Chương 13: Gặp gỡ Đan Vương Cổ Hà
Phía Tiêu Viêm và Dược Trần lúc này cũng đã nhận ra sự m·ất t·ích của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, đang âm thầm truyền âm cho nhau.
Trần Lâm không suy nghĩ nhiều, quay người rời đi, hắn phải nhanh chóng đi tìm nữ xà vương Medusa để lấy lại Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
“ Ầm” từ trong dòng sông dung nham, một thân ảnh màu trắng phóng v·út lên. Khi Tiêu Đỉnh và Thanh Lân định thần nhìn lại thì nhận ra đó là Trần Lâm.
“ Tiêu Viêm đâu ? Hắn thế nào rồi ? Ngươi đã làm gì hắn ?” Tiêu Đỉnh thấy chỉ có một mình Trần Lâm quay lại thì lo lắng gặng hỏi.
“ Không cần lo lắng, Tiêu Viêm hắn còn ở phía dưới, một chút nữa sẽ quay lại” Trần Lâm phất tay nói.
“ Đại thúc, Tiêu Viêm thiếu gia vẫn an toàn chứ ?” Thanh Lân vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Lâm nói.
“ Tiêu Viêm hắn cũng có Cốt Linh Lãnh Hỏa bảo hộ, không có việc gì đâu” Trần Lâm cười nói, trong lòng hắn luôn biết Tiêu Viêm không hề đơn giản, chắc cũng có Hệ thống giống như hắn, dung nham này sẽ không thể làm khó được Tiêu Viêm.
Một lúc sau, thân ảnh Tiêu Viêm chậm rãi từ trong dòng sông dung nham đi ra, đến lúc này Tiêu Đỉnh với Thanh Lân mới hết cảm thấy lo lắng.
“ Không việc gì chứ ?” Tiêu Đỉnh tiến tới Tiêu Viêm nói.
“ À, không có việc gì, chỉ là lần này tốn công vô ích” Tiêu Viêm liếc nhìn Trần Lâm, cười cười nói.
“ Vậy là sao ?” Tiêu Đỉnh ngạc nhiên nói.
“ Dị hỏa bị người ta đến lấy từ lâu rồi” Tiêu Viêm cười khổ nói.
“ Ái chà, là do vị có hơi thở thần bí kia ?” Tiêu Đỉnh sửng sốt.
“ Có lẽ là Medusa nữ vương, Trần Lâm đại ca, huynh tính làm gì tiếp ?” Tiêu Viêm hướng Trần Lâm nhẹ giọng nói.
“ Ta sẽ đi tìm Medusa nữ vương để lấy lại dị hỏa, còn đệ thì sao ?” Trần Lâm nói thẳng.
“ Ha ha ha ... đệ cũng muốn thử sức giống như huynh” Tiêu Viêm cười nói.
“ Cái gì? Ngươi cũng muốn đoạt lại dị hỏa từ trên tay Medusa nữ vương?” nghe Tiêu Viêm nói vậy, Tiêu Đỉnh sợ hãi thốt lên.
“ Đại ca yên tâm, đệ chỉ thử sức thôi, nếu không được thì bỏ chạy là xong” Tiêu Viêm tươi cười nói.
“ Đệ nha, chuyên làm những chuyện điên rồ” Tiêu Đỉnh bất đắc dĩ nói.
Trần Lâm nghe Tiêu Viêm cũng có ý định giống mình thì hướng Tiêu Viêm nghiêm túc nói: “ Dị hỏa này đối với ta rất quan trọng, ta không thể nhường nó cho đệ”
“ Ha ha ... Trần Lâm đại ca yên tâm, chúng ta cạnh tranh công bằng, ai may mắn lấy được trước thì là của người đó” Tiêu Viêm tươi cười nói.
“ Được, quyết định như vậy” Trần Lâm vỗ vai Tiêu Viêm cười nói.
“ Huynh tính khi nào lên đường ?” Tiêu Viêm dò hỏi.
“ Ta dự định đi ngay trong ngày, chúng ta binh chia hai đường, nếu đệ muốn lấy được dị hỏa thì phải tranh thủ đó” Trần Lâm phất tay cười nói.
“ Hăng hái như vậy ? Đệ đang định đi uống một chầu với đại ca và nhị ca, Trần Lâm đại ca không đi thì tiếc quá” Tiêu Viêm xoa cằm nói.
