Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 308: Kẻ thù cũ bất ngờ




Chương 308: Kẻ thù cũ bất ngờ

Ánh trăng soi sáng một đường giữa bóng đêm của Vạn Yêu lâm.

Đạo quang vốn trên bầu trời liền đáp tới một vị trí trong Vạn Yêu lâm, sau đó hóa thành tàn ảnh tiếp tục di chuyển.

Không gian yên tĩnh truyền tới đến âm thanh xé gió vô cùng dồn dập.

Âm thanh nhất thời khiến cho các yêu thú săn đêm trong núi chú ý, cũng có không ít yêu thú tứ giai hướng tới phía âm thanh đó. Chứng kiến một màn độn tốc vô cùng nhanh, những con yêu thú này vốn phẫn nộ cũng đành im lặng, chậm rãi rút đi.

Những con yêu thú này cũng có một chút linh trí liền mẫn cảm với cảm giác nguy hiểm, bọn chúng cảm nhận được đối phương không phải là kẻ dễ dây vào. Phần đông tất cả chọn rút về địa bàn của mình, những yêu thú giảo hoạt hơn thì lựa trọn ẩn nấp, có thể tìm cơ hội đánh lén con mồi nguy hiểm mà không kém phần hấp dẫn này.

Cơ Huyền không để tâm tới mấy con yêu thú kia, giờ hắn hơi cảm thấy bối rối vì thân nhiệt của Lạc Vô Song không ngừng giảm xuống, dựa vào dị hỏa hắn vẫn có thể chống đỡ được. Chủ yếu sợ Lạc Vô Song có mệnh hệ gì thì có phần rắc rối.

- Lạc Vô Song, đừng mất tỉnh táo, ta mau chóng tìm được một chỗ để ẩn nấp thôi.

Vừa chạy, Cơ Huyền cũng vừa nhắc nhở Lạc Vô Song tỉnh táo.

Lạc Vô Song người ngày càng lạnh, nước da bên ngoài giống như kết lại một tầng băng sương, khuôn mặt xinh đẹp mang theo đau đớn.

- Phụt.

Một ngụm máu tươi do Lạc Vô Song bắn ra vương vào người Cơ Huyền, quỷ dị là máu tươi cũng mau chóng đông lại.

Có cảm giác Lạc Vô Song không ổn, Cơ Huyền phóng thích ra linh hồn lực quét một vòng trong phạm vi vài chục trượng tìm được một khu vực không có khí tức của yêu thú. Hắn tăng cường Tam Liêm Lôi Động mau chóng di chuyển tới nơi đó.

Cơ Huyền đi xuyên qua cánh rừng, đi tới vị trí không có yêu thú, chọn một vách núi vừa cho cả hai tiến vào trong.

Tạm thời cảm thấy tình hình an toàn, Cơ Huyền mới đặt Lạc Vô Song xuống kiểm tra tình hình. Quả thực hiện tại Lạc Vô Song giống một pho tượng băng được điêu khắc xinh đẹp.

May mắn hiện tại nàng ta vẫn còn hô hấp, Cơ Huyền trong bàn tay triệu hoán ra một tia dị hỏa, muốn dùng dị hỏa khu băng.

- Đừ..ng… Không.. cần.

Lạc Vô Song miễn cưỡng nhìn ra hành động của Cơ Huyền. khó khăn từ chối.

Cơ Huyền khó hiểu nói:

- Tình trạng hiện tại của cô tệ lắm rồi, không mau chóng khu băng thì có thể sẽ bị đông cứng c·hết đấy.

Lạc Vô Song không giải thích gì nhiều, chỉ nói mấy câu ngắn gọn:

- Không.. c·hết được… Chỉ cần… điều tức…. không bị.. làm phiền.

Cơ Huyền thở phào một hơi, vậy là ít nhất Lạc Vô Song không c·hết vì trợ giúp hắn, đáy lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Hắn gật đầu nói:

- Cứ điều tức đi.

