Chương 21: Ngu Ngốc
Sau khi tên Joe c·hết, hắn thấy Yanda quỳ xuống khóc lóc, hoa lê đái vũ, 1 lúc sau đôi mắt lại trở về thần thái trống rỗng, hắn hơi trầm ngâm, cô gái này có vẻ sau khi báo thù thì lại trở nên mất đi kỳ vọng sống, có lẻ đau đớn mất mát người thân, làm nàng vô cùng tự trách bản thân.
Hắn chợt có chút bi thương, nhớ lại khoản thời gian lúc nhỏ, nơi hắn lớn lên. Lúc đó tốt đẹp, bình yên biết bao.
Lại nhìn Yanda. Có lẻ nên cho nàng 1 động lực. Hắn khẽ bước đến, tính vươn tay vỗ vai nàng nhưng chợt cảm thấy hành động này không ổn, liền rút tay về. Hắn khẽ trầm thấp giọng nói:
“2 tên này vốn cũng chỉ là chó săn mà thôi. Kẻ chủ mưu vẫn còn ở đế đô. Giết được hắn mới có thể hoàn toàn báo được thù của ngươi.”
Nghe thấy lời nói này của hắn, mắt nàng chợt có chút thần thái, Yanda liền quay mặt lại, miệng hỏi:
“Hắn là ai ?”
Lạc Giai nhẹ giọng đáp:
“Youkan, nghe nói là 1 tên trợ lý của tể tướng Honest ở đế đô Zenit.”
Yanda nhẹ lẩm bẩm 2 cái tên này. Trạng thái bỗng trở nên xao động. Muốn đi hướng đế đô. Lạc Giai chợt nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Yanda liền nói:
“Ta muốn đến đế đô g·iết bọn hắn!”
Lạc Giai chợt há miệng, sau đó, lạnh giọng đáp:
“Bằng vào ngươi ư, sợ rằng vừa mới vào đế đô, ngươi chưa kịp làm gì đã bị g·iết rồi. Chỉ cần 1 gã như tên lùn tóc nâu kia, cũng đủ bóp c·hết ngươi.”
Ánh mắt Yanda lúc này chợt hiện vẻ đau đớn, bất lực, sau đó quay nhìn Lạc Giai, khuôn mặt khổ sáp:
“Vậy ta phải làm gì?”
Lạc Giai lúc này chợt quay nhìn về phía đế đô, ánh mắt như bảo thạch chiếu sáng, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị, đầy mị lực, khóe miệng khẽ nhếch lên nói:
“Đi theo ta, ta sẽ dọn đường cho ngươi trả thù.”
Yanda nhìn thấy gương mặt hắn lúc này chợt bị ánh mắt hắn thu hút, cơ thể có chút rung động nhẹ, chợt ngẫm lại, người đàn ông này vừa cứu 2 bộ lạc, còn dùng 1 thủ đoạn điều khiển cơ thể đáng sợ kia giúp bọn nàng trả thù.
Nàng chợt có chút tin tưởng người này có thể giúp nàng báo thù. Miệng khẽ run nói:
“Mạng của ta là do ngươi cứu, ta sẽ đi theo ngươi nếu ngươi muốn.”
Lạc Giai chợt quay lại nhìn nàng, có chút khó chịu, ngươi làm như ta muốn ép ngươi theo ta vậy, có biết có bao nhiêu người muốn theo ta mà không được không. Hắn không muốn tranh cãi việc này. Liền khoát tay nói:
“Được rồi đi tìm kiếm đế cụ của ngươi đi.”
Yanda nghe lời liền quay người đi. Sau đó chợt thấy không đúng liền quay lại hỏi:
“Tại sao ngươi lại biết là ta có đế cụ.”
Lạc Giai vờ nói gà nói vịt:
“Thể trạng ngươi rõ ràng mạnh hơn người bình thường.”