“ Ha ha ha ... đệ đã nói vậy, nếu ta từ chối thì thật thất lễ, được, chúng ta sẽ không say không về” Trần Lâm cười nói.
“ Huynh nói đó nhé” Tiêu Viêm cười cười nói.
Thế là Trần Lâm cùng với ba anh em Tiêu Viêm và đám Mạc Thiết dong binh đoàn quay về Thạch Mạc Thành, cả đám tiến vào một tửu quán, ăn uống no nê và nghỉ luôn tại đó.
Sáng hôm sau, khi Trần Lâm tỉnh dậy thì Tiêu Viêm đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại bọn Tiêu Đỉnh và Thanh Lân. Khi Trần Lâm hỏi Thanh Lân về tung tích của Tiêu Viêm thì mới biết Tiêu Viêm đã ra đi từ lúc tờ mờ sáng.
“ Thanh Lân, cô nương có đồng ý làm đệ tử của ta không ?” Trần Lâm hướng Thanh Lân, mỉm cười nói.
“ Thưa đại thúc, tiểu nữ đã suy nghĩ suốt đêm, tiểu nữ quyết định sẽ chờ Tiêu Viêm thiếu gia trở lại, xin tha lỗi cho tiểu nữ vô lễ” Thanh Lân cúi đầu rụt rè nói, Song đầu hỏa linh xà nằm trên tay Thanh Lân, dường như cũng cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng nàng nên ngóc đầu nhìn Trần Lâm, lưỡi phun ra phì phì.
“ Ha ha ha ... ta lần đầu tiên muốn thu nhận đệ tử lại bị từ chối, thật là thất bại mà ... thôi, Thanh Lân cô nương nếu ý đã quyết thì ta cũng không ép buộc, cô nương bảo trọng, hẹn ngày gặp lại” Trần Lâm nói xong thì bước ra khỏi tửu quán, thân hình nhún một cái, phóng v·út lên trời bay đi mất.
“ Đại thúc bảo trọng” Thanh Lân nhìn thân ảnh đã biến mất trên bầu trời xanh, thì thầm nói.
Trong sa mạc mênh mông, một tia chớp màu vàng óng lao xẹt qua, tia chớp từ từ giảm tốc độ, để lộ ra thân ảnh nam tử trung niên mặc áo bào màu xanh da trời. Người nam tử này gương mặt không quá tuấn tú nhưng có phong thái bệ nghễ thiên hạ, khí độ như bậc đế vương.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt cát khô nóng, nam tử trung niên lấy ra tấm bản đồ da dê, tỉ mỉ kiểm tra lộ tuyến.
“ Tháp Qua Nhĩ sa mạc quả nhiên rộng lớn, từ Thạch Mạc Thành đến đây vậy mà bay mất mười ngày” Trần Lâm vẻ mặt trầm tư, cảm thán nói.
Từ lúc rời khỏi Thạch Mạc Thành, Trần Lâm dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, bay thẳng đến phía Tây Tháp Qua Nhĩ sa mạc, nơi trú ngụ của xà nhân tộc. Trên đường đi, Trần Lâm không ngừng triển lộ ra khí thế Đấu Hoàng nên không có bất cứ xà nhân nào dám đến tìm c·hết.
Khu vực phía tây Tháp Qua Nhĩ này là nơi sinh sống của Xà nhân tộc, ngoài một ít bộ lạc nhỏ, còn có tám bộ lạc mạnh nhất thống trị nơi này, tất cả đều rất cường đại. Nhân loại nếu không có thực lực thì không bao giờ dám đặt chân đến khu vực này.
Trần Lâm thông thả tiến tới một cái ốc đảo để lấy nước, ở sa mạc Tháp Qua Nhĩ có rất ít ốc đảo như vậy, cho dù có bản đồ trên tay cũng rất khó tìm được.
Đến gần ốc đảo, không khí đã có chút mát mẻ, Trần Lâm lấy từ giới chỉ một cái túi lớn sau đó đong đầy nước vào. Trong sa mạc nóng cháy, có một mảng rừng cây và nước suối trong xanh cũng làm cho con người trở nên sảng khoái.
“ Các vị quan sát đã lâu, không tiện ra đây chào hỏi một chút sao ?” Trần Lâm nhàn nhạt nói nhưng thanh âm vang vọng cả rừng cây. Từ lúc tiến đến lấy nước, hắn đã phát hiện ra một đám người đang âm thầm quan sát.
