Chương 11: Thần Côn
Vì để phòng ngừa hắn biết chính xác nơi tọa lạc của bộ lạc, Nat đã dùng khăn để bịt kín mắt của hắn.
Nói rằng khi nào hắn rời đi, cũng sẽ cho hắn mang bịt mặt, để không thể biết được vị trí nơi này.
Quả nhiên rất cẩn thận. Nhưng Nat không hề biết rằng chỉ cần hắn mở chữ “Thấu” thì cho dù bịt mắt, hắn vẫn thấy rõ mọi thứ mồn một.
Một lúc sau, 3 người Lạc Giai đã đi đến phía trước cửa bộ lạc của Nat, bộ lạc này nằm ở nơi hiểm địa của sườn núi, rất phù hợp để trú ẩn, tránh né kẻ thù cũng như phục kích. Xung quanh có hàng rào che chắn.
Lạc Giai nhìn quanh có thể thấy được xung quanh sắp đặt cũng không ít cạm bẫy. Phía trước cửa lúc này có 2 cô gái đang canh gác, 2 cô gái này cũng có mái tóc màu xám bạc, có vẻ màu tóc này là di truyền của bộ lạc, bộ lạc này nữ nhân đều rất là ưa nhìn. Đa số tóc đều có màu xám bạc.
Eri với mái tóc bạch kim thì lại có vẻ nổi bật hơn hẳn. 2 cô gái canh cổng thấy được Nat và Eri, liền đi tới cười vui vẻ nói:
"Chị Nat, chị đã tìm được tiểu thư rồi à."
Nat liền gật đầu:
"Đã tìm được."
2 người quay sang Eri nói:
"Tiểu thư lần sau không nên trốn đi như vậy, hại mọi người lo lắng."
Eri lúc này bị la mắng đã bịt tai, nhắm mắt làm như không nghe, không thấy.
Sau đó 2 người nhìn thấy 1 người đàn ông bị trói, bịt mắt, tâm thái liền có chút đề phòng liền mở miệng hỏi:
"Chị Nat, tên này là ai, sao lại đem hắn đến bộ lạc. "
Nat liền lên tiếng:
"Hắn gọi là Alan, hắn nói hắn là một thầy thuốc sống ở biên giới phía Bắc. Hắn xin tá túc ở chỗ chúng ta vài ngày, đáp lại sẽ chữa bệnh cho 1 số người chúng ta."
Thấy 2 người vẫn còn đề phòng, Nat liền nói:
"Yên tâm đi, có ta giá·m s·át mọi lúc, cho dù là gián điệp hắn cũng không làm được gì."
2 người nghe vậy, chần chờ chút sau đó liền mở cổng để 3 người vào.
Nat đi vào cổng, sau đó quay lại nói với 2 người gác cổng:
"Gọi những người đang tìm tiểu thư trở về."
Đi vào trong cổng thì lúc này chợt có rất người có lớn tuổi, và trẻ em xuất hiện chào hỏi 2 người, vui mừng vì họ trở về, bọn họ đều hồ nghi vì sự xuất hiện của Lạc Giai hắn.
Đây là 1 bộ lạc có dân số cũng không lớn, theo chữ “Thấu” của hắn quan sát được, chỉ tầm khoản gần 1000 người.
1 điều kỳ lạ nửa là hắn thấy ở đây chỉ toàn phụ nữ và trẻ em. Không hề thấy được bóng dáng 1 người đàn ông nào. Bọn họ đi đâu.
Nhìn lại kiến trúc chỗ ở nơi đây, chỉ xây dựng đơn giản bằng gỗ mộc, phủ lên 1 lớp mái bằng lá cây. Có vẻ đây là 1 bộ lạc thường xuyên phải di chuyển, thay đổi chỗ ở. Nên nhà cũng không gia cố quá kỹ. Đây là tập tính du mục.
Một lúc sau, hắn bị dẫn vào trong 1 căn phòng nhỏ, trong căn phòng này được thiết kế đơn sơ chỉ có 1 chiếc giường nhỏ, 1 cái bếp thông khói ra ngoài cực kỳ đơn giản. Lúc này, Nat mới tháo bịt mặt của hắn ra.
