Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đệ Cửu Môn

Chương 12: Im Lặng




Chương 12: Im Lặng

Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Nat, hắn trầm ngâm chút liền nói:

"Ta có thể giúp mọi người làm 1 thùng thuốc lớn, mọi người trong bộ lạc đều có thể uống 1 ngụm."

Nat lúc này chợt ngạc nhiên nhìn lại hắn:

"Thật sao?"

Hắn nói:

"Dĩ nhiên."

Nat chợt suy nghĩ liền nói:

"Không được, đàn ông trong bộ lạc đều ra ngoài chiến đấu hết rồi."

Lạc Giai chợt có chút tò mò liền hỏi:

"Tại sao đàn ông đều ra ngoài chiến đấu, họ chiến đấu với ai?"

Nat nhìn lại hắn 1 chút, liền lạnh lùng nói:

"Các bộ lạc phương Bắc đều liên kết với Numa Seika đại nhân để chiến đấu với q·uân đ·ội đế đô."

Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì mà cần che dấu.

Nghe thấy vậy hắn chợt giật mình, nhớ tới q·uân đ·ội mấy chục vạn người mà hắn gặp ở biên giới phía Bắc, lại nhớ đến cô gái tóc lam có thể là đệ tứ môn kia, có lẻ là q·uân đ·ội đế đô.

Thì ra đây là c·hiến t·ranh. Nghe đến người tên Numa Seika đó, có thể chống lại q·uân đ·ội đế đô có cô gái tóc lam đó dẫn đầu có vẻ cũng là 1 người rất mạnh.

Hắn lúc này mới nói:

"Thuốc của ta có thể bảo quản trong 1 tháng, nếu quá 1 tháng thì tuyệt đối không thể sử dụng, nó quá hạn sẽ thành độc dược, uống vào sẽ có thể c·hết người."

Hắn nghĩ thầm, qua 1 tháng, khí của hắn sẽ mất khống chế, uống vào sẽ có nguy cơ bạo thể. Nat liền nói:

"Tốt."



Sau đó nàng lại quay lại nhìn hắn, khẽ nói:

"Cảm ơn!"

Lạc Giai chợt nghĩ, vẫn còn tốt a, chưa đến nỗi xấu tính, được rồi, ca ca xem như bỏ qua.

Nat liền nói:

"Ngươi có yêu cầu gì thêm không?"

Lạc Giai đúng là khá bức thiết muốn hỏi về Vực Sâu Cấm Địa nhưng sau khi cân nhắc, lúc giúp đỡ hết mọi người trong làng uống thuốc rồi mới hỏi, khi bọn họ đều có hảo cảm, sẽ dễ nắm hết thông tin hơn.

Liền cười nói:

"Tạm thời không có, à, ở đây có món gì ngon không, ta hơi đói."

Nat nhìn hắn 1 chút, một lúc sau nàng mang đến cho hắn 1 bát súp thịt thằn lằn. Hắn chợt cười khổ, lại thằn lằn à, may mà lần này là súp chứ không phải ăn nướng. Hắn nhanh chóng lót nhanh dạ dày, cũng không tệ. Rất thanh đạm dễ ăn.

Hắn chợt cười nói:

"Cái này ngươi nấu à?"

Nat liền liếc hắn:

"Thì sao?"

Thấy khuôn mặt nàng không hào hứng, hắn tính khen 1 câu liền chuyển giọng nói:

"Cũng nuốt được."

Nat nghe thấy vậy liền có chút nhăn mặt, sau đó bỏ ra ngoài.

Một lúc sau Nat mới đem đến chăn gối cho hắn. Nàng lườm hắn 1 cái liền nói:

"Tối nay cấm nhà ngươi có động thái lung tung, nằm yên dưới đất. "

Sau đó liền ra ngoài khóa cửa lại để đi tắm. Để lại Lạc Giai với khuôn mặt đang trợn mắt tự nghĩ, lão tử nhìn giống k·ẻ b·iến t·hái lắm hay sao.