Bên trong đám cây cối rậm rạp, một đám người từ từ bước ra, đi đầu là một người nam tử trung niên thân mặc bạch bào, hai lão già và một người mặc áo trùm màu đen, theo sát sau lưng họ là năm người đàn ông trung niên.
“ Ha ha ha ... chỉ là sự hiểu lầm mà thôi, xin đại nhân đừng để bụng” người nam tử trung niên mặc bạch bào nhìn Trần Lâm, mở miệng cười nói.
Trần Lâm nhận ra ngay người nam tử trung niên này và hai lão già bên cạnh là Đấu Vương cường giả, còn người che mặt mặc áo choàng đen là cấp bậc Đấu Hoàng, năm tên theo sau chỉ là cấp độ Đấu Linh. Đội hình này rõ ràng thực lực không tệ một chút nào.
“ Các vị là từ Gia Mã Đế Quốc tới ?” Trần Lâm thản nhiên uống nước, nhàn nhạt nói.
“ Ha ha ... đúng vậy, chúng tôi đều tới từ Gia Mã Đế Quốc, tại hạ tên Cổ Hà, là một Luyện Dược sư, hân hạnh được gặp đại nhân” người nam tử trung niên áo bào trắng chắp tay nói.
“ Ta tên Trần Lâm, cũng đến từ Gia Mã Đế Quốc” Trần Lâm gật đầu đáp lễ.
Đám người nghe Trần Lâm nói vậy thì thoáng giật mình, sau đó người mặc áo trùm màu đen tiến lên chắp tay nói: “ Nếu ta đoán không lầm, các hạ chính là Môn chủ của Thần Phong Môn, Trần Lâm Môn chủ”
Trần Lâm nghe ra thì biết đây là một nữ nhân, hắn còn không biết tại sao cô gái này lại biết thân phận của hắn ở Gia Mã Đế Quốc, Thần Phong Môn đã xảy ra tình trạng gì rồi?
“ Đích thị là ta, sao cô nương lại biết ?” Trần Lâm nhìn cô gái mặc áo trùm đen, nghi hoặc.
“ Ha ha ha ... ở Gia Mã Đế Quốc lúc này không ai là không biết Thần Phong Môn có một Môn chủ thần bí tên Trần Lâm, là chủ nhân của Hỏa Long Huyết Vũ cấp bậc Đấu Hoàng. Thần Phong Môn tuy mới thành lập nhưng có thực lực đáng gờm, lại được Băng Hoàng gia nhập làm Hộ pháp, uy thế có thể nói là đuổi sát Vân Lam Tông” cô gái mặc áo trùm đen cười nói.
“ Ha ha ... cô nương quá khen, không biết cô nương đại danh ?” Trần Lâm phất tay cười nói, hắn không nghĩ Thần Phong Môn lại có danh tiếng lớn như vậy.
“ Thì ra đại nhân là Trần Lâm Môn Chủ của Thần Phong Môn, chúng tôi đã thất lễ ... thật là trùng hợp làm sao, Cổ Hà xin được giới thiệu, vị này chính là Vân Vận Môn Chủ của Vân Lam Tông” Cổ Hà tươi cười nhìn Trần Lâm nói, thái độ càng thêm cung kính.
“ Vân Vận xin chào Trần Lâm Môn chủ” Vân Vận cũng lên tiếng nói.
“ Xin chào Vân Môn chủ, cữu ngưỡng đại danh đã lâu” Trần Lâm cười nói.
“ Tại hạ Nghiêm Sư, xin chào Trần Lâm Môn chủ”
“ Hân hạnh gặp Trần Lâm Môn chủ, tại hạ Phong Lê”
“ Trần Lâm Môn chủ khỏe, tại hạ ...”
Hai lão già đứng bên cạnh Cổ Hà và năm tên đấu Linh sau lưng y cũng lần lượt tiến đến trước mặt Trần Lâm chào hỏi, đối với người nào Trần Lâm cũng lễ độ gật đầu chào. Nhìn thấy vẻ cởi mở, không ra vẻ của Trần Lâm, mấy người này trong lòng càng thêm kính nể.
“ Trần Lâm Môn chủ đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc này chắc không phải để tham quan ?” Vân Vận nhìn Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Không giấu gì các vị, ta đến đây thực ra là tìm kiếm một vật” Trần Lâm mỉm cười nói.