Chương 9: Chạm Mặt
2 ngày sau, ở biên giới phía Bắc đế đô, nơi này xung quanh băng tuyết bao phủ, địa hình lổm chổm, rất ít thực vật tồn tại, động vật chỉ có những loài da dày thịt béo mới có thể cư trú.
Nơi đây thống trị là 1 loài thằn lằn khổng lồ, nhìn có phần rất giống với khủng long cổ đại.
Lúc này 1 thanh niên có mái tóc đen xoăn ngắn, khuôn mặt đeo mặt nạ nhưng không che được ánh mắt như bảo thạch, hắn mang trường bào che khuất cả thân người đang bước đi.
Nơi hắn đi qua, các loài thằn lằn khổng lồ ở nơi này như nhận thấy uy áp mà run rẩy, không khống chế được mà như muốn quỳ xuống.
Đó chính là Lạc Giai, hắn không muốn sinh ra nhiều vấn đề nên chọn cách đi vòng qua đế đô chứ không muốn vào đế đô có nguy cơ phát sinh thêm nhiều vấn đề.
Với tốc độ của hắn, cho dù đi vòng qua thì cũng không mất quá nhiều thời gian. Hắn chợt mở miệng nói thầm:
"Nó lại sắp đến rồi. May mà máu lạnh của những con thằn lằn ở đây có thể làm dịu đi huyết mạch bùng nổ."
Nói rồi hắn chợt nhìn lên mu bàn tay mình, lúc này trên mu bàn tay như có lân giáp màu bạc đang ẩn hiện, móng tay có dấu hiệu như muốn dài ra. Hắn chợt hừ 1 tiếng:
"Có lẻ phải săn g·iết thêm 1 con thằn lằn. "
Trong mắt hắn, đồng tử chợt hiện ra chữ “Thấu”. Hắn nhìn xuyên qua 1 nơi cách xa hơn 1 dặm, chợt thấy 1 con thằn lằn khổng lồ thân cao hơn 4 mét. Có vẻ là thủ lĩnh của 1 đàn thằn lằn khu vực đó. Chợt mở miệng: "Chọn nó vậy."
Sau đó, thân hình hắn nhanh chóng tiêu thất về hướng nó.
Ở xa xa cũng hướng đó, có 1 đội kỵ binh số lượng mấy chục vạn người đang hành quân qua vùng băng tuyết. Dẫn đầu đoàn quân là 1 thiếu nữ có dung mạo tuyệt sắc, con ngươi thanh lãnh, dáng người cao gầy, đôi chân trắng như tuyết sen, nàng có mái tóc lam như thác nước, người mang trang phục quân nhân, nửa lộ ra đôi bồng đào cực kỳ mê người, nụ cười như di thế độc lập tuyệt đại giai nhân. Nhưng ánh mắt có màu lam tuyệt đẹp của nàng lại ánh lên nét tàn nhẫn, khốc liệt, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Cưỡi ngựa ngay phía sau nữ nhân này là 3 người đàn ông, 1 người có thân hình vạm vỡ, mái tóc vàng, đôi mắt không có đồng tử, trên lưng vác theo 1 lưỡi búa lớn. 1 người đàn ông trung niên có mái tóc màu hoa râm, buộc đuôi ngựa có đôi mắt màu xanh, 1 bộ ria mép rất bắt mắt, khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh.
Người cuối cùng là 1 thanh niên nhỏ nhắn nhìn rất trẻ tuổi có mái tóc màu vàng, đôi mắt rất giống mắt của mèo, có 1 chiếc răng nhọn nhô ra khỏi miệng.
Lúc này người thanh niên trẻ tuổi tóc vàng vóc dáng nhỏ nhắn mới mở miệng hỏi cô gái đi trước:
"Tướng quân Esdeath, chỉ còn hơn 500 dặm nữa là chúng ta sẽ tới các chiến trường phương Bắc rồi. Ngài nghĩ cuộc chiến này sẽ có khó khăn gì không."
Cô gái tên gọi là Esdeath chợt quay lại lườm hắn nói:
"Nyau, bọn chúng chỉ là thứ nhãi nhép."
Nhìn ánh mắt của Esdeath, Nyau bỗng chốc rùng mình. Thanh niên vạm vỡ tóc vàng chợt mở miệng cười nói:
"Hy vọng tôi sẽ được thỏa sức tàn sát, thiệt chờ mong."
Esdeath chợt cười nhạt nói:
"Sẽ theo ý ngươi, Daidara."
