Chương 312: Địch nhân đều tới
Thương Minh hai tay cong vào, ấn kí quỷ dị xuất hiện đem theo đấu khí ngưng tụ đánh lên thẳng bầu trời.
- Thủy Thiên Thủ.
Theo tiếng thét, đấu khí hóa thành sóng nước trên không trung rung động từng hồi, một bàn tay khổng lồ như cự nhân xuyên qua bầu trời, hung hăng chộp xuống Lôi Vân Ma Báo. Nơi bàn tay đi qua, để lại giao động năng lượng không nhỏ.
Từ trên không, Lôi Vân Ma Báo nhận thấy được sự nguy hiểm, nếu để nó nện trúng thì với thân thể cường đại của nó cũng không thoát được cảnh trọng thương. Thương Minh muốn đánh nhanh thắng nhanh đây mà.
- Rống! Thiên Ma Biến.
Lôi Vân Ma Báo không có ý định chịu thua, nó gầm lên một tiếng, thân thể của nó càng ngày càng phình to ra. Lân phiến trên người nó cũng trở nên dày hơn, cái đuôi ban đầu chỉ có đầu rắn giờ hoàn toàn biến thành con cự mãng rồi khí tức so với trước cũng tăng lên không chỉ một lần.
Đầu rắn cùng đầu báo tập trung đấu khí, cả hai đồng loại bắn ra hai trùm năng lượng một phong, một lôi. Hai trùm năng lượng hòa vào với nhau hoàn mĩ hóa thày một đầu giao long hư hình đâm thẳng tới bàn tay khổng lồ kia.
Ầm!
Thiên địa phảng phất như một khắc tĩnh lặng, rồi sau đó dấy lên một cơn cường phong không tưởng tượng được khuếch tán dưới gầm trời. Trong phạm vi mấy trăm trượng bao quanh, toàn bộ đều bị san thành bình địa bởi sự cuồng bạo.
Mà đầu phong lôi giao long kia lần nữa thắng thế, đem bàn tay to lớn chắn trước mặt kia cắn rách một mảng lớn, tiếp tục cuồng bạo mà lao tới Thương Minh trên trời.
- Lần này xem cái gì cứu được ngươi.
Lôi Vân Ma Báo tưởng mình có thể thắng chắc rồi, bỗngcó thêm ba luồng khí tức cường đại kia tại trên trời xuất hiện.
- Huyết Sơn Bích.
Cả ba bấm thủ ấn đánh ra đa đạo năng lượng hóa thành đường đồng vách sắt ngăn tại trước mặt Thương Minh.
Phong lôi giao long nện lên tường đấu khí, xung quanh vang lên tiếng đinh tai nhức óc. Phong nhận cùng lôi điện không ngừng càn quét trên bức tường, rồi bức tường kiên cố cũng đã xuất hiện lên rạnh nứt.
Để tạo thành rạnh nứt như thế, uy năng của lôi và phong cũng giảm dần khiến giao long trở nên mở nhạt hơn trước.
Rắc rắc!
Khẽ hở càng ngày càng nhiều, kình phong lướt qua người của Thương Minh. Sau khi oanh phá được toàn bộ bức tường, hai luồng năng lượng cũng chỉ còn thiếu một đoạn nhỏ nữa là g·iết được Thương Minh cũng bắt đầu tiêu tán đi mất.
Đồng thời sau lưng Thương Minh xuất hiện ba thân ảnh với khí thế Đấu Hoàng nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta tới ứng cứu chậm rồi.
- Đây là Phục Thương Đan tứ phẩm, đan dược tốt nhất mà chúng ta có thể lấy hiện nay, tiểu huynh đệ hãy tạm dùng.
Tam trưởng lão đưa đan cho Thương Minh áy náy nói.
- Tất cả là tại mấy tên tặc tử trộm hết kho bảo tàng của Khố Lợi gia. Ta phải g·iết c·hết bọn chúng.
Ba trưởng lão này kẻ xướng, người họa vô cùng ăn ý. Ý định thì rõ ràng rồi, không muốn nôn ra đồ tốt cho Thương Minh dùng.
