Chương 10: Vực Sâu Cấm Địa
Đứng trước mặt Lạc Giai lúc này là 1 vực sâu, rìa vực sâu là các rặng núi bao phủ bởi băng tuyết dài không thấy điểm cuối. Xung quanh vực sâu có sương mờ bao phủ, che khuất hoàn toàn tầm mắt.
Đây là nơi mà viên đá màu u lam chỉ dẫn hắn đến, viên đá hướng đến chính là ở phía dưới vực sâu. Nhìn về phía dưới vực sâu đang bị sương mù che phủ.
Hắn không xao động mà tìm cách đi xuống. Khi vừa đến vực sâu này thì chữ “Mệnh” trong đồng tử hắn liền chớp hiện. Đây là cảnh báo dưới này chứa đựng nguy hiểm rất lớn.
Chữ “Thấu” trong đồng tử chợt hiện lên. Hắn dùng chữ “Thấu” ý đồ nhìn xuyên qua màn sương, nhìn rõ phía dưới vực sâu, bình thường hắn có thể nhìn thấy sự vật trong bán kính 3km khi dùng “Thấu” nhưng lúc này chỉ có thể nhìn thấy được sự vật khoảng cách 10m ở trước mắt. Không thể trông rõ được bất kỳ điều gì. Ở đây có sự vật ngăn cách thấu thị.
Hắn quyết định quay lại tìm hiểu rõ nơi này là đâu, thu thập đủ thông tin lại tìm cách quay lại. Hắn tự lẩm nhẩm:
"Có thể tìm hiểu từ những người sống gần đây. "
Chợt hắn nghe được có tiếng động ở gần đó. Dường như có tiếng người đang truy đuổi nhau.
Hắn liền dùng “Thấu” nhìn về phương hướng đó. Trước mắt hắn hiện ra 1 hình ảnh, 1 cô bé tầm 11,12 tuổi có mái tóc bạc, mang cổ phục da thú màu trắng đang chạy ở phía trước, khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ, ánh mắt đang nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Chạy ở sau lưng vài mét là 1 cô thiếu nữ tầm 16,17 tuổi có mái tóc ngắn màu bạc ngang vai, mang trang phục da thú nữ chiến binh, lưng đeo dây thừng, trên đùi có gắn dao găm, khuôn mặt thanh tú cũng có chút lấm lem, nhợt nhạt.
Cô thiếu nữ chợt mở miệng nói to về phía cô bé đang chạy phía trước:
"Eri tiểu thư, em nên quay về nhà, người bộ lạc đang đi tìm em ở khắp nơi. Nhanh chóng quay về, chủ mẫu ở nhà rất lo lắng cho em."
Cô bé phía trước chợt phát ra tiếng nỉ non trong trẻo, giọng nói chứa vẻ kiên quyết:
"Chị Nat, chị về trước đi, nếu không tìm thấy Tuyết Liên Chi Ngẫu, em sẽ không quay về."
Cô gái tên Nat chợt mở miệng gấp gáp nói:
"Tuyết Liên Chi Ngẫu là đồ vật trong truyền thuyết, không có người xác minh thật sự đã gặp qua nó."
Cô bé Eri quật cường đáp:
"Phụ thân đã nói cho em biết là trong bộ tộc đã từng có người chứng kiến thấy nó ở Vực Sâu Cấm Địa này, em phải tìm ra cho bằng được. Chỉ có nó mới có thể cứu được mạng mẫu thân. "
Cô gái Nat liền lo lắng nói:
"Không được đâu Eri, nơi này sương mù cực kỳ nguy hiểm, hầu hết người đã bỏ mạng khi thâm nhập nó, em chỉ là 1 cô bé."
Cô gái lúc này chỉ muốn nhanh chóng bắt lấy cô bé ở phía trước để bắt về lại bộ lạc. Chợt cô bé đang chạy ở phía trước liền bất chợt dừng lại.
Nat thấy cơ hội liền nắm lấy thời cơ bắt lấy cô bé. Đang vui vẻ thì bỗng thấy cô bé Eri lúc này chợt giơ tay hướng về phía trước nói nhìn kìa.
