Chương 303: Trận pháp quỷ dị
Để mặc Lạc Vô Song vẫn đang phân vân, Cơ Huyền lén lút lấy ra tàn đồ. Theo phản ứng của tấm tàn đồ thì có lẽ ở nơi này còn một nơi che dấu mảnh còn lại của tàn đồ. Hắn dùng linh hồn lực bao trùm lên khoảng không gian này, chỉ cần có ở đây chắc chắn hắn sẽ tìm ra sự bất thường.
- Quả nhiên là có một loại trận pháp bảo vệ.
Cơ Huyền mở mắt nhìn về phía chân tường bước tới, bàn tay chạm thử lên trên tường lẩm bẩm, vì trước trường một tấm màn chắn trong xuốt mờ ảo xuất hiện.
Nếu cưỡng chế phá bỏ sợ ra gây ra oanh động không nhỏ, nhưng không phá thì lần đến đây này là công cốc.
Ngay lúc đó Lạc Vô Song bước tới, trên tay cầm một tấm phục lục nói:
- Đây là Diệt Cấm Phù, có thể phá vỡ kết cấu của trận pháp ẩn trên tường. Coi như trả công cho ngươi về việc của Khố Lợi gia tộc.
Lạc Vô Song truyền đấu khí vào tấm phù, tấm phù hóa thành tia sáng lao vào màn chắn vô hình kia. Chỉ ít phút sau, màn chắn thần không biết quỷ không hay biến mất.
Cơ Huyền nhẹ đẩy vách tường, quả nhiên bức tường lớn xoay chín mươi độ, lộ ra một gian phòng ẩn sau nữa. Bên trong gian phòng tối đen như mực, trong sự tối đen đó xuất hiện một vệt đỏ màu máu như đang trôi nổi trong mảng đen căn phòng.
Nếu nhìn kĩ thì thấy vệt đỏ được bao bọc trong một khối cầu.
Tuy gọi là căn phòng nhưng độ rộng của nó có thể nói lớn tới nực cười, từ chỗ bọn họ tới chỗ khối cầu kia thì không cũng phải tới trăm bước.
Trong căn phòng tối tăm này, khắp nơi đều treo thi cốt của người, chính giữa nơi giữ khối cầu chứa tàn đồ còn có một cái quan tài.
- Đây là cái địa phương quỷ quái gì vậy.
Cơ Huyền lẩm bẩm.
- Cẩn thận có gian trá.
Lạc Vô Song nói.
Cả hai chậm rãi vào xem xét tình hình bên trong.
Càng lại gần thì tấm tàn đồ trong tay Cơ Huyền liên tục dãy dụa, mà thứ trong viên ngọc cũng không ngừng phát ra tiếng động quái dị theo.
- Ta cảm thấy không ổn.
- Trùng hợp ta cũng thế.
Hai người nhìn nhau ăn ý lập tức muốn lùi về phía sau
Xui xẻo cho cả hai, ngay từ lúc bước vào thì đã thực sự kinh động tớ người của Khố Lợi gia tộc.
…..
Tại một căn phòng bí mật, có ba bóng người xếp bằng, khí tức mỗi người đều tỏa ra thực lực Đấu Hoàng.
Có tới ba Đấu Hoàng, Khố Lợi gia tộc quả nhiên che dấu rất kĩ.
Ở vị trí chính giữa, một lão già áo kim bào mở trừng mắt, giọng điệu kinh hãi nói:
- Căn phòng bảo vệ tàn đồ bị bại lộ rồi!
Hai người còn lại cũng cảm ứng được, sắc mặt trầm trọng.
- Chúng ta mau khởi động trận pháp U Minh Tử Huyết, lập tức vây khốn đám t·rộm c·ắp đó tới c·hết.
Một vị trung niên lam bào xếp bằng bên trái thấp giọng nói:
- Vừa nãy ta cảm nhận được luồng ba động so ở nơi đó mạnh mẽ hơn, có lẽ đám trộm đó cũng sở hữu tấm tàn đồ.
- Vậy thì chúng ta đúng là may mắn lắm rồi, chỉ một tấm tàn đồ mà chúng ta có thể tạo nên ra được U Minh Tử Huyết trận pháp thất truyền của tộc. Có thêm mảnh thứ hai có lẽ chúng ta càng có nhiều lợi ích hơn, đến khi đó thì đừng nói hoàng thất, tới Kim Nhạn tông chúng ta cũng không cần phải cúi đầu như chó nữa.
Lão già ngân bào cũng thấp giọng oán hận.
