Chương 12: Thu phục song đầu hỏa linh xà
“ Thanh Lân, cô nương không sao chứ ?” Trần Lâm vẫn ôm Thanh Lân phiêu phù trên không, hắn nhìn nàng quan tâm hỏi.
“ Tiểu nữ không việc gì” Thanh Lân nhỏ nhẹ nói, trong sắc mặt của nàng thật sự không bị hỏa thuộc tính ảnh hưởng.
“ Huyết mạch Bích Xà Tam Hoa Đồng thật lợi hại” Trần Lâm âm thầm nói.
Một lúc sau, hai người Tiêu Viêm và Tiêu Đỉnh cũng đã chạy tới, đám dong binh đi cùng hai người họ bởi vì không chịu được hỏa thuộc tính quá mạnh nên đã quay trở lại.
“ Không thể tin được trong lòng đất ngoài Thạch Mạc Thành lại có nơi như vậy” Tiêu Đỉnh lau mồ hôi trên trán, cảm thán nói.
“ Đúng vậy, một thế giới dung nham đồ sộ” Tiêu Viêm gật đầu nói.
“ Thế này làm sao đi tiếp, ta tu luyện đấu khí mộc thuộc tính, rõ ràng bị hỏa thuộc tính khắc chế, đến được nơi đây là cực hạn của ta rồi. Tiểu Viêm tử, đệ tính sao ?” Tiêu Đình mồ hôi như tắm, nhìn Tiêu Viêm cười nói.
“ Trần Lâm đại ca chắc chắn sẽ vào, đệ cũng muốn theo sau y” Tiêu Viêm nhìn dòng sông dung nham trước mặt nghiêm túc nói.
“ Đi vào dung nham ? Đệ điên chắc ?” Tiêu Đỉnh nghe Tiêu Viêm nói thì sửng sốt.
“ Trong dung nham dường như có vật gì đó” Thanh Lân lúc này bỗng đôi mắt tỏa sáng, mở miệng nói.
“ Thanh Lân, cô nương cảm nhận thấy gì ?” Trần Lâm vội hỏi.
“ Tiểu nữ cảm nhận được hơi thở của một vật gì đó trong dung nham, nó ... nó rất mạnh, nhưng không mạnh bằng đại thúc” Thanh Lân nhìn chằm chằm vào dòng sông dung nham đỏ rực, đôi mắt màu bích lục sáng lên, giống như có thể nhìn xuyên quan từng tầng dung nham.
“ Vật còn sống ? Để ta xuống dưới xem nó là gì” Trần Lâm đáp xuống đất chỗ hai người Tiêu Viêm đang đứng, thả Thanh Lân xuống sau đó bay lơ lửng trên dòng sông dung nham.
Trên thân thể Trần Lâm lúc này bốc lên ngọn lửa màu trắng, tỏa ra nhiệt độ cực hàn. Hắn lơ lửng cách dòng dung nham chỉ một tấc nhưng không hề bị chút ảnh hưởng gì.
“ Không thể nào ” Dược Trần đang nghỉ ngơi trong giới chỉ của Tiêu Viêm bỗng nhiên giật mình thốt lên. Hắn nhận ra ngọn lửa trên thân thể Trần Lâm chính là Cốt Linh Lãnh Hỏa, ngọn lửa hắn đang sở hữu.
“ Sư phụ, ngọn lửa đó của y có phải là Cốt Linh Lãnh Hỏa không ?” Tiêu Viêm kinh dị nhìn thấy một màn này, vội vã truyền âm cho Dược Trần.
“ Đúng là Cốt Linh Lãnh Hỏa, không thể nào, chẳng lẽ năm đó ta thu thập không phải là ngọn lửa Cốt Linh Lãnh Hỏa cuối cùng ? Tên này từ đâu mà có được, lại dung hợp một cách hoàn hảo như vậy, thật không đơn giản” Dược Trần mơ hồ nói.
“ Đại thúc, nó sợ hãi ngài, nó đang bỏ chạy” Thanh Lân vẫn nhìn chằm chằm vào dòng dung nham, lớn tiếng nói.
“ Định chạy à ? Đã trễ” Trần Lâm vừa nói vừa phóng xuống dòng sông dung nham.
Dưới sự bảo vệ của Cốt Linh Lãnh Hỏa, dòng dung nham hoàn toàn không một chút ảnh hưởng đến hắn, Trần Lâm chẳng mất chốc đã tìm ra được con vật đang trốn dưới này, đó chính là một con Song Đầu Hỏa Linh Xà, thực lực xấp xỉ đấu Linh cường giả.