Nhìn theo hướng tay liền thấy có 1 bóng người đang bước ra khỏi sương mù. Nhẹ nhàng đi về phía 2 người, hắn thân hình đơn bạc, mang áo sơ mi trắng, quần bó, bên ngoài phủ 1 lớp trường bào màu đen phủ kín cả thân thể, trên gương mặt có đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt, nổi bật là sau lớp mặt nạ là 1 đôi mắt như huyền thiết bảo thạch nhìn vào dễ làm cho người khác giới chìm sâu.
Vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt của thiếu nữ tên Nat chợt hiện lên vẻ đề phòng, có 1 chút thù hằn, bàn tay ôm lấy Eri nhanh chóng lùi mình lại, chợt mở miệng nói:
"Người bên ngoài? Ngươi là ai?"
Đang muốn hỏi thăm về khu vực nơi này, để tăng lên thiện cảm của đối phương, Lạc Giai liền nhẹ nhàng tháo khoác trùm đầu xuống, lấy xuống chiếc mặt nạ của mình, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, nhẹ giọng nói:
"Đừng sợ, tôi không có ác ý, tôi tên là Alan vốn là 1 thầy thuốc sống ở biên giới phía Bắc. Trong lúc vô tình đi hái thuốc thì đi lạc đến đây. Lúc vào trong sương mù thì túi thuốc của tôi đã bị mất do sương mù che hết tầm mắt."
Nghe thấy đoạn đối thoại của 2 người, hắn liền nhanh chóng tạo cho mình 1 thân phận, tìm cách tạo lòng tin ở đối phương.
Nat nghe thấy vậy, nhìn kỹ khuôn mặt của Lạc Giai cũng không giống với người phương nam, khuôn mặt người phương nam góc cạnh, ngũ quan rất rõ ràng sắc bén, còn Lạc Giai ngũ quan nhìn mộc mạc nhưng lại cực kỳ anh tuấn dễ nhìn, nhưng cô ta vẫn không hề tỏ ra buông lỏng, khuôn mặt vẫn hằn lên nét nghi ngờ, bộ lạc của nàng vốn bị người phương nam tàn phá.
Thủ đoạn tàn ác của người phương Nam làm cho nàng lúc nào cũng có tâm trí đề phòng người bên ngoài. Cô gái ý đồ nắm lấy Eri, nhanh chóng muốn quay đi.
Lạc Giai thấy không dễ dàng gặp được 2 người bản địa ở đây thì dễ gì để đi. Liền nhanh chóng mở miệng:
"Cô gái tôi thực sự là 1 thầy thuốc, cô có phải mỗi buổi tối, lòng bàn chân đều có cảm giác nóng, tê buốc, 2 vai thì đều thoát lực, cử động rất khó khăn phải không?"
Nat nghe thấy điều này cảm giác liền giật mình, liền quay đầu lại trợn mắt nhìn thẳng về Lạc Giai. Tại sao hắn lại biết. Đây là điều bí mật mà cả bộ tộc nàng cũng không nói cho ai biết. Lúc này trong ánh mắt hồ nghi của cô gái, Lạc Giai liền nói tiếp:
"Tôi có thể chữa trị cho cô, chỉ cần cô cho ta tá túc lại vài ngày ở bộ lạc của cô."
Nát chợt nghĩ tá túc lại sao, không thể nào, nếu như hắn là gian tế của quân phương Nam thì sẽ rất nguy hiểm. Nàng liền nói:
"Không thể được, ta không cách nào xác minh được ngươi có gây hại hay không, hiện tại bộ lạc của ta cũng không thích hợp chiêu đãi người khác."
Eri lúc này ở bên chợt nói:
"Chị Nat, em nhìn anh ấy cũng không giống người xấu, hay là dẫn anh ấy về bộ lạc đi."