Nat đang ngâm mình trong dòng suối, chợt nhận ra trên người mình, một số sẹo trên người chợt biến mất, da dẻ hồng hào, trơn bóng, nhìn lại khuôn mặt mình trên mặt nước có khí sắc, xinh đẹp hơn hẳn liền bật miệng nói: “thật thần kỳ”.



Tối hôm đó, Nat có giấc ngủ rất ngon mà thời gian gần đây nàng không có được do ám tật trong cơ thể h·ành h·ạ.

Sáng hôm sau nàng tỉnh giấc, bỗng thấy người như căng tràn sức sống, lâu rồi không có cảm giác như vậy.

Nhìn qua Lạc Giai, nàng liền thấy Lạc Giai có vẻ cảm giác không tốt lắm. Chợt nghĩ, có lẻ tên này lạ chỗ nên khó ngủ.

Lạc Giai hôm qua đúng là ngủ không ngon, nhưng không phải là do lạ chỗ, hắn không ngờ là nữ nhân kia lại có thể ngáy, mà tiếng ngáy lại càng không nhỏ.

Mà cơ thể hắn các giác quan lại nhạy hơn người bình thường ngàn lần. Đúng nghĩa là t·ra t·ấn. Hắn chợt nghĩ, phải nhanh chóng nắm thông tin rồi thoát đi.

Chứ sợ rằng 1 ngày nào đó hắn nghi ngờ hắn sẽ bị mất khống chế không phải vì mặt trái mà vì tiếng ngáy mất.

Hắn vội cười nói:

"Nat, tôi nghĩ chúng ta nên nấu thuốc thôi. Tôi cũng phải nhanh chóng trở về nhà, nếu không người nhà tôi sẽ lo lắng."

Nat liền gật đầu, với nàng thì đây cũng là 1 điều tốt. Liền nhanh chóng đi chuẩn bị 4 loại thuốc nấu cho hắn.

Lúc Lạc Giai đang chuẩn bị nấu thuốc thì bất chợt 1 la ly với khuôn mặt thiên sứ đang giàn giụa nước mắt, lao vào trong lớn tiếng nói:

"Chị Nat, anh Alan, mẫu thân không ổn rồi, mẫu thân ho ra máu."

Thấy tiểu la ly sợ hãi như vậy, chữ “Thấu” của hắn mở ra, nhìn đến nơi trung tâm bộ lạc, ở đó có 1 căn nhà kiên cố nhất bộ lạc, chính là nơi ở của tộc trưởng, hắn có thể cảm nhận được nơi đó, có 1 sinh mạng đang nguy trong sớm chiều. Liền nhẹ nói với tiểu la ly:

"Đừng sợ, dẫn anh đi gặp mẹ em."

Sau đó ôm trầm lấy tiểu la ly trong ánh mắt ngỡ ngàng của Nat. Nhanh chóng lao ra khỏi cửa.

Lúc này Nat mới chạy theo, hoàn toàn không theo kịp tốc độ, không được, tên này nếu có ý đồ xấu với chủ mẫu thì không tốt.

Ý đồ tăng tốc chạy theo cản hắn lại. Nhưng nàng phát hiện là mình càng đuổi thì lại càng cách xa. Liền hấp tấp gọi người nhanh bảo hộ chủ mẫu.

Lạc Giai lúc này muốn nhanh chóng cứu người nên không quan tâm nhiều chuyện che dấu thực lưc, ôm chặt lấy Eri, phóng nhanh đến gian nhà trung tâm bộ lạc, hắn biết đây chính là nơi ở của Eri và mẹ cô bé.

Chữ “Thấu” càng đến gần hắn càng cảm nhận được sinh mệnh ở bên trong đã rất yếu, giai đoạn cực kỳ khẩn cấp.



Nhưng lúc này bỗng có rất nhiều phụ nữ liên tục xông đến hắn, ý đồ muốn chặn hắn lại. Nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng cử động bộ pháp, mỗi bước đi có thể nhẹ nhàng tránh qua cử động của 1 người, thậm chí đến cái bóng của hắn cũng không ai chạm vào được.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã đến gần trước cửa, nhưng trước cửa đã chặn kín 1 bức tường người, không thể xuyên qua.