Con Song đầu Hỏa Linh Xà thấy Trần Lâm truy đuổi thì hoảng sợ, chạy thục mạng nhưng vẫn không nhanh được bằng Trần Lâm, một lúc sau đã bị Trần Lâm nắm đuôi kéo khỏi dòng dung nham.
“ Thanh Lân, hãy dùng đôi mắt của cô nương để thu phục nó làm thú nuôi, ta biết cô làm được” Trần Lâm xách con Song Đầu Hỏa Linh Xà đã bị chế trụ đến trước mặt Thanh Lân, mỉm cười nói.
“ Đại thúc, tiểu nữ sợ ... đừng mang nó đến ... ah ...” Thanh Lân thấy hình thù to lớn của Song đầu hỏa linh xà thì sợ hãi lùi lại.
“ Đừng sợ, hãy tập trung vào con vật, cô nương sẽ làm được” Trần Lâm càng tiến gần hơn, nghiêm túc nói.
“ Ah ...” Thanh Lân hét lớn, đôi mắt màu ngọc bích bổng xuất hiện ba điểm nhỏ màu xanh biếc, tựa như ba bông hoa.
Ba đóa hoa màu xanh biếc hiện ra, đồng thời bắn ra ba tia sáng vào ngay đỉnh trán của Song Đầu Hỏa Linh Xà, thân hình hỏa linh xà run lên sau đó cứng ngắc, ánh mắt sợ hãi nhìn lấy Thanh Lân.
Một lúc sau, ba đóa hoa trong mắt của Thanh Lân từ từ biến mất, khôi phục màu ngọc bích như trước. Mí mắt Thanh Lân rốt cục nhắm lại, nàng run rẩy nằm ngã trên đất.
Con Song đầu hỏa linh xà vẫn nằm yên tại chỗ nhưng ánh mắt hung ác nhìn Thanh Lân đã thay thế bằng ánh mắt hiền lành, trên trán có ẩn hiện đóa hoa màu xanh biếc, nó đã bị nàng thu phục.
“ Thanh Lân, cô nương không sao chứ ?” Trần Lâm bế Thanh Lân dậy, ân cần hỏi.
Thanh Lân lắc lắc cái đầu nhỏ, thấy Trần Lâm ôm nàng vào lòng thì gương mặt ửng đỏ, thì thào nói: “ Tiểu nữ chỉ hơi choáng một chút, tiểu nữ đã biết dị hỏa ở đâu rồi”
“ Thanh Lân, cô như thế nào lại biết ?” Tiêu Viêm cùng Tiêu Đỉnh lúc này cũng xúm lại, nghe Thanh Lân nói vậy thì sửng sốt.
Thanh Lân chỉ tay về phía Hỏa linh xà đang nằm trên đất, cười nói: “ Là tiểu hỏa linh cho Thanh Lân biết”
“ Tốt lắm, Thanh Lân, cô nương đã thu phục được Song đầu Hỏa linh xà” Trần Lâm dường như đã hiểu ra sự tình, nhoẻn miệng cười nói.
“ Tiểu nữ cũng không rõ lắm, không biết tại sao, tiểu nữ dường như cùng nó thành lập một phương thức liên lạc, tiểu nữ hiểu ý niệm của nó” Thanh Lân đứng dậy, tiến tới Hỏa linh xà đang nằm trước mặt, nhẹ nhàng sờ lên cái đầu to tướng của nó.
“ Thật ghê gớm, tên này vậy mà nhận ra Thanh Lân có Bích Xà Tam Hoa Đồng từ sớm, hắn lại có Cốt Linh Lãnh Hỏa, thật không đơn giản. Tiểu Viêm tử, từ nay ngươi phải tuyệt đối cẩn thận với hắn” Dược Trần vội truyền âm cho Tiêu Viêm.
“ Bích Xà Tam Hoa Đồng là thứ đồ gì ?” Tiêu Viêm ngạc nhiên hỏi.
“ Đó là một loại đồng tử trời sinh, tựa hồ chỉ xuất hiện ở hậu nhân của người và xà nhân, nếu có được loại đồng tử này sẽ có thể thi triển ảo thuật khiến người ta sinh ra ảo giác. Ngươi nghĩ xem, trong trận đấu bỗng nhiên xuất hiện ảo giác thì không phải muốn c·hết là gì ?” Dược Trần cười nói.
“ Thật sự ghê gớm” Tiêu Viêm gật đầu nói.
“ Ngoài ra, loại đồng tử này còn là khắc tinh của các loài bò sát như rắn, thằn lằn, bởi vì nó có thể cưỡng chế liên lạc, giống như là một loại khế ước ... Song đầu hỏa linh xà này tất nhiên đã bị Thanh Lân cưỡng chế ký khế ước thu thập rồi” Dược Trần vuốt râu nói.
