Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 306: Lại gặp rắc rối




Chương 306: Lại gặp rắc rối

Cơ Huyền bàn tay có ấn kí đánh lên lồng ngực của Huyết Nghịch tôn giả. Chỉ thấy đạo ấn ký phát ra năng lượng không gian quỷ dị vây lấy Huyết Nghịch tôn giả.

Huyết Nghịch đột ngột trúng Nh·iếp Hồn chi mâu làm tốc độ phản ứng chậm hơn nhiều so với bình thường. Thoáng cái, hắn ta chỉ quang cảnh trước mặt mình thay đổi nhanh chóng.

Phản ứng đầu tiên, Huyết Nghịch tôn giả bắn ra huyết vụ bao trùm hắn trong đó, linh hồn lực phóng thích dò xét.

- Đây là Huyết Ngục của ta? Nhân loại ti tiện lại đưa ta vào trong này đúng là tự mình chôn mình. Ta sẽ lấy lại Huyết Ngục này rồi g·iết tên tiểu tử đó.

Huyết Nghịch tôn giả kinh hỉ khi phát hiện ra nơi này, trong lòng vui sướng muốn đoạt lại vật thuộc về mình.

Bỗng trên trời rơi xuất hiện tấm vải da dê, cư nhiên tọa lạc ở địa phương trung tâm của Huyết Ngục.

Huyết Nghịch tôn giả nhìn tấm vải da dê kia trái tim đập nhanh hơn vài nhịp. Hắn ta cảm nhận cái cảm giác nguy hiểm mãnh liệt phát ra từ tấm da dê kia, nó hoàn toàn xuất phát từ bản năng làm cho hắn ta không dám phản kháng.

- Đó là tàn đồ của Huyết Thánh! Vậy mà nhân loại ti tiện còn sở hữu tấm tàn đồ của Huyết tộc chúng ta.

Giống như cái phân hồn ở trong Huyết Ngục khi đó, người thật cũng ngay tức khắc nhận ra được tàn đồ Huyết Thánh.

Tấm tàn đồ kia giống như đang nhìn Huyết Nghịch tôn giả phát ra uy áp chấn động, đồng thời không ngừng cưỡng chế áp bức hút lấy đấu khí của hắn ta.

Cỗ hấp lực quỷ dị này để Huyết Nghịch tôn giả sợ hãi, đấu khí không trong cơ thể chia năm xẻ bảy. Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp ngăn tình trạng này lại.

Nhưng hắn ta rất phát hiện cách làm này căn phản là phí công. Không thể ngăn chặn hoàn toàn, chỉ có thể suy giảm tốc độ thất thoát của đấu khí. Cứ như vậy thì hắn cũng sẽ nhanh chóng lần nữa suy kiệt trở lại.

Huyết Nghịch tôn giả không bao giờ nghĩ tới thoát khỏi hang hổ rồi cũng rơi vào hang sói. Bản thân chính là cường giả Đấu Tôn đủ đi ngang dọc trên đại lục vậy lại liên tục thất bại dưới tay những con kiến nhỏ. Đặc biệt là con kiến nhỏ bé Đấu Vương tận hai lần để rơi vào tình thế ngặt nghèo này.

Cơ Huyền ở bên ngoài cũng thở ra một hơi giống như trút được gánh nặng thầm nhủ:

- May có tấm tàn đồ trấn áp được. Tạm thời nhốt lão bất tử này trong Huyết Ngục, rồi tìm cách để xử trí hắn ta.

Đấu Tôn cường giả chỉ kém Đấu Thành một bậc, nếu có gìn ngoài ý muốn thì chính là một tay che trời. Đối với các loại cường giả cấp bậc này Cơ Huyền đúng là suýt bị hù cho đau tim.

Cũng may là Huyết Nghịch tôn giả suy giảm mạnh mẽ, cộng thêm hắn tự giữ vững tỉnh táo. Hắn giựa vào Nh·iếp Hồn Chi Mâu t·ấn c·ông linh hồn gây khiến đối phương thất thần trong chốc lát, rồi kéo vào Huyết Ngục để tàn đồ trấn áp mới thoát khỏi một kiếp.

Về sau thì xử trí thế nào cũng cần tính kế dần dần, hiện nay cứ tạm thời trấn áp hắn trong đó đã.

