Chương 11: Lại gặp Tiêu Viêm
Ngày hôm sau, Trần Lâm rời khỏi Mạc Thành, trên đường đi tìm kiếm dị hỏa.
Dựa vào chỉ dẫn trên bản đồ, Trần Lâm bay hơn một ngày thì đến khu vực Thạch Mạc Thành, hắn cảm nhận được nơi này chắc chắn có dị hỏa, nhưng không biết vị trí chính xác là ở chỗ nào.
Bay lòng vòng tìm kiếm hơn nửa ngày, Trần Lâm rốt cục phát hiện có một đám người đang tập trung trước cửa một hang động, hang động này đặc biệt ẩn mình trong một ụ cát lớn, nếu bay từ trên cao nhìn xuống thì nhất định không phát giác ra được.
Điều làm cho Trần Lâm ngạc nhiên hơn chính là trong đám người này vậy mà có Tiêu Viêm, kẻ xuyên việt mà hắn đã gặp từ tháng trước.
“ Đấu Hoàng cường giả, mọi người cẩn thận” Tiêu Đỉnh phát hiện một thân ảnh đang phiêu phù trên bầu trời xanh thì lập tức hét lên cảnh giới.
“ Đấu Hoàng cường giả lại theo dõi chúng ta, chắc cũng muốn tìm dị hỏa rồi, thật là hỏng bét” một tên dong binh hướng nhìn lên trời, cảm thán nói.
“ Uổng công chúng ta tìm kiếm mấy ngày trời, đến lúc tìm thấy thì lại bị phỏng tay trên, khốn kiếp” một tên dong binh khác bực tức đá vào ụ cát.
“ Người này là ... Trần Lâm đại ca, mọi người đừng lo lắng, đệ có quen biết với y” Tiêu Viêm nhìn kỹ thân ảnh trên bầu trời, sau đó giơ tay ra hiệu.
“ Tiểu Viêm, đệ thật sự quen biết Đấu Hoàng cường giả này ?” Tiêu Lệ ngạc nhiên nói.
“ Cũng không thân thiết gì cho lắm, đệ gặp qua y hồi tháng trước ở Ma Thú Sơn Mạch ... y sắp đến rồi, đệ sẽ kể chuyện này với ca sau” Tiêu Viêm phất tay.
“ Thật không thể tưởng tượng, chỉ mới hơn một tháng thôi mà tên Trần Lâm này đã trở thành Đấu Hoàng cường giả, số tinh cũng không thấp” thanh âm Dược Trần vang lên trong đầu Tiêu Viêm.
“ Sư phụ, có loại đan dược nào làm cho người dùng thăng cấp từ Đấu Vương lên Đấu Hoàng trong thời gian ngắn không ?” Tiêu Viêm âm thầm dò hỏi.
“ Ài, thật sự thì cũng có nhưng loại đan dược này vô cùng khó luyện chế, cấp bậc đạt đến Cửu tinh, luyện chế thành sẽ có kiếp lôi. Ta không nghĩ sẽ có thế lực nào phung phí dùng đan dược này để thăng cấp một tên Đấu Vương lên Đấu Hoàng cả” Dược Trần vuốt râu nói.
“ Vậy thì lý do tại sao ? Không lẽ giống như các tiểu thuyết huyền huyễn kiếp trước, tên Trần Lâm này có hệ thống thăng cấp” Tiêu Viêm âm thầm siết chặt nắm đấm, hắn cũng là người xuyên việt nhưng lại thiên tân vạn khổ để tăng cao cấp độ, vậy mà tên Trần Lâm này chỉ ăn cơm uống nước thôi cũng thăng cấp vù vù, điều này làm sao hắn không thống hận.
“ Tiểu tử, linh hồn cảm giác của tên này rất mạnh, nếu không có chuyện gì đừng gọi ta, để tránh bị hắn phát hiện” Dược Trần nói xong thì im bặt.
Trần Lâm nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn Tiêu Viêm cười nói: “ Viêm đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi”
“ Chào Trần Lâm đại ca, đệ nghe huynh nói muốn đi Đế đô mà, sao bây giờ lại đến nơi này” Tiêu Viêm nhìn Trần Lâm thẳng thừng nói.