Cả ba người lập tức bấm thủ ấn, từng đạo đấu khí phát ra.
…..
Tại căn phòng tối, ngay Cơ Huyền và Lạc Vô Song lập tức rút ra khỏi phòng. Nhưng khi gần tới vách tường, cách cửa đột nhiên đóng sầm lại, một màn sương mỏng không biết từ đâu xuất hiện.
- Vẫn chậm một bước rồi, chúng ta đã bị vây khốn bên trong.
Cơ Huyền cảm giác được trận pháp này mười phần quen thuộc, chính là lần đối đầu với đám sơn tặc đó, hắn lập tức dặn dò Lạc Vô Song:
- Lạc Vô Song chúng ta đã bị vây khốn trong trận pháp, trước tiên chúng ta nên giảm thiểu mức độ tiêu hao đấu khí xuống thấp nhất đi, tại trận pháp này chúng ta không thể hấp thụ được đấu khí đâu.
Lạc Vô Song phản ứng nhanh chóng, đấu khí xung quanh cơ thể tức khắc giảm tới mức tối đa. Sau đó hỏi:
- Sự tình rốt cuộc là như nào.
- Trận pháp này của Khố Lợi gia tộc ta từng trúng phải khi đột kích Thanh Mang trại. Người ở trong trận sẽ bị suy yếu thực lực, đồng thời không thể tu bổ đấu khí bằng cách lấy từ thiên địa.
Cơ Huyền đang giải thích dở, Lạc Vô Song cảm tri được bất thường, đấu khí bao bọc trên kiếm, chém ra đạo hàn quang về phía sương mù.
Rắc, rắc.
Bên trong sương mù vang lên tiếng vỡ nát, một cái đầu lâu lăn ra.
- Đầu lâu?
Lạc Vô Song khó hiểu trước tình cảnh này.
- Ta đã bảo đừng dùng đấu khí bừa bãi mà.
Cơ Huyền có phần bất lực nói:
- Trận pháp này còn kết hợp với thi cốt của kẻ khác tạo nên quân đoàn tử thi, chính là những cái xác treo quanh căn phòng này. Thực lực bọn chúng không mạnh nhưng rất dai, đủ để mài c·hết người bị vây khốn. Nếu không biết dè chừng thì bản thân có khi bị tiêu hao hết trong đây.
- Thực lực bọn chúng không quá cao.
Đằng sau Lạc Vô Song lại có một đầu khô cốt t·ấn c·ông, để tránh lãng phí đấu khí, cô ta ngưng tụ vào lòng bàn tay một lượng vừa đủ. Ngọc thủ đánh nát binh khí của khô cốt, nện lên lồng ngực của nó.
Ầm!
Dưới một kích của Đấu Hoàng, bộ xương kia biến thành mạt phấn. Quỷ dị là mạt phấn rất nhanh biến mất không một chút dấu tích.
Thấy vậy Lạc Vô Song thừa thắng truy kích. Bộ pháp như hồ điệp, trường kiếm không ngừng phát ra hàn khí mà vung vẩy.
Mỗi lần trường kiếm lướt qua đều có một đạo âm thanh tan vỡ vang lên, theo từng tiếng thì mấy chục đám khô cốt lúc này đã nát vụn.
Tất cả đều bị Lạc Vô Song Nhất kịch g·iết sạch.
- Cũng chỉ có như vậy.
Nhìn đám xương trắng la liệt, Lạc Vô Song có phần đắc ý.
- Tại trong trận này, muốn thật sự “g·iết” bọn chúng là điều không thể. Đánh gãy thì bọn chúng sẽ khôi phục, đánh thành mạt phấn cũng thế, chỉ là thời gian hồi phục của bọn chúng sẽ lâu hơn mà thôi.
Nhìn Lạc Vô Song đắc ý dọn dẹp, Cơ Huyền bây giờ mới lên tiếng.
- Cái gì? Sao ngươi không nói sớm. Vậy còn không tìm cách thoát ra ngoài.
Lạc Vô Song tức giận, tới giờ mới nhắc điều quan trọng như vậy.
Cơ Huyền nhún vai tỏ vẻ không chấp nhất.
Trên tay Cơ Huyền xuất hiện hai loại hỏa dị hỏa. Phong Lôi Nộ Diễm cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm giống như ngựa thoát cương, đem không gian này biến thành một tiểu hỏa giới.
Hỏa diễm như vô cùng vô tận, bao trùm lên bốn phía giống như một cái luyện ngục.