Lúc này chợt người đàn ông trung niên chợt có cảm giác, mắt nhìn về phía xa hướng Bắc mấy trăm mét. Hắn mở miệng nói:
"Mọi người nhìn kìa."
Thanh niên tên Nyau mở miệng hỏi:
"Chuyện gì Liver."
Sau đó cả 4 người đều nhìn về phía hướng mà Liver nói, thì thấy xa xa đang có 1 cái bóng 1 thanh niên mặc trường bào màu đen đang kéo theo xác 1 con thằn lằn khổng lồ trên 4m. Kẻ tên Nyau chợt mở miệng:
"Con thằn lằn thật lớn. Kẻ đó có vẻ rất lợi hại."
Esdeath nhìn thấy con thằn lằn, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, con thằn lằn này đối với nàng bây giờ g·iết nó là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng nhớ khi xưa, lúc nàng còn nhỏ trong bộ lạc chỉ có mình cha của nàng có thể đơn độc săn g·iết được loài thằn lằn cỡ này. Ánh mắt nàng nhẹ nhàng lướt qua thanh niên đó.
Thanh niên đang kéo đi con thằn lằn, bỗng chốc cũng chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu lại, ánh mắt chợt nhìn thẳng đối mặt với Esdeath. Trong phút chốc chợt cả 2 đều có sự rung động nhỏ.
Sau đó thanh niên liền quay người, tiếp tục bước đi.
Esdeath lúc này chợt bỗng thấy ngạc nhiên. Trên người thanh niên đó, nàng bỗng cảm thấy nguy hiểm, rất lâu rồi, nàng không còn có cảm giác này. Đôi mắt của tên đó cũng rất đặc biệt. Khuôn mặt chợt hé ra nụ cười nhẹ.
Daidara lúc này chợt hùng hổ mở miệng:
"Hừ, lại đeo mặt nạ, che che dấu dấu, loại người này ta ghét nhất, để ta dạy cho hắn 1 bài học."
Esdeath lúc này chợt nói với Daidara:
"Được rồi, đừng quan tâm hắn, chúng ta đi thôi, đừng làm lỡ chuyện."
Daidara lúc này liền vâng 1 tiếng, không dám bất tuân lệnh, tiếp tục đi theo đoàn kỵ binh. Hắn không biết rằng nhờ lời nói của Esdeath mà đã kéo lại hắn 1 mạng.
Lạc Giai lúc này đã kéo dài ngày càng xa so với đội quân, hắn chợt mở miệng thì thào:
"Nữ nhân kia rất mạnh. Thế giới này có vẻ không yếu như ta tưởng tượng."
Cửu môn Đệ nhị môn - chữ “Thấu” của hắn không nhìn ra được sức mạnh của đối phương, một là đối phương có đặc thù che dấu, hai là đối phương mạnh vượt qua mức xem thấu của hắn.
Lần chạm mắt vừa rồi cho hắn cảm giác chính là trường hợp thứ 2. Hắn có cảm giác sức mạnh của cô gái kia phải cao hơn 200.000.
Hắn tự ngẫm, chả lẻ cô gái vừa rồi có thể đạt tới cường giả tầng thứ 4. Thế giới này có vẻ không hề đơn giản.
Kéo con thằn lằn khổng lồ vào trong hang động. Ngay lập tức, hắn lôi đầu của con thằn lằn đến, sau đó chợt mở miệng cắn vào cổ của con thằn lằn, máu huyết của con thằn lằn nhanh chóng bị hút vào trong cơ thể hắn, phía trên người hắn chợt lúc này có bạch khí bốc ra, băng giá xung quanh chợt như bị bốc hơi sùng sục lên.
Một lúc sau hắn mới nhả miệng ra khỏi con thằn lằn, mở miệng nói:
"Long huyết của nó quá nhạt, chỉ có thể cầm chừng đến ngày mai. Phải nhanh chóng tìm ra chỗ đóng băng trăm dặm."
Ngày hôm sau, sau khi sử dụng “Thấu” để lục soát khắp nơi khu vực này, hắn chợt mỉm cười, cuối cùng đã tìm ra được.