Lạc Vô Song không nói thêm gì, cả người đơ cứng nhắm mắt lại bắt đầu điều hòa đấu khí trong cơ thể.

- Mình cũng phải kiểm tra lại v·ết t·hương.

Thấy vậy Cơ Huyền cũng nhân cơ hội kiểm tra cánh tay của mình, từ khi bị dính đòn của đại trưởng lão tới giờ hắn cảm thấy có phần khác lạ.



Nhìn xuống cánh tay hắn giật mình, cánh tay nổi lên vô số đường vân đỏ, vậy mà không có cảm giác đau đớn gì cả.

- Phải kiểm tra thử.

Cơ Huyền thử vận chuyển một chút dị hỏa trong tay, các sợi huyết tơ phản ứng với đấu khí lại tiếp tục lan rộng. Cánh tay càng thấy thoát lực. Hắn nhắm mắt vận kiểu tra, hóa ra bên trong cánh tay tồn tại các sợi tơ máu, đang không ngừng lan rộng. Chiêu nay thực sự rất độc, nếu hắn phát hiện trễ tý nữa sợ trọng thương mất. Tâm pháp vận chuyển, hắc động diễn hóa ra vô số đuổi theo thôn phệ.

Được cái trong này có năng lượng giúp hắn phục hồi, chỉ là cách này tốc độ hồi phục khá chậm, không còn cách nào vì hắn ăn hết các loại đan hồi phục đấu khí rồi, mấy loại cấp thấp thì vô dụng.

Yên tĩnh một khắc đột nhiên linh hồn lực rung động nhỏ, rồi biến mất khiến Cơ Huyền tỉnh dậy. Điều này có phần không bình thường.

- Xem ra có cường giả đã đuổi tới đây rồi, thậm chí khả năng che dấu khí tức cũng cao cường.

Nhìn tới Lạc Vô Song im lặng như đang ngủ không có dấu hiệu sớm tỉnh dậy, khả quan là băng sương trên cơ thể đã giảm, có vẻ nàng ta sẽ ổn thôi. Đó là trước khi tên kia đuổi tới nơi.

Hiện tại Cơ Huyền có hai lựa chọn, một là bỏ rơi Lạc Vô Song để tìm chỗ khác ẩn nấp, hắn có Liễm Giới Tức có khả năng lẩn trốn cao hơn. Mặt khác Lạc Vô Song là công chúa của hoàng tộc, nếu bị Khố Lợi gia tộc bắt có lẽ cũng không có vấn đề gì. Có lẽ thế.

Lựa chọn chứ hai chính bản thân mình làm mồi dụ, đối đầu với kẻ đuổi theo chưa rõ thực lực. Trường hợp tệ sẽ rơi vào vây công của cả Khối Lợi gia tộc, khó thoát.

Nhìn tới Lạc Vô Song có phần thê thảm cũng vì giúp mình, phần lương thiện chiếm ưu thế. Cơ Huyền lẩm bẩm:

- Ta biết là vì con trùng nhưng cô vẫn làm tốt phần mình, thiếu cô chắc ta sẽ khó mà đột nhập vào đoạt lấy tàn đồ. Lần này ta coi như mềm lòng.

Hắn cầm Liễm Giới Tức đeo lên trên tay Lạc Vô Song, sau đó đó ngụy trang khe núi này trở nên kín kẽ hơn. Tiện tay cắt một thanh gỗ to, choàng hắc bào vào thanh gỗ, sau đó ôm thanh gỗ đó nhanh chóng chạy.

Quả nhiên sau khi cảm nhận được đấu khí của Cơ Huyền, một người trong bóng tối liền thoáng xuất hiện trên trời. Đấu khí truyền vào song dực khiến tốc độ tăng lên kinh người xẹt mà qua bầu trời tốc độ, để lại trên trời một đạo tàn ảnh.

- Quả nhiên có người theo đuôi, thậm chí còn đang tăng tốc.