Hắn là dùng “thấu” nhìn thấy rõ Yanda là 1 cái vừa bước chân vào Tầng thứ hai sơ kỳ, linh lực chỉ khoảng 11.000. Trên cơ thể có những sợi linh khí liên kết mơ hồ với 1 thứ ở khoang chứa đồ. Nhưng không muốn giải thích làm lắm chuyện.
Yanda nghe vậy khẽ gật đầu. Nhanh chóng làm theo lời hắn. 1 lúc sau hắn nhìn thấy Yanda liền vác theo phía sau lưng 1 chiếc cổ cầm đen tuyền vô cùng đẹp mắt. Mắt hắn khẽ sáng, lẩm bẩm:
“Lại là 1 v·ũ k·hí đàn, thú vị.”
Chữ “Thấu” hiện ra.
Hắn thầm nghĩ, chiếc đàn này không tầm thường, lại là 1 v·ũ k·hí Tầng thứ ba. Hình như có năng lực tinh thần công kích, cảm giác khi dùng “Thấu” có chút cộng minh. Tiếc là hình như Yanda chỉ mới sở hữu nên sức mạnh mới chỉ đạt Tầng thứ hai sơ kỳ.
Yanda bước đến chỗ hắn, đưa 2 cái đế cụ hình nỏ và quyền sáo cho hắn. Thấy ánh mắt hắn nhìn về phía đàn của mình, liền nói:
“Đây là di vật của phụ thân ta, ta không thể cho ngươi.”
Hắn khẽ trừng mắt nàng, ta giống kẻ đi đoạt đồ của người khác sao? Hắn mở miệng nói:
“Có bao nhiêu người phụ nữ b·ị b·ắt ở đây.”
Yanda liền nói:
“Khoảng 1100 người.”
Hắn sau đó nói:
“Có bao nhiêu người b·ị t·hương?”
Yanda đáp:
“Khoảng 800 người”
Hắn gật đầu nói:
“Mang qua cho ta 2 lu nước.”
Yanda mặc dù thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe mệnh lệnh của hắn nhanh chóng sắp xếp mang nước qua cho hắn.
Lạc Giai lúc này mới dùng “Thấu” để nhìn 2 đế cụ ở trong tay. Thanh nỏ này quả nhiên có chút môn đạo, không phải chỉ có năng lực bắn 1 lần 10 mũi tên. Thì ra còn có 1 năng lực khác. Hắn khẽ cười thần bí. Sau đó lại nhìn qua đôi quyền sắt, đôi quyền sắt này cũng vậy, không phải chỉ có năng lực tăng cường lực lượng.
Rất tốt. Hắn khẽ cười. Đúng lúc này Yanda cũng đã cho người đem 2 lu nước đến. Thấy các nữ nhân khiêng nước đến. Hắn cũng thấy hơi sai sai, liền gãi mũi.
Hắn nói Yanda:
“Gọi những người b·ị t·hương đến đây.”
Yanda nhanh chóng phân phó theo lời hắn. Hắn đứng dậy, bạch khí trong cơ thể phun ra, nhanh chóng vào trong 2 lu nước. Mặt nước bốc lên 1 lớp khí trắng nhàn nhạt, vô cùng ảo diệu.
Hắn khẽ nhăn mặt. Có cảm giác như bản thân quá thương người rồi, nhân thuốc, hừ. Mong rằng đến lúc cần, bọn họ có thể giúp hắn. Hắn chính là muốn mở thế lực. Ở 1 thế giới xa lạ, thế cô, thân cô, 1 mình chống lại thế giới chỉ có bọn não tàn.
Một lúc sau khi cả đám người đi đến, bắt đầu tụ tập nhìn về Lạc Giai, ánh mắt vừa hiện ra vẻ tò mò, vừa hồ nghi. Thanh niên tuấn tú này vừa rồi giúp các nàng có cơ hội báo thù. Giờ lại gọi bọn họ tới không biết có ý gì.