Trước mặt hai loại dị hỏa thì đám khô cốt Đấu Linh cũng không có khả năng chống cự, lập tức hóa thành tro bụi, chỉ nghe được âm thanh thiêu dốt và đống tàn tro lưu lại trên mặt đất.
Mắt nhìn thấy đám dị vật kia thảm trọng, Lạc Vô Song nhìn chằm chằm vào tàn tro lưu lại kia, muốn xác định đám khô cốt còn có thể hợp lại nữa không.
- Thật sự c·hết rồi.
Sau một lúc hồi, tất cả không có một chút phản ứng, Lạc Vô Song trên mặt rốt cục cũng lộ vẻ mặt vui mừng. Những tên khô cốt bị dị hỏa thiêu đốt không có biến động gì mới thầm yên lòng.
Loại thiêu đốt này thì có là trận pháp cũng không có năng lực hồi phục lại đống khô cốt đó nữa.
Phần lớn khô cốt bị thiêu đốt, còn một ít may mắn chưa xông lên, lập tức lui về phía sau xương mù án binh bất động.
Nhiệt lưu nóng bỏng không ngừng vặn vẹo, khiến khung cảnh mơ hồ bị bóp méo. Mà làn sương trắng quỷ dị cũng bị đốt đi không ít, không gian trước mặt ngày càng mở ra.
- Không đúng.
Vốn đang trên đà thắng thế áp đảo, nhưng Cơ Huyền lại cảm thấy không đúng lắm. Sắc mặt vừa vui không được bao nhiêu lại trầm xuống, đánh ra thủ ấn thu hồi Phong Lôi Nộ Diễm và Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Lạc Vô Song khó hiểu hỏi:
- Tại sao lại thu hồi dị hỏa. Chúng ta không phải đang chiếm thế thượng phong hay sao?
- Cái trận pháp này so với trước đó ta từng đối đầu mạnh mẽ hơn không ít. Xem ra ta không thể dùng thủ pháp giống như khi đó phá trận, bằng không sẽ hao kiện đấu khí. Hiện tại chúng chỉ còn phần nhỏ khô cốt, phạm vi hoạt động cũng nhỏ hơn chúng ta, đành phải hồi sức trước rồi nghĩ đối sách sau vậy.
Cơ Huyền lấy ra đan dược phục hồi đấu khí ăn vào. Trong lòng trầm ngâm, hắn không dự tính tới đều này, thiếu xót về trận pháp đúng là thiếu xót trong trận chiến.
Tuy rằng bây giờ có thời gian để suy tính, cả hai đều đang tìm cách phá trận, nếu không thể thoát ra được thì cầm cự thêm vài hơi cũng chỉ là muối bỏ bẻ mà thôi.
Quả nhiên ít lâu sau, đám khô cốt theo làn xương lan ra lại tiếp tục xông tới.
Cả hai nhanh chóng tránh né đòn t·ấn c·ông của khô cốt. Lúc này, bọn họ cũng không phản kích lại đám khô cốt, bởi vì nếu như mình không thể ngăn cản nó hồi sinh thì phản kích cũng không để làm gì. Đến cuồi cùng đấu khí cũng tiêu hao hết, thì đám khô cốt thực lực chẳng ra sao này cũng có thể chém g·iết bọn họ một cách dễ dàng.
May là tránh né đám khô cốt này không quá tốn sức, chỉ là không gian để cả hai hoạt động ngày càng bị thu hẹp lại. Nếu lần nữa lọt vào trong sương mù thì Lạc Vô Song e là khó mà chịu đựng được.
…….
Trong gian phòng bí mật.
Ba Đấu Hoàng của Khố Lợi gia tộc sắc mặt không tốt.
Người trung niên lam bào ngồi bên trái nói:
- Đám t·rộm c·ắp này thực lực không tầm thường, vậy mà là hai cường giả ít nhất là Đấu Vương, một kẻ sở hữu dị hỏa có thể thiêu đốt phần lớn cốt binh của chúng ta. Tuy đã dừng lại nhưng nếu hắn tiếp tục thiêu, thì không còn bao nhiêu cốt binh sử dụng.
- Cứ thế này thì chúng ta cũng khó duy trì trận pháp tiếp tục, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Vị lão già ngân bào nói.
- Được, vậy lấy hai khô cốt đặc thù nhất của chúng ta ra. Tiêu hao sử dụng chúng mặc dù lớn, nhưng thực lực cũng thế. Mặc kệ là dị hỏa hay Đấu Vương phải c·hết.