Cơ Huyền cách đối phương ba mươi trượng, linh hồn lực nhạy bén nắm bắt được sự bùng nổ đấu khí.

Người thần bí kia nhìn thấy Cơ Huyền đang cõng một thứ gì đó trên lưng liền cười lạnh, lập tức động thủ.

Bàn tay xuất hiện một kiện đồ vật quái dị, khi truyền đấu khí vào lập tức lao xuống công kích.

Cơ Huyền cảm nhận được lãnh khí sau lưng, không suy nghĩ nhiều lập tức vứt lấy đồ vật sau lưng, bản thân xoay người đổi hướng khác tháo chạy.

Oanh!

Đòn công kích va vào khối gỗ đó lập tức đánh xuyên qua, đồng thời đòn công kích cũng mau chóng bạo liệt liệt. Cái thân gỗ bị quấn vào cơn bạo liệt đó đánh tan nát, thành vụn gỗ.

Xung quanh chỉ nghe thấy t·iếng n·ổ lớn vang vọng, kèm theo đó xung kích càn quét làm mặt đất cũng rung động vài lần làm cây cối xung quanh nghiêng ngả. khói bụi mịt mù xung quanh.

Cơ Huyền cũng có phần đang chạy trốn suýt ngã, cũng ngoái đầu lại thì thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố to với đường kính vài trượng. Cơ Huyền cũng cảm thấy nguy hiểm, may mà có đề phòng từ trước, mới tránh được nguy cơ.

- Thần thánh phương nào mà chỉ dám chơi trò đánh lén như vậy. Không thấy xấu hổ thực lực của mình hả?

Cơ Huyền hướng về trời đêm nhìn tới không khỏi mỉa mai nói.

- Khạc khạc, chỉ cần đ·ánh c·hết ngươi thì dùng thủ đoạn gì cũng chẳng hề hấn gì.

Người thần bí kia nhìn Cơ Huyền ánh mắt lộ ra âm quang.

Quang sát người thần bí, Cơ Huyền chưa chạy trốn mà đưa ra thăm dò:



- Ngươi hẳn không phải người của Khố Lợi gia tộc đi.

- Ta quả thực không phải người của Khố Lợi gia tộc, thì sao?

Người thần bí không vội ra tay, thong dong.

- Vậy thì dễ nói, ngươi không phải người của Khố Lợi gia tộc vậy thì chúng ta không thù không oán. Ta không biết Khố Lợi gia tộc cho ngươi bao nhiêu, nhưng có không ít bảo tảng từ Khố Lợi gia tộc. Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta liền tặng ngươi một nửa trong số đó. Trao đổi này không lỗ đúng không.

Nghe được câu trả lời, Cơ Huyền tiến hành phương án mua chuộc đối phương.

- Không thù không oán!!!! Khạc khạc…. Cơ Huyền, ngươi thật kéo đùa đấy.

Người thần bí nghe xong ngẩn người, cười lớn. Giọng nói trở nên cao v·út, mang theo uất hận thấu xương.

- Tên này cách nói chuyện như người già, nhưng giọng nói lại vô cùng trẻ lại còn có thù oán với mình?

Trường hợp này Cơ Huyền rơi vào bất lợi, không nắm rõ đối phương là ai có khả năng gì, cánh tay hắn hiện tại còn chưa khu xong huyết tơ càng vận chuyển đấu khí đặc biệt ở tay thì càng bị xâm thực, bây giờ chỉ còn nước câu chút thời gian rồi chạy thôi.

Tới nước đường cùng thì chỉ có thể chạy vào trong Huyết Ngục, không biết tàn đồ có thể chấn áp được Huyết Ngục tôn giả hoàn chưa nữa.

- Ngươi không biết ta cũng phải, dù sao ngươi cũng chưa từng gặp được ta trong cơ thể trẻ trung này, nói đi cũng phải nói lại đây cũng là công ơn của ngươi cùng Cơ Thiên Dương ban cho ta. Vì thế hôm nay ta nhất định sẽ BÁO ĐÁP NGƯƠI TỬ TẾ.