Lạc Giai cũng không muốn rườm rà phiền phức liền chỉ vào 2 cái lu nói với Yanda:
“Nói mỗi người uống 1 chén nước này. Đây là thuốc trị thương”
Yanda đi đến lu nước nhìn vào, bỗng thấy lu nước bốc lên luồng khí trắng, thái độ bỗng trở nên khác thường, quay lại nhìn Lạc Giai.
Hắn khẽ hừ 1 tiếng. Lại nữa. Hắn mở miệng nói:
“Đây là nước thuốc, nhớ tình trạng khi nãy của ngươi không?”
Yanda chợt trầm ngâm, nhớ lại khi nãy đúng là nàng uống 1 cái gì đó sau đó bỗng thần kỳ hồi phục hết thương tổn. Nhưng đó đâu phải là nước, lại mắt tròn, mắt dẹt nhìn hắn.
Lạc Giai lúc này thực sự nhăn mặt, khó chịu. Ta nhìn chỗ nào giống người xấu. Hắn bực giọng nói:
“Nếu không thích thì đổ đi, không cần uống.”
Yanda nghe được khó chịu trong lời nói của hắn, chợt cúi đầu, người này rõ ràng vừa cứu bộ lạc mình, lại giúp mình báo thù, sao lại nghi ngờ người ta. Sau đó liền múc nước, gọi 1 người thân tín đến uống thử 1 ngụm nhỏ.
Hừ, lại ún ngụm nhỏ, lại còn đợi xem thời gian phản ứng. Hắn khẽ lầm bầm trong lòng. Ta đại quân tử không chấp nhặt nữ nhân.
Một lúc sau người uống nhanh chóng hồi phục cử động lại cơ thể, v·ết t·hương chuyển biến tốt đẹp, mặc dù không khoa trương như Yanda nhưng đều có thể lấy lại khí lực hành động.
Thấy cảnh này sau đó mọi người nhao nhao xúm lại uống nước. Yanda lúc này khẽ ghé mắt nhìn trộm Lạc Giai. Thấy hắn đang đả tọa, ánh mắt nhắm nghiền như không quan tâm, liền thở ra.
Một lúc sau mọi người đều nhanh chóng khỏe lại cả bọn nhanh chóng cảm ơn Lạc Giai 1 lần nữa. Thấy giải quyết xong, Lạc Giai lúc này mới mở miệng nói:
“Mọi người giữ yên lặng, ta gọi là Alan, ta được bộ lạc Alas nhờ vả đến cứu 2 bộ lạc Sadon và Unai các ngươi. Bây giờ nếu mọi người đã khỏe lại nhanh chóng di chuyển trở về hội họp cùng bộ lạc Alas, liên kết thủ vững, bảo hộ bản thân. Ở đây gần đế đô cực kỳ nguy hiểm. Nhớ rằng qua chuyện này mà rút kinh nghiệm tăng cường sức mạnh của tộc mình. Ta biết là do đàn ông của bộ tộc đều ra ngoài chiến đấu nên mới ra cớ sự này. Nhưng là phụ nữ không thể chỉ trông chờ vào đàn ông. Mong rằng qua lần này mọi người có thể hiểu ra và tự mạnh mẽ lên.”
Mọi người nghe lời nói, tinh thần bỗng trùng xuống, bộ lạc các nàng qua lần này c·hết rất nhiều người, có những đứa trẻ mất đi mẫu thân, có những người đàn ông bên ngoài chinh chiến, không hề biết vợ con mình đều đ·ã c·hết đi, đau đớn có thể nghĩ, mọi người sau đó nén bi thương, đều trở về sắp xếp dụng cụ chuẩn bị trở về lại các bộ tộc phương Bắc.
Yanda ở bên chợt trầm ngâm suy nghĩ, thì ra anh ta tên Alan, lại có liên quan đến bộ lạc Alas. Chợt lúc này nàng chợt thấy Lạc Giai khuôn mặt căng phồng đỏ bừng sau đó liền thổ huyết ra. Nàng chợt sợ hãi lao đến hỏi:
“Chuyện gì vậy.”
Chỉ nghe hắn tức giận khẽ lẩm bẩm:
“Ngu ngốc!”