Hắn giả vờ giả vịt nhìn quanh căn phòng mới chợt hỏi:
"Đây là nơi nào?"
Nat lúc này mới nói:
"Đây là phòng của ta, ngươi sẽ ngủ ở đây. "
Lạc Giai chợt mờ mịt hỏi:
"Nhưng ở đây chỉ có 1 cái giường."
Nat liền lạnh lùng nói:
"Ngươi sẽ ngủ dưới đất, ta sẽ tìm chăn, gối cho ngươi."
Lạc Giai :...
Hắn cũng không quá câu nệ chuyện chỗ ngủ, hắn mục đích chính là tìm hiểu về Vực Sâu Cấm Địa kia.
Nếu là 1 kẻ tâm ngoan thủ lạt thì đã dùng đến biện pháp mạnh để tra hỏi nhưng tính cách của hắn không thể cho phép bản thân làm vậy.
Liền dùng đến hạ sách này. Hắn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian ở đây, liền hỏi:
"Ở đây, chỗ các cô có nơi chứa các thảo dược không. Dẫn tôi qua đó, tôi sẽ bốc thuốc chữa cho cô."
Hắn đương nhiên có cách chữa trị, nhưng vốn không phải là dùng thuốc, chỉ là đã diễn phải diễn đến cùng, làm thần côn cũng không phải là lần đầu.
Hắn càng không thể nói là cô nương, chỉ cần để tôi chạm vào người là sẽ hết bệnh.
Đừng nói bị gọi là dê cụ mà sau đó còn phải tìm cách chạy khỏi đây.
Nat cũng không suy nghĩ nhiều, bộ lạc nàng đúng vẫn có tồn trữ thảo dược các thứ.
Các thảo dược, bài thuốc của bộ lạc cũng bắt nguồn từ lịch sử lâu đời. Mặc dù không nhiều nhưng đều có hiệu quả trong việc chữa thương, các bệnh cảm, sốt thông thường. Liền nói:
"Có thể."
Nói xong liền dẫn hắn qua 1 nơi khác. Căn phòng này cũng có người trông giữ.
Sau 1 lúc nói chuyện, cũng cho Nat và Lạc Giai vào bên trong. Nơi đây quả nhiên chứa rất nhiều loại thảo dược tự nhiên, mặc dù không quý hiếm nhưng đều có tác dụng chữa bệnh nhất định.
Chữ “Thấu” của hắn quét qua 1 vòng. Mặc dù không phân biệt được mấy loại thảo dược này là gì, nhưng chữ “Thấu” phân tích vẫn đại khái biết được tác dụng của nó.
Để tạo lòng tin cho Nat. Hắn nhìn quanh 1 hồi liền chỉ vào 1 loại cỏ dài màu đỏ liền nói:
"Thật phong phú, đây là Cỏ Linh Tham, tác dụng chính của nó là sát trùng, cầm máu và giảm đau."
Cái tên này là hắn chém gió ra đấy. Nhưng công dụng của nó hắn chắc đến 99%. Nat nghe thấy vậy liền gật đầu nói:
"Ở đây bộ lạc ta gọi nó là Cỏ Huyết, đúng là tác dụng của nó là sát trùng, cầm máu, giảm đau."
Sau đó hắn tiếp tục chém gió ra rất nhiều loại thảo dược khác, tên và tác dụng của nó, từ trị sốt, ho, lành xương các thứ.
Nat ở 1 bên nghe 1 lúc thì dần dần bị thuyết phục, hắn đúng là có thể chỉ ra tác dụng của nhiều loại thảo dược mà nàng biết thậm chí nàng còn nghe hắn nói thêm nhiều loại tác dụng mà bản thân nàng cũng không biết như bổ thận, tráng dương, hay các bệnh về bài tiết.
Nàng dần có có lòng tin là tên này có vẻ đúng là 1 thầy thuốc thật sự. Sau đó Lạc Giai hắn liền nói ra 1 câu mà nàng muốn nghe là:
"Thật may mắn, ở đây có thuốc có thể trị dứt bệnh cho cô."