Mấy lão này nhìn Thương Minh thảm bại như này trong lòng thầm cười khoái trí. Bình thường thì tỏ vẻ kiêu ngạo, còn dùng không ít đồ vật tốt của bọn họ, giờ thì không khá gì chó nhà tang cả.
Thương Minh lạnh lùng nhìn ba con cái già này, trong lòng hiểu rõ bọn chúng cố ý đến trễ. Chắc chắn muốn ngư ông đắc lợi rồi. Lão không tiện vạch trần, chỉ có thể nuốt xuống cục tức này. Cầm đan nuốt xuống một ngụm.
Lôi Vân Ma Báo nhận thấy tình thế không ổn, song dực vỗ mạnh muốn bay đi mất.
Thương Minh miễn cưỡng nói:
- Con Lôi Vân Ma Báo đó biết tung tích của tặc tử, đừng để nó chạy thoát.
Đại trưởng lão hô to:
- Dàn trận.
Theo tiếng vang, trong Vạn Yêu Lâm có mấy chục đạo quang trụ bắn lên tận trời, đấu khí kết lại hóa thành một cái lồng giam giữ khổng lồ.
Bịch!
Thân thể Lôi Vân Ma Báo va vào quang tráo phát ra ba động kịch liệt, thân thể to lớn bị ngăn trở. Mặc dù thực lực nó hơn xa đám kết trận, nhưng đối phương toàn tử sĩ không s·ợ c·hết liềng mạng thì nó trong thời gian ngắn khó phá nổi.
- Nghiệt súc, chạy đâu cho thoát.
Ba lão già thấy trận pháp đã kết thành công liền muốn động thủ, bọn hắn đã thấy sự cường hãn của Lôi Vân Ma Báo này khi đối đầu với Thương Minh vô cùng mạnh mẽ. Nếu có thể thuần phục thì còn gì bằng, không thì g·iết nó đấy lấy ra ma hạch, thân thể đem về luyện thành yêu thi cũng không kém bao nhiêu.
- Grào!
Đêm nay, Lôi Vân Ma Báo không ngừng bị nhân loại lấn lướt, lòng nó cũng tràn ngập hận ý. Song dực vũ động, phong đấu khí tập trung hóa thành huyết nhận sắc bén công kích.
Trước công kích kia, đại trưởng lão chỉ cười lạnh, một thanh kiếm quỷ dị xuất hiện trước mặt liền có thể dễ dàng ngăn cản phong nhận công kích.
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão phối hợp với nhau, cả hai ngưng tụ thành phong sơn cùng một khối hỏa cầu to chói mắt đồng thời ném xuống Lôi Vân Ma Báo.
Ầm!
Hai nguồn đấu khí to lớn nện mạnh xuống Lôi Vân Ma Báo, thân hình nó dưới hai lực đạo mạnh mẽ gây ra đau đớn, phát ra tiến gầm. Thân thể bị đầy sát xuống mặt đất, khó khăn mới có thể đứng vững.
Không đợi nó kịp hoàn hồn, một thanh trường kiếm quỷ dị đã lao tới trước mặt. Năng lượng trên trường kiếm biến ảo thành đầu Huyết điểu bổ tới.
Lôi Vân Ma Báo cố gắng phản kháng, vung trảo bổ ra mấy đạo lôi điện.
Mấy đạo lôi điện yếu ớt đó cũng chẳng ngăn được thanh kiếm kia, lôi điện b·ị đ·ánh tan. Kiếm đâm qua vai báo to lớn, may lớp vảy dày dặn ngăn lại không để thanh kiếm đó đâm sâu vào bên trong.
- Grào!
Cảm giác đau đớn từ bả vai,
- Chưa phải tất cả đâu.
Đại trưởng lão thúc dục thanh kiếm, luồng khí đen tuyền từ trong kiếm chui ra.
Khí đen biến ảo thành các gương mặt đầy lệ khí, khí đáng sợ mà xâm thực vào bên trong người Lôi Vân Ma Báo.
- Gầm.
Bỗng khiến Lôi Vân Ma Báo cảm thấy linh hồn đau đớn vô ngần một cách khó hiểu. Nó phóng thích lôi quang lên chính bản thân mình. Lôi quang đem hắc khí đánh đứt đoạn.
- Gư gư.