Hắn nhanh chóng phóng người đến khu vực đó. Đứng giữa lớp băng đóng trăm dặm. Hắn nhẹ thở ra 1 hơi. Chợt lúc này bên ngoài cơ thể hắn, bạch khí liền bộc phát, cơ thể hắn chợt có dấu hiệu cao lớn lên, dần dần phóng to lên, các cơ bắp bắt đầu trương phình lên, bên ngoài cơ thể bắt đầu mọc ra các lớp lân màu bạc, vô cùng chói sang, mỗi chiếc lân lại trải dài nhiều ký hiệu cỗ lão, sử thi huy hoàng.
Mái tóc dần thay đổi thành các sợi nhìn như râu dài. Khuôn mặt cũng như biến đổi hơi dài ra. Hắn liền che lấy mặt.
Móng tay lúc này chợt hiện ra các vuốt sắc lẻm, hắn dùng vuốt vạch 1 đường lên lớp băng.
Sau đó toàn cơ thể đang phóng lớn của hắn dần chìm vào lớp băng tan, sau đó bắt đầu vết băng dần đóng lại, hắn đã hoàn toàn nằm dưới lớp băng.
Đây chính là cách khống chế mặt trái Đệ tam môn của hắn. May mắn cho hắn là mặt trái này không giống như mặt trái đệ nhất và đệ nhị môn, 1 tháng phát sinh 1 lần. Mặt trái này 2 tháng hắn mới phát sinh 1 lần.
Nhưng so với 2 cái trước thì mặt trái thứ 3 này nguy hiểm hơn rất là nhiều.
Thời gian lẳng lặng trôi, hắn đã ở dưới lớp băng gần 5 giờ đồng hồ. Lúc này hắn đã hoàn toàn mất ý thức. Trong tiềm thức của hắn chợt hiện ra 1 bóng hình 1 người mà hắn ngày nhớ đêm mong, nàng nhẹ giọng cười nói:
"Chỉ cần trầm mình nơi đóng băng trăm dặm là sẽ qua thôi. Tới 1 lúc, anh sẽ hoàn toàn tự chủ được bản thân mình, lúc đó sẽ không có mặt trái nữa."
Hắn đưa tay muốn chạm đến gương mặt của nàng, chợt hình ảnh dần tan vỡ. Khuôn mặt hắn chợt hiện ra vẻ đau đớn, bứt rứt.
Lúc này viên đá xám trên sợi dây chuyền của hắn chợt tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Đang trong trạng thái ngủ say, đôi mắt Lạc Giai chợt mở ra, chữ “Thấu” trong mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt. Tiềm thức của hắn dần hiện ra những hình ảnh mới.
Hắn nhìn thấy 1 tòa cung điện làm bằng băng cực kỳ nguy nga, trong cung điện có bàn dài thanh đồng. Hắn loáng thoáng thấy được trong cung điện có nhiều bức tranh và tượng nhưng lại không thấy được chi tiết.
Hình ảnh lại nhanh chóng biến đối, trước mặt hắn xuất hiện 1 cánh cổng cao lớn, cánh cổng dần mở ra, khung cảnh tràn ngập ánh sáng, phía sau cánh cổng cất giấu 1 thanh cung, thân cung như làm từ bạch ngọc, trên thân có trạm trổ hình ngũ trảo thánh long, dây cung tỏa ra sức mạnh làm người ta vô cùng khỏ thở.
Hắn có ảo giác đang nhìn thấy 1 con rồng như đang nhe răng, múa vuốt chứ không phải là cung.
Chợt hắn có 1 cảm giác vi diệu là thanh cung đó và hắn giống như có sự công minh, có sự giao hòa, ràng buộc huyết mạch. Nó đang kêu gọi hắn.
Dường như có 1 sức mạnh đang níu giữ nó, không cho nó tránh thoát. Chợt nó bùng lên 1 sức mạnh khủng kh·iếp như 1 v·ụ n·ổ. Hình ảnh nhanh chóng tan mất.
Lúc này hắn dần lấy lại ý thức, hắn nhận ra mình vẫn đang nằm ở trong lớp băng, cơ thể thu nhỏ lại kích cỡ của nhân loại bình thường.
Hắn khẽ vặn mình, băng giá liền nứt ra 1 cái khe, hắn nhanh chóng phóng ra bên ngoài. Đứng ở trên mặt băng, lúc này quần áo của hắn đã rách nát hết, lộ ra toàn bộ cơ thể với những đường nét hoàn mỹ, tràn đầy sức bật.
Nhìn về phía sợi dây chuyền đang phát sáng tự động trồi lên hướng sáng về phương Bắc phía sâu. Hắn mở miệng nói:
"Manh mối đệ tứ môn."