- Xử lý xong rồi hả?

Lạc Vô Song hỏi.

Cơ Huyền gật đầu.

Thấy vậy Lạc Vô Song cũng không nói gì thêm, hiện nay cũng không còn bất ngờ gì nữa, sinh vật quỷ dị rồi Đấu Tông ngọc phù đã kinh ngạc quá đủ. Sinh vật quỷ dị đó biến mất cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

- Rắc rắc.

Tiếng nứt vỡ vang lên.

- Tiêu rồi, mau rời khỏi đây, nơi này sắp sập rồi.



Cả hai vội vàng chạy ra khỏi mật thất.

Nhìn tới đám đồ vật kia, lại nghĩ tới thiệt thòi vừa nãy nhớ tới mấy cái món báo giáp v·ũ k·hí kia. Cả hai ngay tức khắc dành chút thời gian lấy được bao nhiêu đồ thì lấy, rồi mới quấn gói ra khỏi Khố Lợi gia tộc.

…..

- Quái lại, sao từ nãy tới giờ lại không thấy sinh vật đó xuất hiện. Có lẽ nào sinh vật đó suy yếu tới mức không thể thoát được ra.

Lão già ngân bào khó hiểu nói.

- Nếu vậy thì hai tên trộm phải ra ngoài rồi chứ, đây lại không có bóng người nào xuất hiện.

Ba lão già ẩn nấp xung quanh biệt việt, có không ít ám vệ của Khố Lợi gia tộc cũng đang thầm quan sát xung quanh. Nhưng qua vài khắc rồi vẫn không thấy động tĩnh gì khiến mấy lão già sốt ruột.

Ầm ầm.

Cả ba đang khó hiểu thì căn biệt viện gây ra chấn động, xung quanh mặt đất nứt toác ra, không ngừng sụp xuống, chớp mắt toàn bộ căn biệt bị cái hố lớn nuốt chửng luôn.

Sự tình này làm ba lão già chưa hiểu tình, từ trong khó bụi bay ra hai thân ảnh, chỉ là hai kẻ này không phải kẻ ba lão già này đang chờ đợi.

- Tại sao lại là hai kẻ này, không phải sinh vật đó đã thoát ra rồi sao? Làm cách nào chúng có thể trốn thoát được, còn sinh vật đó nữa.

Lão già kim bào cũng không ngờ hai tên trộm này lại chạy ra bên ngoài được.

- Mặc kệ vì lý do gì, hiện nay không có sinh vật đó xuất hiện thì chúng ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi.

Trung niên nhân lập tức ra lệnh.

- Đúng vậy, toàn bộ ám vệ mau bắt lấy hai kẻ lạ mặt kia. Nếu chống cự, g·iết sạch.

Theo tiếng của trung niên nhân, vô số khí tức ẩn nấp trong nối lần lượt lao ra, vô số thân ảnh lao tới công kích.

Mà hai người Cơ Huyền, Lạc Vô Song vừa chạy được ra ngoài đã nhìn thấy thiên la địa võng nhào tới công kích bọn hắn.

Cả hai lập theo bản năng đánh ra song chưởng. Cả hai tung ra đấu khí phát ra t·iếng n·ổ trong không khí. Hai đạo đấu khí hùng hồn đem mấy chục tên ảnh vệ đánh bay.

Vốn muốn nhơ cơ hội chạy trốn, không nghĩ tới lại bị đám người Khố Lợi gia tộc vậy lại.

Lạc Vô Song âm trầm nói:

- Đây là ám vệ của Khố Lợi gia, là tử sĩ không s·ợ c·hết, thậm chí có những kẻ toàn thân đều là độc trà trộn vào trong những kẻ bình thường. Bọn chúng được dùng mục đích đồng quy vu tận với kẻ thù, phải cẩn thận.

- Tư binh của Khố Lợi gia tộc nhiều thật đấy, hoàng tộc các ngươi cũng thật thoải mái.

Cơ Huyền đúng là không biết nói gì cho phải.

Lão già kim bào xuất hiện trên bầu trời đêm, chắp tay sau lưng nói:

- Hai tên trộm kia, lá gan không nhỏ mà dám đột nhập vào Khố Lợi gia để ă·n t·rộm. Biết điều thì giao ra những vật đó thì chúng ta sẽ ban cho các ngươi một c·ái c·hết không đau đớn.