Thanh kiếm giống như đau đớn phát ra âm thanh quỷ dị, tức bay khỏi thân thể Lôi Vân Ma Báo. Huyết quang trên kiếm suy yếu tương đối.
- Nghiệt súc lôi điện không tệ, nhưng nếm thử mùi vị bị oán niệm sắn xé linh hồn không dễ chịu phải không.
Đại trưởng lão thù hồi thanh kiếm, vẫn cảm thấy đắc ý nói.
- Nhân loại âm độc, vậy mà dám luyện ra chuôi kiếm âm tà như vậy, không sợ bị bị tổn thọ sao.
Lôi Vân Ma Báo trúng đòn liền biết thanh kiếm kia dùng phương pháp âm tà để luyện thành, không khỏi ghê tởm đối phương.
- Phệ Hồn Huyết Kiếm!
Thương Minh nhìn chuỗi kiếm kia khuôn mặt cũng thay đổi nói:
- Tương truyền để luyện thành nó cần có Hàn Minh Thiết và Địa Tâm Ngọc, sau đó đem mười vạn Đấu Giả, một vạn Đấu Sư, một nghìn Đại Đấu Sư, một trăm Đấu Linh, mười Đấu Vương, một Đấu Hoàng mới luyện thành. Muốn luyện thành khó không khác gì lên trời. Làm sao các ngươi có thể luyện thành…
Nhìn kiểu dáng của thanh kiếm, Thương Minh co rút lại tròng mắt nói:
- Vậy mà các ngươi lại dùng Địa Hàn Minh Kiếm của Kim Nhạn Tông ban cho làm thành thanh kiếm tà vật này?
- Tiểu huynh đệ có nhãn quan tốt. Địa Hàn Minh Kiếm của quý tông quả thực vừa vặn phù hợp để luyện thành Phệ Hồn Huyết Kiếm.
Đại trưởng lão gần gù đáp:
- Còn về g·iết mấy vạn người thì cũng có phần khó khăn chỉ là bọn ta lách luật một chút, vì không ai bảo chỉ được phép g·iết người. Giết ma thú cũng được vậy, tiếc là không đủ ma thú cấp bậc Đấu Vương với Đấu Hoàng đành dùng hạch tâm của bọn chúng tay thế vậy. Luyện ra không hoàn hảo, nhưng uy lực vẫn hơn xa các loại v·ũ k·hí khác. Đặc biệt là linh hồn oán khí công kích, đủ để kẻ thù ăn thiệt thòi lớn.
- Mấy tên nhân loại kia, đang kinh thường ta phải không? Đang nghĩ các ngươi nắm chắc phần thắng rồi phỉa không? Vậy thì xem thử xem các ngươi có bản lĩnh giam cầm ta không.
Lôi Vân Ma Báo giận đỏ cả mắt, đuôi rắn há miệng từ miệng rắn xuất ra một viên hạch, năng lượng thiên địa không ngừng khuếch trương ở trong viên hạch đấy.
- Nguy rồi, nó muốn tự bạo.
Viên hạch p·hát n·ổ, v·ụ n·ổ này không giống với bình thường mà như một cơn cuồng phong bão táp, vòi rồng xuất hiện, vô hạn phong nhận càn quét trong không trận pháp, trùng kích liên tục.
Mấy chục Đấu Linh bên ngoài liều mạng giữ trận pháp ổn định, bên trong thì bốn cường giả đấu hoàng không dám liều mạng cấp tốc ra lệnh:
- Mau mở trận, cho chúng ta thoát ra.
Đám tử sĩ nghe lệnh mở ra trận pháp, vừa vặn để cho mấy người thoát ra ngoài.
- Nhân loại ngu ngốc.
Đồng thời khi bốn người kia thoát ra ngoài một thân ảnh khác cũng độn tốc bay ra khỏi lỗi hổng trận pháp, một mực bay đi. Để cho bốn Đấu Hoàng há hốc mồm khó tin.
- Con Lôi Vân Ma Báo này vậy mà là loại biến dị có tới hai cái ma hạch, cái nó bạo phát chắc chỉ là tứ giai, đúng là ngoài ý muốn vô cùng.
Nhị trưởng lão có phần kinh ngạc.