Thần bí nhân nói mấy câu cuối cùng như gằn ra từng chữ đồng thời tiến hành động thủ.

- Thủy Liên Sơn.

Đấu khí ngưng tụ thành tòa thủy sơn mang theo áp lực vạn cận bổ xuống đầu Cơ Huyền. Tiếng ma sát vang lên, không khí xung quanh vang lên từng t·iếng n·ổ tung. Cây cốt xung quanh bị ép tới mức vỡ nát không ngừng, mặt đất cũng bị áp lực ép tới nứt toác.

Cơ Huyền biến sắc, đòn này hắn chống đỡ không lại với tình trạng hiện nay, hắn vội vàng vận chuyển Lôi Thuấn ra ngoài phạm vi tòa thủy sơn.

Ầm ầm.

Cả người Cơ Huyền lăn mấy vòng dưới đất, chỉ nghe xung quanh vang lên tiếng “ầm ầm” vang bên tai, tiếp tục né được công kích thành công.

- Vận khí không tệ, lại có thể lần hai tránh thoát đòn công kích của ta bằng tuyệt chiêu lăn trên mặt đất như lũ yêu thú thấp kém, quả thực khiến người khác bất ngờ đấy.

Người thần bí cao cao tại thượng, điệu bộ mèo vờn chuột mỉa mai Cơ Huyền.

Chậm rãi đứng lên, Cơ Huyền đối với người thần bí trên trời đã biết là ai rồi. Hắn giận mà còn chậm rãi nói:

- Vậy là ngươi tự nói mình chẳng thể đả thương nổi một con yêu thú thấp kém với cái đấu kĩ rác rưởi của mình phải không. Cũng đúng thôi, suy cho cùng chó nhà tang thì cũng chẳng so được với yêu thú phải không Thương Minh lão cẩu.

- Xem ra ngươi quả thực muốn c·hết nhanh hơn một chút rồi.

Người thần bí cởi bỏ mũ ra, một người thanh niên ngũ quan anh tuấn, có chút dư vị phóng quang tiêu sái nếu đôi mắt không âm trầm thế kia.

Nhìn bộ dáng anh tuấn của Thương Minh, Cơ Huyền không quên buông lời châm trọc:

- Đúng là đẹp trai hẳn, so với khuôn mặt giống già nua hèn mọn trước kia thì đúng là trời và đất. Ngươi quả thực nên cảm ơn ta vì điều này đi.



- Đương nhiên ta sẽ cảm ơn ngươi rồi, ta bắt ngươi lại đêm về Kim Nhạn Tông rồi h·ành h·ạ ngươi trước mặt Cơ Thiên Dương, đến khi lão không thể nhẫn nhịn ra tay ta liền vạch trần tội ác của lão với tông chủ. Để tông chủ đích thân ra tay. Thế mới sảng khoái chứ.

Thương Minh bùng nổ đấu khí, thực lực chân chính của lão cùng thể hiện ra, một Đấu Hoàng nhị tinh.

- Đã trở lại làm Đấu Hoàng rồi? Lần cuối gặp lão ta chỉ mới là Đấu Vương thôi mà? Sao có thể tiến cấp nhanh như thế được? Thậm chí ta còn c·ướp mất giới chỉ của lão rồi mà.

Cơ Huyền cũng kinh ngạc trước thực lực hiện nay của Thương Minh, vốn nghĩ nếu là Đấu Vương hắn đấu không lại cũng không lo không chạy được. Giờ thì không phải Đấu Vương mà là Đấu Hoàng, lão ta vẫn chưa khôi phục tới thời kì đỉnh phong vẫn đủ để đánh hắn bán sống bán c·hết rồi. Cộng cả khải giáp trên người ăn vài đòn vẫn trọng thượng mà thôi.

