính là thiếu sót của Tinh vực Vị Ương chúng ta”.
Diệp Huyên chần chừ rồi nói: “Tiên sinh, thứ cho ta hỏi một câu có thể rất ấu trĩ, hai bên không thể ngồi xuống đám phán sao?”
Bạch tiên sinh khẽ cười: “Không ấu trĩ đâu! Bởi vì năm đó chúng ta cũng đã từng nghĩ như vậy, tiếc là luôn có một vài chuyện đã định sẵn không thể thương thảo được”.
Diệp Huyên không hiều: “Tại sao?”
Bạch tiên sinh cười nói: “Ngươi mang bảo vật trên người, mà có người cứ muốn chiếm bảo vật của ngươi, ngươi cảm thấy mình có thể nói chuyện với bọn họ không?”
Diệp Huyên trầm mặc.
Bạch tiên sinh khẽ nói: “Cung chủ đã trấn áp những thế lực đó! Mà nàng ấy để ngươi ở đây, thứ nhất là để bảo vệ ngươi, thứ hai là sợ ngươi ở Vị Ương Thành sẽ gây ra mâu thuẫn cho các thế lực khắp nơi”.
Cung chủ!
Diệp Huyên trầm giọng: “Ta cũng không hề biết nàng ấy!”
Bạch tiên sinh cười nói: “Có lẽ nàng ấy biết ngươi!”