- Có thần đuổi theo không?
Tam trưởng lão hỏi.
- Không cần thiết, ta đã lưu lại lại dấu vết trên người nó rồi, chỉ cần nó về tới nơi liền có thể bắt được tất cả. Hiện tại hãy để cho ta có chút thời gian chữa thương.
Thương Minh không quan tâm tới ba trưởng lão, ngồi xuống vận chuyển công pháp chữa thương trước đã.
…..
Lôi Vân Ma Báo cả người toàn v·ết t·hương chật vậy chạy về hang động, miệng không ngừng mắng:
- Nhân loại kia vậy mà vẫn còn đồng bọn là ba Đấu Hoàng cường giả, kiến ta chật vật như vậy. Thù này nhất định phải đợi đệ đệ đột phá xong liền báo.
Lôi Vân Ma Báo chạy vội vã bỏ chạy mà không biết bản thân bị Thương Minh đánh dấu tung tích rồi. Trong lòng nó vẫn nhen nhói lửa hận phục thù.
Tiếc là nó cũng không biết Cơ Huyền lợi dụng em nó để đối đầu với Huyết Nghịch tôn giả nhằm hao phí lực lượng của nó. Càng thâm độc hơn chính là Cơ Huyền tính chơi chiêu ôm bom t·ự s·át, nổ sập toàn bộ địa bàn cùng bảo vật của nó.
Lôi Vân Ma Báo đi vòng quanh cẩn thận rồi mới quay về hang động của mình, nó tự cho là rất cẩn thận rồi.
- Thì ra đây chính là nơi ẩn giấu của ngươi, cảm ơn ngươi nhiều lắm.
Một âm thanh vang lên, Lôi Vân Ma Báo quay đầu nhìn lại, thấy đám nhân loại này đã đuổi tới. Nó bùng lên đấu khí.
- Phượng Tỏa – Kết.
Đấu khí hóa thành xiềng xích với gai nhọn sắc bén từ trong trừng bay ra, ghim lên trên người Lôi Vân Ma Báo.
Lôi quang phủ lên mình báo bắt đầu nhạt dần đi. Những xiềng xích chứa thứ gì đó quỷ dị không ngừng áp chế đấu khí trên người Lôi Vân Ma Báo xuống vậy.
Thấy Lôi Vân Ma Báo suy yếu, đám người đắc ý cười lớn.
- Nhân loại đáng hận!
Thên thể bị trói chặt làm Lôi Vân Ma Báo điên cuồng giãy giụa, lôi quang suy yếu không ngừng va vào sợi xích chấn đem nó đánh tới rạn nứt.
- Súc sinh, vẫn muốn phảng kháng.
Thương Minh lạnh lùng, đấu khí hùng hồn mng theo kình phong to lớn vỗ xuống, nện lên người Lôi Vân Ma Báo.
Lôi Vân Ma Báo chịu một chưởng như sơn hà vỗ lên trên người, thân hình to lớn b·ị đ·ánh lún xuống lại không ngã.
Thương Minh càng được đà, không ngừng đánh xuống Lôi Vân Ma Báo, đem lân phiến bảo vệ nứt toác ra, xương cốt kêu lên đau điếng, miễn cưỡng chống trọi được vài chục lần cũng đem tới giới hạn, nó ngã xuống mặt đất.
- Cũng chỉ là một đầu súc sinh mà thôi.
Thương Minh kinh thường nhìn Lôi Vân Ma Báo thảm hại, chỉ là không thảm hại bằng cánh tay bị nó thổi bay. Trong lòng lão thầm thề:
- Ta nhất định sẽ cùng h·ành h·ạ ngươi và tên Cơ Huyền kia, rồi chứng kiến cảnh các ngươi bị rút máu, luyện thi thành một đồ vật nghe lời. Chỉ như vậy mới làm trôi đi hận thù của ta được.
…..
Cơ Huyền ở trong động nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, hắn thả linh hồn lực thăm dò liền thấy hết quang cảnh xung quanh trong lòng cười:
- Địch nhân đều tới rồi, thì màn cuối cùng sẽ vui lắm đây.
Hắn đánh ra một thủ ấn kì bí để chắc chắn được hoàn thiện kế hoạch của mình.