Chương 20: Yanda
Đi theo tiếng nói, 1 gương mặt chợt hiện ra trước mặt hắn, ngũ quan thanh lệ tuyệt trần, khuôn mặt trứng ngỗng, nàng có 1 đôi lông mày thanh mảnh, toát ra vẻ nhu hòa dịu dàng, nàng có đôi mắt màu nâu đỏ rất đặc sắc, đôi môi đỏ mọng kết hợp với mũi thanh tú, thu thủy vi thần, ngọc bích vi cốt. Nàng đeo 1 đôi bông tai hình cầu màu ngọc bích, bên dưới quả cầu có treo 1 túm lông màu trắng, tô điểm cho gương mặt càng thêm linh động.
Lạc Giai có 1 chút thưởng thức, thật xinh đẹp, không hề thua kém nữ nhân tóc lam kia. Nữ nhân thế giới này có vẻ ngoại hình được ưu đãi hơn rất nhiều so với trái đất. Có lẻ là do thế giới này năng lượng vốn đặc thù hơn.
Hắn lúc này mặt hơi nhăn lại đau đớn. Trên lòng bàn tay hắn liền hiện ra 1 chiếc vảy bạc. Hắn thầm hậm hực, dạo này có vẻ rút tinh huyết hơi nhiều.
Hắn giơ bàn tay đang nắm lấy chiếc vảy bạc đến trước mặt cô gái tóc đỏ, ánh mắt hiện lên uy áp, lạnh giọng:
“Nuốt nó.”
Cô gái tóc đỏ chợt cơ thể bỗng run rẩy, chưa rõ đây là cái gì thì cơ thể đã tự động hoạt động, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, sau đó nhẹ nhàng đưa vào miệng.
Nàng còn đang ngơ ngác vì đây không phải hành động tự chủ của mình. Thì chợt thấy cơ thể như bùng nổ, có 1 dòng nước ấm liền như trào dâng trong cơ thể, nhanh chóng đánh sâu vài tứ chi, kinh mạch, gân cốt của nàng.
Mặc dù cơ thể có 1 chút nóng bức, căng tràn năng lượng, nhưng nàng có thể cảm giác rõ ràng các v·ết t·hương gân mạch của nàng đang dần hồi phục, cơ thể như thay da đổi thịt.
10 phút sau, nàng tận mắt thấy v·ết t·hương trên cơ thể ngoài da đang liền da, thậm chí không để lại 1 vết sẹo. Sau đó nàng có cảm giác mình có thể đứng lên.
Nàng bắt đầu từ từ đứng dậy, ánh mắt đảo qua toàn bộ cơ thể, ánh mắt toát ra vẻ ngạc nhiên. Thật sự hồi phục. Sau đó ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Giai, thầm nghĩ hắn cho ta ăn thứ gì. Lại thần kỳ như vậy.
Nàng có chút hồ nghi tại sao người này lại có thể bước vào trong lao ngục này. Những kẻ kia không cản lại sao. Nàng liền vội cúi đầu về phía Lạc Giai miệng nói:
“Cảm ơn anh.”
Lạc Giai liền khoát tay. Lại hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Nữ nhân chợt nhẹ giọng nói:
“Tôi tên là Yanda.”
Lạc Giai khẽ gật đầu, sau đó quay mặt nhìn về phía các nữ nhân cũng b·ị b·ắt kia, hắn phát ra thanh âm trầm thấp không cảm xúc:
“Các ngươi rất muốn trả thù đúng không? Ta cho các ngươi 1 cơ hội g·iết những kẻ đã g·iết hại, b·ắt c·óc các ngươi.”
Các nữ nhân kia chợt quay mặt nhìn hắn, ánh mắt toát ra vẻ vừa mỉa mai vừa mờ mịt. Đã b·ị b·ắt giam, cơ thể lại tràn đầy thương tích. Các nàng sợ bản thân chưa g·iết được đối phương thì đã đưa mạng. Các nàng tự hỏi tên này là ai lại ở đây nói những lời này.
Chợt sau đó các nàng lại thấy dây xích trên người mình đồng loạt đều bị bung ra, các nàng hồ nghi bắt đầu hoạt động cơ thể. Đồng loạt đứng dậy, ánh mắt dáo dát, nghi ngờ tìm kiếm dị biến xung quanh.
Lạc Giai chợt cười lạnh, miệng nói:
“Các ngươi không tin sao ?”
Sao đó ánh mắt quét về phía Yanda, lạnh giọng ra lệnh:
“Ngươi, đi ra g·iết người.”
Yanda chợt bỗng thấy rùng mình, nhưng cơ thể lại bỗng vô thức cử động, bắt đầu đi ra khỏi củi sắt. Nàng đáng há mồm, kinh ngạc chưa kịp ý thức được cơ thể mình đang tự động làm gì, thì tay đã c·ướp lấy 1 thanh đao của 1 tên lính đang nằm rạp bên dưới, nhanh chóng chém rụng thủ cấp của hắn.
Tên lính ngoại trừ run rẩy, sợ hãi lại không dám có hành động chống lại hay chạy trốn, cứ như đứng yên cho nàng chém c·hết.
Sau đó nàng lại nhanh chóng tiếp tục chém c·hết 4 người liên tục một cách kinh ngạc mà không hề thấy đối phương phản kháng.