Nhưng hắn chỉ khẽ mỉm cười. Các ký tự bạc trong đồng tử liền sắp xếp lại thành chữ “Khống”.

Hắn khẽ ngâm: “Mở” hàng rào kín người trước mặt bỗng chốc liền tách nhanh qua 2 bên, chừa ra đúng 1 cái khe.

Hắn ngay lập tức dùng bộ pháp, xông qua khe hỡ ngay lập tức, nhảy vào trong nhà trong ánh mắt trợn tròn của mọi người, không hiểu chuyện gì diễn ra.

Vào đến trong nhà, trước mắt hấn nhìn thấy 1 người phụ nữ tầm như 25,26 tuổi có ngoại hình giống Eri đến 9 phần cũng 1 mái tóc màu bạch kim đang nằm trên giường bệnh, trên trang phục lông thú màu trắng của cô ta, bị nhiễm lên rất nhiều máu tươi.

Trên miệng vẫn còn dấu v·ết m·áu chảy. Chữ “Thấu” lại hiện ra, hắn phát hiện ra cô gái này không tầm thường, sức mạnh lại đạt đến Tầng Thứ 2 sơ kỳ sức mạnh khoảng 12.000, nhìn qua 1 bên giường hắn chợt phát hiện 1 thanh tiểu kiếm có cán hình cánh chim thì chợt trợn tròn mắt, thanh tiểu kiếm này lại phát ra sức mạnh còn lớn hơn cô gái, đạt đến Tầng thứ 2 trung kỳ, linh lực dao động khoảng 14.000.

Cô gái trên giường lúc này đã vô cùng yếu ớt. Nhưng đôi mắt vừa nhìn thấy hắn đang ôm lấy Eri thì liền muốn bật dậy nắm lấy thanh tiểu kiếm kia, miệng lạnh giọng nói:

"Ngươi là ai?"

Trong miệng hắn, chỉ muốn buông ra 1 chữ thật phiền phức. Nữ nhân ở đây thật hiếu chiến.

Chữ “Khống” lại xuất hiện, thanh tiểu kiếm sắp bị cô ta nắm vào tay thì liền bật qua 1 bên.

Cô ta thấy biến, ý đồ đứng dậy thì bỗng thấy cơ thể mình như bị mất khống chế, trở nên khó cử động, sau đó lại quỷ dị nhìn thấy mình tự động nằm lại bên gường.

Lạc Giai lúc này đã bước đến bên giường. Cô gái liền căng mắt nhìn hắn, miệng có chút sợ hãi nói:

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Hắn lúc này cũng có chút khó xử. Liền mở miệng nói:

"Bình tĩnh, ta là thầy thuốc, ta đến chữa bệnh."

Nói rồi hắn bất chấp sự đồng ý của cô gái kia liền nắm lấy cổ tay cô ta.

Trong mắt lúc này chữ “Thấu” và chữ “Mệnh” động loạt hiển hiện. Hắn lại nhìn thấy 1 đôi mắt đen to lớn, chui ra từ màn đen sâu thẳm, đang nhìn về cô gái, sau đó lại lườm nhìn hắn.

Lạc Giai làm như không thấy đôi mắt đó. Miệng lẩm bẩm:

"Hàn khí nhập tâm mạch, ám tật bùng phát. Khả năng không qua nỗi hôm nay."

Lúc này những người ở bên ngoài đã xông vào, nhìn thấy Lạc Giai đang nắm lấy tay của chủ mẫu, khuôn mặt cả bọn đều hiện lên vẻ vô cùng tức giận, căm phẫn.

Bọn họ muốn xông đến xé nát hắn. Cả đám phụ nữ vừa bước 1 bước. Chợt bỗng thấy hắn quay nhìn lại, miệng của hắn gằn ra 2 chữ:

"Im lặng!"