Cơ Huyền nheo mắt đánh giá lão già kim bao, thầm nhủ:

- Vậy mà là một Đấu Hoàng, cũng có chút rắc rối.

Chỉ là Cơ Huyền vẫn chưa nghĩ xong thì trên bầu trời lại xuất hiện thêm hai thân ảnh, cũng giống như lão già kim bào đều là Đấu Hoàng.

- Lại thêm hai Đấu Hoàng nhưng so với kim bào lão già có phần nhược hơn, chắc chắn là dùng chất xúc tác để đột phá. Vậy cũng sẽ làm chúng ta rơi vào bất lợi.

Cả hai người tiêu hao phần lớn đấu khí để thoát khỏi trận pháp quỷ dị kia, đã vậy còn phải đối đầu với Huyết Nghịch tôn giả. Tuy có dùng đan dược nhưng cũng không thể nhanh chóng phục hồi tới đỉnh phong.

- Ngươi có kế sách gì không?

Lạc Vô Song cũng hiểu ra tình trạng này, nhỏ giọng hỏi.

- Cô có ý kiến gì không.

Cơ Huyền nhớ tới chín viên Cửu Châu Liên Bạo vẫn còn chưa dùng tới, đây có lẽ là phát huy tác dụng. Nhưng trước khi dùng thì hỏi thử Lạc Vô Song xem có cao kiến gì không đã.

Tới lúc này Lạc Vô Song cũng không che dấu nói:

- Chúng ta hiện nay cũng không có đủ đấu khí để đối phó hết đám người kia. Chỉ có thể dùng các kiện bảo vật dùng một lần, ta có hai khỏa Cửu Châu Liên Bạo, tuy không đủ chín nhưng ném ra uy lực chắc chắn không nhỏ. Đến khi đó chúng ta liền nhân cơ hội chạy đi.

- Ồ, vậy thì tốt quá rồi. Ta có hai viên, như vậy uy lực sẽ tăng gấp đôi.

Vốn muốn dùng bốn viên, lhông nghĩ tới Lạc Vô Song có hai, Cơ Huyền lại có thể tiết kiệm được hai viên rồi.

Cơ Huyền thản nhiên nhìn đám cường giả của Khố Lợi gia kia nói:

- Khố Lợi gia thật sự lợi hại nha, nhưng hôm nay chúng ta muốn đi các ngươi ngăn không lại.

Nói xong, tay hắn vung ra, hai viên ngọc châu phát ra uy thế bắn đi.

Hai viên ngọc châu bay ra vài thước thì vỡ nát, phóng xuất ra luồng năng lượng trắng tinh. Trong luồng năng lượng đó phát ra lôi điện chi lực khủng bố. Từng đạo lôi điện kéo dài tới mười trượng, thiên địa như phát ra thanh âm sấm rền.

Vô số lôi quang cường giống như dây leo trong rừng nguyên sinh, hoàn toàn đem đám Khố Lợi gia tộc bao trùm vào bên trong.

Ba lão già kia không ngờ Cơ Huyền lại có món bảo vật như Cửu Châu Lôi Bạo, không hề đề phòng liền bị nhốt vào bên trong.

- Mau chóng vận chuyển đấu khí ngăn cản lại.

Cửu Câu Lôi Bạo tuy chỉ hai viên nhưng nếu khinh thường có khi sẽ bị lôi quang đánh cho trọng thương.

Vô số đám ám vệ đem đấu khí phóng xuất ra quang tráo bao bọc.

Lôi quang rơi xuống như mưa, đánh thủng tầng phòng vệ các ám vệ. Bọn hắn không thể dùng thân thể thông thường chống đỡ lại lôi quang, bị lôi quang xuyên thủng người, để lại v·ết t·hương to như miệng bát, xung quanh hoàn toàn cháy két.

- Đi.

Cả hai nhân cơ hội hỗn loại này bay ngược lại với phương hướng khác để thoát khỏi Khố Lợi gia tộc.



Vẫn còn ít ám vệ không bị vây khốn liền hướng tới bầu trời công kích.

Cơ Huyền cũng không để bọn chúng thoát, chém ra một đóa dị hỏa đốt c·hết những ám vệ còn lại.