Lạc Giai chợt quay lại đám phụ nữ đang trố mắt nhìn, miệng khẽ châm chọc nói:
“Các ngươi còn chờ ta dắt từng người ra nữa sao?”
Sự việc mặc dù vô cùng quỷ dị, đám phụ nữ chợt ngạc nhiên nhưng một lúc sau cả đám đều điên cuồng xông ra ngoài, tìm kiếm những kẻ đã g·iết hại, hủy diệt bộ lạc mình mà chém g·iết.
Cuộc tàn sát nghiêng về 1 bên bỗng nổ ra, Lạc Giai thì chỉ yên lặng thả ra Khủng Cụ và quan sát.
Hắn ban đầu có ý định sử dụng đám quân hộ tống này cộng với cả đám nữ nhân để câu ra kẻ đứng sau. Nhưng chợt nghĩ đến phương án này không khả thi, hắn không biết quân lực đế đô mạnh như thế nào. Nếu manh động có khi còn hại c·hết cả đám nữ nhân này.
Nhưng để hắn ra tay g·iết hết cả đám b·ắt c·óc phụ nữ này. Hắn lại không hứng thú. Để các nữ nhân này ra tay vừa giúp bọn họ báo được đại thù, vừa không phải phiền phức bản thân chính hợp ý của hắn.
Cuộc chiến không có sự chống đôi, 300 người nhanh chóng bị g·iết gần hết. Trong số những người còn lại vẫn còn 2 kẻ Joe và Pau. 2 tên này nhìn thấy Yanda như hung thần ác sát, ánh mắt tràn ngập hận thù đang từng bước đi đến thì chợt vô cùng run rẩy, sợ hãi.
2 tên quyết định lấy hết dũng khí. Quyết định tự cắn vào đầu lưỡi, tát mạnh vào thái dương của bản thân, nhanh chóng dùng đau đớn thoát ra khỏi trạng thái bị áp chế này, bàn chân nhanh chóng đạp vào yên ngựa muốn phóng ngựa chạy ra khỏi quân doanh về hướng đế đô. Chỉ cần có thể đến được đế đô, bọn hắn sẽ được cứu.
Bọn hắn vừa phóng ngựa ra bên ngoài quân doanh 200m, chưa kịp vui mừng, thì chợt nghe bên tai có 1 tiếng nói như tử thần vang vọng:
“Ta cho các ngươi đi sao.”
Ngay sau đó, ngựa của cả 2 nhanh chóng té sập xuống, cơ thể bọn hắn nhanh chóng đập mạnh vào nền đất. Lần này 2 người bọn chúng cảm nhận được cơ thể như bị trọng trùy đè áp, xương cốt toàn thân nứt vỡ. Không thể cử động.
Bọn hắn biết rằng đã xong, ánh mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng. Chợt lại nghe bên tai loáng thoáng tiếng nói:
“Lại biết tự làm tổn thương bản thân để thoát khỏi uy áp, không tệ.”
Sau đó bọn chúng thấy được,1 bóng hình áo trắng, mái tóc màu đỏ đang nhanh chóng bước ra khỏi quân doanh đi đến chỗ 2 người bọn hắn.
Trong ánh mắt của bóng dáng tóc đỏ đó ngập tràn sự thù hận. Nàng đến cạnh bên 2 gã, ngay lập tức giơ kiếm chém đứt cánh tay của tên Pau.
Là tên này ra tay đánh gục nàng, làm nàng mặc dù có đế cụ nhưng lại không thể phản kháng. Dẫn đến mẫu thân nàng vì bảo hộ nàng mà bị g·iết c·hết. Nàng liên tục chém nhiều phát, như lăng trì gã Pau muốn cho gã c·hết không yên lành. 1 lúc sau Pau c·hết vì mất quá nhiều máu. Đến c·hết mắt vẫn mở thau tháu vì không can tâm.
Nàng tiếp tục quét mắt nhìn về phía Joe. Tên Joe thấy vậy liền kinh hãi sụp đổ, gã muốn rút ra tên của bản thân tự đâm vào cổ họng kết liễu mình, nhưng ngay lập tức bị Yanda chém đứt bàn tay.
Là tên này h·iếp dâm mẫu thân nàng trước mặt nàng, sau đó còn g·iết mẫu thân nàng. Ánh mắt nàng rét lạnh nhìn chằm chằm hắn làm hắn sợ hãi vô cùng. Hắn ôm bàn tay đứt lìa rên la đau đớn:
“Xin cô g·iết tôi đi.”
Yanda liền nói:
“Ngươi không phải thích h·iếp dâm sao?”
Sao đó, nàng liền vạch kiếm chém đứt mệnh căn của tên Joe. Lạc Giai ở 1 bên thấy cảnh này chợt bỗng thấy bên dưới có chút lạnh. Khẽ nuốt nước bọt.
Nhìn tên Joe lăn lộn đau đớn, có thể thấy là đau đớn biết chừng nào. Lạc Giai thầm nói, nữ nhân a, có thể không trêu chọc là tốt nhất.
1 lúc sau, tên Joe sau khi bị Yanda mổ xẻ toàn thân đ·ã c·hết không thể c·hết hơn. Nhưng Yanda không thấy được là khi tên Joe c·hết, linh hồn của hắn bay ra bị Lạc Giai bóp c·hết t·ại c·hỗ.
Loại người này Lạc Giai không có ý định cho hắn luân hồi, hôi phi yến diệt là tốt nhất.