“ Không dấu gì đệ, ta đang muốn tìm một loại dị hỏa, ta biết chắc chắn nó tồn tại quanh đây nên đang tìm kiếm, ta nghĩ mục tiêu của hai ta đến nơi này là giống nhau ?” Trần Lâm cười nói.
“ Ha ha ... huynh nói không sai, đệ cũng đang tìm dị hỏa ... càng nhiều người tìm thì càng vui, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng, nếu ai may mắn tìm được thì là của người đó” Tiêu Viêm ôn tồn nói.
“ Ta cũng có ý đó” Trần Lâm gật đầu nói.
“ Để đệ giới thiệu, đây là huynh trưởng của đệ, Tiêu Đỉnh, đây là nhị ca Tiêu Lệ, chúng tôi là Mạc Thiết dong binh đoàn” Tiêu Viêm cười nói.
“ Vãn bối Tiêu Đỉnh, tham kiến tiền bối”
“ Vãn bối Tiêu Lệ, tham kiến tiền bối”
“ Xin ra mắt tiền bối”
Đám người Mạc Thiết dong binh đoàn vội vã chắp tay chào hỏi Trần Lâm, đối với bậc cường giả, không người nào lại ngu ngốc đắc tội.
“ Chào các vị, chúng ta đều có cùng mục tiêu, không cần khách khí ... à, còn vị cô nương này là ?” Trần Lâm phất tay, hướng nhìn Thanh Lân cười nói.
“ Nàng tên là Thanh Lân, là bạn của đệ” Tiêu Viêm thấy vậy thì vội lên tiếng.
“ Tích ... tích ... phát hiện người nắm giữ Bích Xà Tam Hoa Đồng ... Hệ thống phát sinh nhiệm vụ, thu người này làm đệ tử ... tích ... tích”
“ Tích ... nhiệm vụ hoàn thành: thưởng 500 triệu điểm hệ thống, một thẻ triệu hoán cao cấp ... tích”
“ Nhiệm vụ thất bại: không trừng phạt ... tích”
Thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Trần Lâm làm cho Trần Lâm càng ngạc nhiên quan sát đôi mắt xinh đẹp của Thanh Lân nhiều hơn.
Thanh Lân thấy Trần Lâm nhìn nàng chằm chằm thì hoảng hồn, vội cúi mặt xuống. Tiêu Viêm phát hiện ra có gì đó không đúng ở đây, vôi lên tiếng nói: “ Trần Lâm đại ca nhận biết qua Thanh Lân ?”
“ À không, ta thấy nàng rất có thiên phú nên động tâm, muốn thu nàng làm đồ đệ mà thôi” Trần Lâm mỉm cười nói.
“ Trần Lâm đại ca muốn thu Thanh Lân làm đệ tử ?” Tiêu Viêm ngạc nhiên nói, ra vẻ không tin tưởng.
“ Đúng vậy, Thanh Lân cô nương, cô nương có bằng lòng nhận ta làm thầy hay không ? Ta cam đoan trong vòng 10 năm sẽ giúp cô nương đạt đến Đấu Tôn” Trần Lâm nhìn thẳng Thanh Lân ôn tồn nói.
“ Ta ... ta không biết ... công tử, ngài thấy như thế nào ?” Thanh Lân ánh mắt mê mang nhìn Tiêu Viêm nói, nàng từ nhỏ đã bị mọi người xa lánh, xua đuổi, nay được một vị cường giả đòi thu làm đệ tử, trong phút chốc, nàng không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
“ Trần Lâm đại ca có lòng tin trong mười năm sẽ giúp Thanh Lân thành Đấu Tôn cường giả ?” Tiêu Viêm nhìn Trần Lâm dò hỏi.
“ Đúng vậy” Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Thanh Lân, nếu Trần Lâm đại ca đã chắc chắn như vậy thì muội hãy đồng ý đi, đây là cơ hội để cho muội thành cường giả” Tiêu Viêm xoa đầu Thanh Lân nói.
“ Không, không ... thiếu gia, Thanh Lân muốn theo hầu hạ thiếu gia, Thanh Lân không muốn thành cái gì cường giả đâu” Thanh Lân khóe mắt hồng hồng, níu vạt áo Tiêu Viêm nói.