- Hự.

Lão già ngân bào nhìn thấy cả hai người chạy trốn vội vàng chém ra một chưởng.

- Băng Thiên Kiếm.

Lạc Vô Song nhẹ dàng ngưng dụ ra băng kiếm khí hóa giải công kích.

Chính vì điều này, lão già ngân bào bị dính một đạo lôi, may mắn lão già này không yếu, chặn được phần lớn lực lượng, nên chỉ hơi bị cháy thịt và tê tê ở người thôi.

- Đám chuột t·rộm c·ắp đáng c·hết. Lão nhị, lão tam, dùng tới nó thôi.

Lão già kim bào cũng không chịu đựng nữa.

Hai người kia cũng hiểu ý, tiến sát lại gần lão già kim bào. Cả ba đồng loạt đánh ra các thủ ấn kết hợp lại với nhau va vào hư không. Từ trong hư không xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ tươi.

Kiếm quang rung lên, một đượt đấu khí từ trong kiếm biến thành đầu cự điểu, phun ra máu tanh.

Huyết cự điểu bay ra ngoài hướng tới bạch sắc lôi quang. Ở trên không trung, cự điểu há mồm cắn tới các đạo lôi quang kia. Bạch sắc lôi quang cũng không vừa, uy thế như đánh xuyên qua cả người huyết cự điểu.

Cự điểu vang lên tiếng kêu rên rỉ như b·ị đ·au đớn, nhưng bạch sắc lôi quang cũng không đủ sức tồn hại quá lớn tới huyết cự điệu.

Cả hai luồng năng lượng như triệt tiêu lẫn nhau, cùng nhau tan biến vào hư không.

Sự tình này cũng làm Cơ Huyền ngoài ý muốn, không ngờ lại có thể nhanh chóng vô hiệu hóa hai khỏa lôi châu kia như vậy.

Phá xong lôi quang, ba lão già tiếp tục bấm thủ ẩn. Đấu khí trên thanh kiếm quỷ dị kia lại biến đổi, hào quang đỏ rực chói mắt xuất hiện, trực tiếp lao về hướng hai bóng người đang bỏ chạy.

Vầng hào quang sáng ngời chiếu rọi bầu trời đêm.

Cảm nhận được năng lượng cường đại phát ra từ chiêu kia, Lạc Vô Song không dám chủ quan, hai tay nhanh chóng kết ấn năng lượng mau chóng tụ lại hóa thành băng thuẫn.

Chỉ nghe thấy một tiếng “oanh” lớn trên bầu trời, hào quang đỏ đánh lên băng thuẫn gây ra hai luồng năng lượng xung đột, dư chấn đánh văng ra khắp bốn phía.

Hai luồng năng lượng rơi vào thế giằng co ngắn ngủi thì băng thuẫn lại dường như phát triển riêng, xung quanh bắt đầu ngưng kết thành băng hợp lại với băng thuẫn cùng vây lấy hào quang đỏ kia.

Băng thuẫn biến thành cầu băng, gắt gao trói buộc lấy hào quang năng lượng.

Hào quang kia khi bị nhốt cũng không chịu thua, bắt đầu không ngừng công kích loạn xạ để thoát khỏi sự vây khốn.

Trước sự trùng kích này thì khối cầu băng cũng không kiên trì được lâu. Xung quanh có từng vết nứt lớn bắt đầu xuất hiện.

Dựa vào các vết nứt, hào quang kia giống như sinh vật sống liên tục đem năng lượng của bản thân rót vào khối cầu qua vết nứt, để cho vết rạng này một lớn hơn. Đến khi khối cầu băng toàn vết nứt, chính là cơ hội của nói.

Rắc.

Cuối cùng hào quang đỏ bùng nổ tiểu vũ trụ đem khối cầu băng đánh nát thành vụn, để lao ra bên ngoài.

Hào quang đỏ phá vỡ băng cầu lập tức đánh lên trên người Lạc Vô Song đang chắn trước mặt. Sau đó nổ tung, tạo đợt trùng kích lần thứ hai.

Lạc Vô Song không chống lại được lập tức thổ huyết, toàn bộ người bị hất bay, đấu khí r·ối l·oạn không chống chế được, rơi xuống mặt đất.