“ Ái chà, thật cường hãn” Tiêu Viêm mấp máy môi nói, thu phục được thú nuôi là một quái thú thực lực đấu linh, quả thật hắn chưa thấy qua.
“ Tiểu hỏa linh nói dị hỏa ở dưới này” Thanh Lân rụt rè chỉ tay xuống dưới dòng dung nham đỏ rực.
“ Ha ha ... khó trách ta không có cảm giác của dị hỏa, hóa ra nó bị hồ dung nham che lấp, Tiểu Viêm tử, nhanh lên, mau cho ta điều khiển thân thể ngươi để đi xuống dưới lấy dị hỏa, nếu chậm chân sẽ bị tên đó lấy mất” thanh âm Dược Trần lại vang lên trong đầu Tiêu Viêm.
“ Dạ, sư phụ” Tiêu Viêm nghe vậy thì quýnh lên, vội vàng trả lời.
“ Thanh Lân, cô nương ra lệnh cho Hỏa linh xà dẫn đường, ta sẽ xuống dưới lấy dị hỏa” Trần Lâm nhìn Thanh Lân, ôn tồn nói.
“ Uhm” Thanh Lân gật đầu, khép hờ đôi mắt, nàng đang nói chuyện với Hỏa linh xà qua ý nghĩ.
Hỏa linh xà nhận được Thanh Lân ra lệnh, ánh mắt nó thoáng tỏ vẻ không muốn, nhưng đã bị cưỡng chế liên lạc, nó đành bò xuống dòng dung nham.
Trần Lâm liền nhảy xuống dòng dung nham đi theo Hỏa linh xà, Tiêu Viêm cũng không chút chậm trễ, vội vàng theo sau nhảy vào dòng dung nham đỏ rực trước sự kinh hoảng của Tiêu Đỉnh và Thanh Lân.
Trên cơ thể Trần Lâm và Tiêu Viêm đều có hỏa diễm màu trắng bao bọc lại, hoàn toàn không bị dung nham ảnh hưởng.
“ Tên này dung hợp Cốt Linh Lãnh hỏa còn hoàn thiện hơn cả ta, thật không thể nào tưởng tượng được” Dược Trần nhìn thân ảnh Trần Lâm trước mặt mình thì cảm thán nói.
Trần Lâm và Tiêu Viêm theo sát Hỏa linh xà lặn sâu xuống dòng dung nham, đi được khoảng nửa giờ thì phát hiện thấy một đóa hoa sen lớn màu xanh đang đứng dịu dàng ở giữa dòng dung nham.
“ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, cuối cùng ta cũng đã tìm thấy ngươi” Trần Lâm vui mừng nhìn đóa hoa sen, âm thầm nói.
“ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa ?” Dược Trần không giấu được vẻ kinh hỷ, dị hỏa này vô cùng thích hợp đối với Tiêu Viêm.
Trần Lâm và Tiêu Viêm, cả hai người vội vã tiến nhanh đến đóa dị hỏa, không người nào có ý định nhường nhịn.
Trần Lâm nhận thấy, đóa hoa sen màu xanh, phân thành tám lá, giống như một khối ngọc hoàn mỹ do thiên nhiên tạo thành. Phía trong hoa sen, tựa hồ có một cái đài sen nho nhỏ. Đài sen phía trên có chút lỗ hổng, tản ra một ít huỳnh quang, cái này chắc chắn do năng lượng của hỏa thuộc tính ngưng tụ th·ành h·ạt sen.
Ở phía dưới đóa hoa sen màu xanh còn có một cái rễ cây nhỏ dài khoảng mười thước, trên rẽ cây có nhiều rẽ nhỏ đâm ra tua tủa, nhẹ nhàng di động, cái rễ này đang chậm rãi hấp thu năng lượng hỏa thuộc tính trong dung nham.
Đóa hoa sen màu xanh nằm lơ lửng trong dòng dung nham sâu vô tận, nếu không có hỏa linh xà chỉ điểm thì Trần Lâm không thể nào tìm ra được. Hắn âm thầm hô may mắn vì tìm được Thanh Lân giúp đỡ.
Tuy nhiên khi Trần Lâm nhìn đến phía trong đóa hoa sen thì lòng vui mừng vụt tắt, do bên trong hoa sen trống rỗng. Hắn vội vàng tìm kiếm xung quanh thì chỉ phát hiện một mảnh da rắn bảy màu nằm vươn trên đài sen.
“ Da rắn bảy màu, nữ xà vương Medusa ? Hẳn là cô ta đã đến trước và lấy đi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, thật đáng giận” Trần Lâm âm thầm suy tính.