“ Thanh Lân, ta còn phải chu du khắp nơi để tu luyện, vô cùng khổ cực, muội không thể theo ta được đâu, nghe lời ta, đồng ý với Trần Lâm đại ca đi, y sẽ bảo vệ cho muội chu toàn” Tiêu Viêm cười khổ nói.
“ Thiếu gia ... thiếu gia, Thanh Lân ...” Thanh Lân ấp úng, nửa ngày cũng không nói thành lời.
“ Không cần vội, Thanh Lân, cô nương cứ suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta sau cũng được” Trần Lâm mỉm cười nhìn Thanh Lân và Tiêu Viêm, ôn tồn nói.
“ Ha ha ... đúng rồi, chúng ta vào hang động rồi tính tiếp. Trần Lâm đại ca, huynh thực lực mạnh nhất, phiền huynh đi trước dẫn đường” Tiêu Viêm vỗ tay cười nói.
“ Được, ta sẽ mang Thanh Lân đi trước, các ngươi cứ tuần tự theo sau” Trần Lâm gật đầu đồng ý.
“ Nhị đệ, ta cần đệ và một số huynh đệ ở trên này, ta cùng tiểu Viêm tử sẽ xuống đó” Tiêu Đỉnh nói nhỏ với Tiêu Lệ, hắn vẫn có cảm giác không tin tưởng được Trần Lâm chút nào.
Tiêu Lệ nghe vậy thì thầm gật đầu, ném ra cuộn dây cho Tiêu Đỉnh.
Tiêu Đỉnh cột một đầu sợi dây vào một cọc gỗ sau đó ném cả cuộn dây vào trong động.
“ Đây là phòng vạn nhất, nếu có người kêu thì nhớ kéo chúng ta lên” Tiêu Đỉnh vỗ vỗ bụi trên tay, cười nói với Tiêu Lệ.
Trần Lâm đứng ở một bên nhoẻn miệng cười, rõ ràng đám người này đang đề phòng hắn.
“ Thanh Lân, cô nương đến đây” Trần Lâm vẫy tay gọi Thanh Lân.
Thấy Trần Lâm gọi, Thanh Lân miễn cưỡng đi đến trước mặt Trần Lâm, đôi mắt màu bích lục nhìn chằm chằm vào hắn.
Đôi mắt của Thanh Lân rõ ràng rất mê người, người bình thường rất dễ dàng đắm chìm vào trong đó, Trần Lâm âm thầm đánh giá Bích Xà Tam Hoa Đồng thật lợi hại, hắn vươn tay ra ôm lấy Thanh Lân vào lòng, mỉm cười nói: “ Chúng ta đi thôi”
“ Dạ” Thanh Lân nói như muỗi kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần dần ửng đỏ, trông vô cùng xinh đẹp.
“ Ta đi trước đây”
Trần Lâm ôm lấy Thanh Lân, huy động hai cánh đấu khí bay v·út vào hang động .
“ Ah ... ah ...” tốc độ di chuyển cực nhanh làm cho Thanh Lân vô cùng sợ hãi, nàng ôm chặt lấy Trần Lâm, khi nhận ra bản thân đã thất thố thì gương mặt nàng càng đỏ ửng hơn.
Càng vào sâu bên trong, hang động chia ra đến mười phương hướng, nhưng với cảm giác của Phần Quyết và Cốt Linh Lãnh Hỏa trong cơ thể, Trần Lâm dễ dàng phán đoán được phương hướng nào dẫn đến Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
“ Thanh Lân, nếu thấy khó chịu thì nói cho ta biết” Trần Lâm nhận ra hỏa thuộc tính càng lúc càng đậm đặc thì vội nhắc nhở Thanh Lân.
“ Dạ” Thanh Lân nhu thuận gật đầu, nàng không có vẻ gì bị hỏa thuộc tính ảnh hưởng.
Vượt qua một khúc ngoặc, Trần Lâm cuối cùng đã đi đến cuối thông đạo, một quang cảnh hỏa hồng hùng vĩ hiện ra trước mặt hắn.
Dòng sông dung nham đỏ rực đang chậm rãi chảy xuôi, đôi lúc có bọt dung nham bắn mạnh lên, p·hát n·ổ như những chùm pháo hoa đỏ rực.