Nat liền hô gấp nói:
"Eri tiểu thư, không thể tin tưởng dễ dàng bất kỳ ai, nhất là người bên ngoài. "
Lạc Giai lúc này chợt gãi mũi, câu này sao lại nghe quen vậy nhỉ. Hắn lúc này chợt nói:
"Cô gái, cô nhìn tôi thế này, trên người tôi cũng không có bất kỳ 1 v·ũ k·hí nào. Lại chỉ có 1 mình sao có thể gây hại cho bộ lạc cô được."
Nat nhìn vào hắn nhận ra đúng là không có v·ũ k·hí, trên 2 tay hắn có đeo 1 số vòng nhưng nhìn giống là trang sức hơn là v·ũ k·hí. Nhìn thấy Nat vẫn còn chần chờ chưa quyết, hắn liền dùng đến chiêu cuối:
"Nếu cô còn không tin thì có thể trói tôi lại dẫn về làng, có thể xem tôi như tù binh mà giá·m s·át, có thể cung cấp giúp tôi chỗ nghĩ ngơi, chỉ cần lúc tôi chữa trị hết bệnh thì có thể để tôi đi là được."
Sau khi chữa bệnh, có đầy đủ thông tin, hắn sẽ nhanh chóng rời đi. Nhìn thấy Nat có vẻ đã động tâm, hắn liền nói thêm:
"Nếu người trong làng có ai cần chữa trị, tôi cũng có thể hỗ trợ xem giúp."
Eri ở 1 bên mắt chợt sáng lên liền hỏi:
"Anh Alan, anh có thể chữa được rất nhiều bệnh sao."
Nhìn thấy cô bé nhỏ tuổi lại vì mẫu thân mình mà liều mình đi tìm kiếm thảo dược trị bệnh, trong lòng hắn bỗng sinh ra chút hảo cảm, liền cười nói:
"Đúng vậy."
Eri tiếp tục hỏi:
"Anh Alan từ sương mù đi ra có thấy 1 bông sen lớn tầm 1 vòng tay, dưới sen có bó dây lớn bằng cẳng tay không?"
Alan liền lắc đầu:
"Anh cũng không thấy."
Khuôn mặt của cô bé chợt hiện ra vẻ thất lạc, đau buồn.
Hắn thấy vậy liền an ủi:
"Nếu bệnh của mẹ em trong khả năng của anh, anh sẽ cố gắng cứu chữa."
Nat chợt lên tiếng:
"Bệnh của chủ mẫu, thủ lĩnh nói chỉ có Tuyết Liên Chi Ngẫu trong truyền thuyết hoặc 1 món v·ũ k·hí có tên là Perfector có thể chữa trị."
Lạc Giai nghe thấy cũng tỏ ra nghi hoặc:
"1 món v·ũ k·hí lại có thể chữa bệnh."
Nhìn ánh mắt Eri vẫn muốn đi vào trong sương mù để tìm kiếm. Hắn liền nhẹ nói:
"Sương mù trong đó rất nguy hiểm, anh đã thấy nhiều xác động vật ở trong đó, em nên nghe chị gái mà trở về đi, đừng quá lo lắng. Ở biên giới phương bắc người ta vẫn gọi anh là “thần y” có thể chữa bách bệnh."
Cô bé Eri nghe thấy vậy, liền vui vẻ ra mặt, hỏi lại:
"Anh Alan nói thật sao."
Hắn liền cười đáp:
"Thật mà."
Mặc dù không thích tự thổi phồng nhưng hiện tại hắn chỉ nghĩ ra ý này để cô bé từ bỏ ý định. Nat ở 1 bên nghe thì bỗng cảm thấy như tên này có thể là l·ừa đ·ảo, nhưng hắn lại nhìn rõ tật bệnh của mình.
Sau 1 lúc suy nghĩ, Nat đã quyết định trói hắn lại dẫn về làng. Bộ lạc nàng vốn nhiều chiến binh, nàng cũng không tin 1 kẻ đã bị trói cũng có thể lật được trời. Nếu hắn dám lừa nàng thì hừ hừ.
Lạc Giai ngoan ngoãn để nàng trói lấy mình, hiên ngang bị dẫn về bộ lạc. Khó thấy được hắn bỗng chốc lại trở thành tù binh, 1 cái tù binh cường giả Đệ tam môn.