Cả ba thống nhất, đồng loạt biến đổi thủ ấn, đấu khí như biển dồn vào bên trong căn phòng.
…..
Tại trong trận pháp hai bộ khô cốt trên người vẫn còn y phục bước ra khỏi làn sương.
Hai con khô cốt mới xuất hiện này khác hẳn với những con khô cốt vừa nãy. Bọn chúng không cầm v·ũ k·hí, nhưng trên đầu của bọn chúng có một cái xoáy đỏ lan xuống khung xương, đặc biệt là ngón tay của bọn chúng đen kịt lại, phát ra cảm giác khó chịu, chín phần đó là độc.
Vụt.
Hai con khô cốt kia tả hữu xông tới Cơ Huyền và Lạc Vô Song.
Tốc độ của khô cốt mặc áo này rất nhanh, thủ trảo vô cùng linh hoạt. Ngay khi tiếp cận hai người, các ngón tay độc đã muốn chọc tới rồi.
Cơ Huyền nghiêng đầu tránh né, bàn tay bao trùm dị hỏa vỗ lên trên người của khô cốt mặc y phục.
Lạc Vô Song cũng vung trường kiếm phát ra hàn khí khinh người chém qua eo của khô cốt mặc y phục.
Bụp.
Cả hai khô cốt ngay lập tức bị đẩy lùi, nhưng đó chính là khác biệt giữa bọn chúng và khô cốt bình thường. Bọn chúng chỉ bị đẩy lùi.
- Lạc Vô Song cô đừng ra tay, ta muốn thử cái này.
Cơ Huyền mẫn cảm nhận ra gì đó, hắn ngưng tụ ra một tia hỏa cầu to bằng nửa người ném về phía hai con khô cốt mặc y phục kia.
Dị hỏa rơi xuống cả hai con khô cốt, thiêu cháy bộ y phục bên ngoài. Quỷ dị là bên trong không thể đốt trụi đám khô chốt đó.
- Đạo vân màu đỏ trên đầu đám khô cốt đó đang chống lại dị hỏa của ngươi. Không lẽ bọn chúng không sợ dị hỏa.
Lạc Vô Song phát hiện ra được dị thường.
- Quả nhiên.
Cơ Huyền cũng cảm nhận được từ đòn lúc nãy, khi dị hỏa chạm vào thì đường vân màu đỏ đó sáng lên, như ngăn lại công kích của hắn vậy. Thêm nữa Cơ Huyền cảm giác được đạo vân tỏa ra đa động quen thuộc.
Hai con khô cốt kia tập chung đạo vân miễn cưỡng đánh tan dị hỏa của Cơ Huyền ra khỏi thân thể, đạo vân cũng trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều.
Cơ Huyền nhân cơ hội, lập tức ném thêm vài quả cầu lừa về hai con khô cốt kia.
Thêm dị hỏa, kiến hai con khô cốt không kịp trở tay. Đạo vân trên đầu của bọn chúng phát huy hết công lực, ngày càng mờ dần. Đạo vân không đủ uy lực chống đỡ, thì xương cốt của đám kia lập tức không chịu được nhiệt đột mà nứt toác ra.
- Đạo vân đó là thứ tiêu hao, chỉ cần tiêu hao hết sẽ đ·ánh c·hết được bọn chúng.
Cơ Huyền và Lạc Vô Song vui mừng.
Đạo vân ngày càng mờ, sắp biến mất tới nơi.
- Huyết vân sắp mất, mau dồn đấu khí vào.
Ba lão già cảm nhận dị biến, vội vàng cho đấu khí lại tăng cường một lần nữa.
Không gian này vang lên chấn động nhỏ, đạo vân theo chấn động như được tiếp thêm năng lượng lần hai cường thế đánh tan dị hỏa. Còn đạo vân lập tức tu bổ lại, thậm chí còn có thiên hướng mạnh mẽ hơn.
- C·hết tiệt, cái trận pháp chó mà này thật sự phiền toái. Chẳng nhẽ ta ném luôn Huyết Nguyệt ra nổ c·hết các ngươi.
Cơ Huyền sắc mặt không nốt chửi thề.
Hắn biết không thể dùng Huyết Nguyệt, vì nếu dùng dù có thoát ra được thì bản thân cũng bị kéo vào v·ụ n·ổ mà trọng thương, xui hơn là c·hết dưới kĩ năng của mình. Mùi vị đó hắn từng nếm trải một lần, tuyệt không có lần hai.
......
MONG MỌI NGƯỜI TẶNG KẸO