Nói rồi hắn liền chỉ ra 4 loại thảo dược. Thực tế chỉ có tác dụng chính chỉ là kiện thân, bổ huyết, giúp khí huyết lưu thông mà thôi. Nhưng hắn thực chất chỉ cần những thuốc này làm nền.
Sau đó nói nàng đem 4 loại thuốc này cộng với 1 ấm nước, hắn sẽ tự nấu thuốc cho nàng.
1 lúc sau, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, hắn chỉ đơn giản nấu nước sôi, rồi lần lượt cho từng loại thuốc vào, nhưng nàng không nhận ra khi hắn bỏ thuốc vào đã lén lút đưa 1 ít bạch khí từ cơ thể mình vào trong thuốc.
Một lúc sau, chợt có một mùi hương khí tràn ngập căn phòng. Nat chỉ ngửi thấy mùi hương tỏa ra đã cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần thư sướng.
Nàng chợt nghĩ có vẻ thật là thuốc tốt. Sau đó hắn liền chắt nước thuốc ra 1 chén. Chén thuốc có 1 màu nhũ bạch, bên trong nước thuốc sóng sánh rất là bắt mắt. Hắn chợt nói:
"Thuốc này nấu ra có màu nhũ bạch mới có thể dùng. Nếu nấu ra màu nâu hoặc đen thì không thể uống. "
Hắn cố tình nói vậy phòng trường hợp sau này, ở đây cũng có người dùng 4 loại thảo dược này nấu, hắn cười thầm, thực tế là không thể nấu ra màu nhũ bạch nếu không có bạch khí của hắn.
Hắn mở miệng:
"Uống đi."
Nat liền chần chờ nhìn hắn 1 chút, sau đó nàng quyết định trói hắn lại. Sau đó gọi thêm nhiều người đến, đang chĩa v·ũ k·hí về phía hắn. Nếu nàng uống thuốc xảy ra vấn đề, sẽ không tha cho hắn.
Hắn chợt thở dài, nghĩ thầm có cần làm vậy không, ta là người tốt, người tốt đấy.
Sau đó phân vân chút, Nat mới nín thở, uống 1 ch·út t·huốc vào bụng. Nước thuốc vừa trôi xuống cổ, cảm giác nó liền nhanh chóng tan vào người.
Cơ thể như có 1 dòng nước ấm đảo qua toàn thân, cực kỳ thư sướng, thoải mái. Khuôn mặt thường xuyên tái nhợt của Nat liền trở nên hồng hào, ngũ quan thanh tú hơn hẳn,
Nàng có cảm giác như cơ thể như có dấu hiệu biến đổi cực lớn, trở nên tràn đầy lực lượng.
Lúc này Nat mới nhẹ cử động cơ thể, liền vui vẻ, có cảm giác trở về lúc như vài năm trước lúc nàng còn chưa tham gia chiến đấu, lúc cơ thể không có ám tật ảnh hưởng.
Nàng liền nhìn về phía của Lạc Giai, khuôn mặt tỏ ra rất ngạc nhiên, không ngờ thuốc lại hiệu quả như vậy, mà còn rất nhanh chóng, nàng chưa bao giờ dùng thuốc mà tác dụng lại nhanh đến như vậy.
Nàng ra hiệu cho những người khác đi ra. Muốn đơn độc nói chuyện với Lạc Giai. Lúc này chỉ có 2 người trong phòng, nàng liền nói:
"Ta biết trong bài thuốc của ngươi có bí mật gì đó, ta biết nếu ta nấu cũng 4 vị thuốc nãy cũng không thể ra được, nhưng ta muốn mua lại bí mật bài thuốc này của ngươi, bộ lạc của ta thực sự cần nó."
Lạc Giai lúc này chợt bỗng thấy khó xử, thầm nghĩ, bán kiểu gì, chả lẽ ta ở lại làm thuốc sống cho các ngươi.
Hắn bất đắc dĩ bèn phải nói ra:
"Thuốc này là bí thuốc gia truyền, thứ lỗi ta không thể bán bí phương này."