Thương Minh nhìn bộ dạng thất thần Cơ Huyền hiện nay trong lòng vô cùng hài lòng, lão cố tình cho Cơ Huyền chứng kiến thực lực hiện nay của mình, tiếp tới là từ từ mèo vờn chuột.

Lòng bàn tay lão xuất hiện một món v·ũ k·hí màu vàng giống một cái vòng tay vô cùng lớn. Đấu khí truyền vào cái vòng, một đoạn văn tự cổ sáng lên, cái vòng tức khắc lao xuống phía bên dưới, công kích Cơ Huyền.

Cảm nhận được nguy cơ, Cơ Huyền tỉnh khỏi suy nghĩ, vội vàng tránh né.

Qanh!

Cái vòng đáng xuống mặt đất liền oanh tạc ra một cái hố sâu, món đồ này uy lực của nó lại vô cùng lớn.

Qanh! Qanh!

Cái vòng t·ấn c·ông lần một thất bại liền tiếp tục t·ấn c·ông lần hai, lần ba.

Cơ Huyền không ngừng lắc người tránh né, mỗi lần đều nghe thấy âm thanh oanh tạc ở sát bên tai truyền đến, các nơi trên mặt đất ngừng bị xuất hiện thêm những hố sâu.

Không chỉ uy lực mạnh, công kích lại nhanh chóng. Mỗi khi Cơ Huyền muốn chạy vào rừng nó liền công kích sau lưng khiến hắn không thể không tránh.

Với đấu khí hiện nay miễn cưỡng duy trì Tam Thiên Lôi Động để tránh né đã khá khó khăn rồi. Chưa kể trên mặt đất không ngừng xuất hiện các hố lớn mà chỉ cần sẩy chân một cái sẽ bị trúng đòn ở lần t·ấn c·ông sau.

- Cái vòng này quả thực là phiền phức.

Nhìn Thương Minh ở trên đầu trời, vẫn đang khoanh tay Cơ Huyền khó hiểu. Lão già này hoàn toàn không hề ra tay, tại sao lại như vậy? Không lẽ lão muốn thấy trò cười sao?

Không đúng lắm, nếu so với điều này không phải Thương Minh càng muốn bắt hắn càng nhanh để có thể t·ra t·ấn hắn sao.

Trừ phi!

Cơ Huyền dường như hiểu ra điều gì đó, dùng đấu khí triệu hồi song dực, tăng tốc lao lên trời. Cái vòng ngay tức khắc đuổi theo sát nút.

Thương Minh chỉ nhìn Cơ Huyền không hề có ý định ra tay.

Bay ở trên không trung hao phí đấu khí hơn so với chạy trên mặt đất, tránh né khó khăn hơn. Chỉ vài khắc mà tốc độ Cơ Huyền chậm đi đáng kể, nhiều lần bị cái vòng công kích sượt qua, kình phong cái vòng tạo ra làm mặt hắn hơi đau nhức.

Giằng co một hồi lâu Thương Minh cuối cùng cũng lên tiếng:

- Tiểu tử, ngươi chỉ chạy trốn thôi sao?

- Đúng là chạy trốn có chút mệt, vì thế ta sẽ phản công đây.

Cơ Huyền nói xong lao thẳng về phía Thương Minh, cái vòng đuổi theo.

Khoảng cách hai bên ngày càng gần, Cơ Huyền dường như không có ý định giảm tốc, Thương Minh không có ý định tránh né, sau cùng là cái vòng

Năm trượng… bốn trượng… ba trượng… hai trượng… một trượng.

Khi hai bên chỉ còn cách nhau vài thước, đột cánh đấu khí của Cơ Huyền liền biến mất, cả người rơi xuống mặt đất.

Ở khoảng cách trước lúc Cơ Huyền rơi xuống Thương Minh chứng kiến nụ cười đắc ý đó.

Cái vòng theo sau lưng Cơ Huyền giống như không kịp chuyển hướng, cứ thế đâm thẳng về phía Thương Minh. Với uy lực đó đầu Thương Minh chắc chắn sẽ bị đập nát.