Chương 54 Khách Sạn Hoa Hồng, Ba Người Chung Phòng Sao!
Tác Thác thành.
Lúc này vừa qua giữa trưa, trời nóng như hỏa, cửa tây của Tác Thác thành đi vào ba bóng người tuổi trẻ.
Nhìn qua, bộ dáng của bọn họ đều chỉ có hơn mười hai tuổi, trên người cũng không có mang hành lý gì, một nam hai nữ.
Cả ba người quần áo xốc xếch, vẻ mặt mệt mỏi, bước từng bước vào trên đường.
“ Đây chính là Tác Thác Thành sao? ” Tiểu Vũ tuy có chút mệt mỏi, nhưng cặp mặt của nàng vẫn cứ tỏa sáng ngó nhìn xung quanh.
Tác Thác thành so với Nặc Đinh thành thì lớn hơn rất nhiều, tự nhiên cũng sẽ náo nhiệt hơn nhiều, trên ngã tư đường, tùy ý có thể thấy được binh lính tuần tra, dòng người hối hả xuyên qua không ngừng.
“ Ừ, khác xa với Nặc Đinh Thành nơi chúng ta ở! ” Phan Vũ cũng phải gật đầu công nhận.
Chu Trúc Thanh im lặng nhìn hai người, đối với hai người Phan Vũ nơi đây được coi là đại thành, nhưng mà trong mắt của Chu Trúc Thanh thì không bằng một nửa của Tinh La đế đô.
Vì thế mà nàng không có chút gì tỏ ra là kinh ngạc cả.
“ Phan ca, nghe nói Tiểu Tam cũng sẽ tới đây để học đó! ” Tiểu Vũ nhớ tới tên tiểu đệ của mình nói.
“ Ừ, nghe nói là được tên Đại sư kia chỉ đến Sử Lai Khắc học viện để học tập! ”
Phan Vũ xoa cằm nói.
“ Hừ! ”
Nói đến Đại sư, Tiểu Vũ liền không vui, trước đây tên đại sư này từng bám theo nàng và Phan Vũ để thuyết phục cả hai bái ông ta làm lão sư.
Nhưng bị cả hai từ chối, những ông ta vẫn không từ bỏ, thường xuyên cùng với Đường Tam giảng dạy cho hai người Phan Vũ và Tiểu Vũ về trí thức hồn thú.
Lẫn lý luận về hồn sư của lão, làm cho cứ mỗi lần nhắc tới tên Đại sư đó Tiểu Vũ liền cảm thấy không vui a.
“ Học viện Sử Lai Khắc sao? ”
Chu Trúc Thanh khi nghe Phan Vũ nói đến tên của học viện ấy, nàng liền hỏi.
“ Đúng vậy, thấy tên đại sư ấy kể là học viện đó chỉ nhận quái vật, không nhận người thường! ”
Phan Vũ biết lý do sao nàng lại hỏi hắn, hắn chỉ nhún vai nói những gì mình biết.
“ Vậy thì đúng rồi! ” Chu Trúc Thanh lẩm bẩm đạo.
“ Ca chúng ta tìm nơi nghỉ chân đi! ”
Tiểu Vũ lau đi cái trán, đang thấm ướt mồ hôi nói.
“ Chúng ta tới nơi rồi! ”
Chợt Phan Vũ liền dừng lại, miệng nở nụ cười quỷ dị nói.
“ Hả đâu! ”
Tiểu Vũ liền dừng lại, ngó nghiêng xung quanh, thì bị Phan Vũ giữ lấy đầu nhìn thẳng.
Chu Trúc Thanh thì chỉ lẳng lặng mà đứng, vẻ mặt có chút bất thiện nhìn Phan Vũ.
Lúc này, trước mặt của cả ba xuất hiện một khách sạn cao có ba tầng, quy mô nhìn qua mặc dù không tính quá lớn.
Nhưng trang sức bên ngoài lại hoàn toàn đều là hoa hồng màu đỏ, phong cách kiến trúc của cả tòa tửu điếm cũng như là một đóa hoa hồng thật lớn, rất dễ dàng có thể gây cho người trước mặt cảm giác rực rỡ.
" Khách Sạn Hoa Hồng! "
Tiểu Vũ nhìn lên bảng hiệu mở miệng đọc.
“ Wow… vậy là chúng ta sẽ trọ ở nơi này sao? " Tiểu Vũ chỉ chỉ.
“ Muội không nên hỏi ta, trên người ta không có đồng nào cả! ”
Phan Vũ cũng không quyết định được, hắn nhún vai, đưa mắt ra hiệu nhìn về phía của Chu Trúc Thanh.
Thế là Tiểu Vũ, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Chu Trúc Thanh, thật sự thì nàng muốn ở nghỉ lại trong cái khách sạn này.
Vì vẻ bề ngoài thực sự là quá hấp dẫn người a.
Chu Trúc Thanh do dự, không phải vì nàng tiếc tiền mà nơi đây là khách sạn a, chỉ dành cho tình lữ.
Hai nữ, một nam đi vào tựa hồ không thích hợp.
Nhưng khi nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Vũ, và cả những v·ết t·hương trên người của Phan Vũ.
Vì nàng, mà họ thành ra như thế, bây giờ đến điều nhỏ nhoi này mà nàng không làm được, thì thực sự quá hổ thẹn rồi a.
“ Ừ.. ” Chu Trúc Thanh trở lại vẻ ngoài lạnh lùng, khẽ gật đầu.
“ Yehh… ”
Tiểu Vũ vui vẻ, nhảy nhót lôi cánh tay của Phan Vũ vào trong.
Nét mặt của Phan Vũ có chút biến ảo, rồi để cho Tiểu Vũ lôi mình vào.
Còn Chu Trúc Thanh mặt ngoài đi theo, nhưng nội tâm hoảng không thôi.
Đi vào bên trong Khách Sạn Hoa Hồng, cảm nhận đầu tiên chính là một mùi thơm của hoa hồng đón chào, mùi thơm thấm lòng người mang theo vài phần cảm giác mập mờ, làm thân tâm con người thoải mái.
“ Hít hà.. ”
Tiểu Vũ không ngừng hít lấy hít để, mùi của hoa hồng nàng lộ vẻ mặt thỏa mãn.
“ Đúng là con thỏ nhỏ! ” Phan Vũ cảm thán trong lòng nói.
Bên trong của Khách Sạn chỉ có ba loại màu sắc, trắng, bạc và hoa hồng đỏ, dị thường ấm áp, hoàn cảnh tao nhã rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.
Phan Vũ đi tới trước quầy: "Phiền toái cho chúng ta thuê hai gian phòng."
Người phục vụ sau quầy nhanh chóng đứng lên, hết nhìn Phan Vũ lại nhìn Tiểu Vũ, rồi quay sang nhìn Chu Trúc Thanh trong mắt toát ra vài phần quang mang hâm mộ:
"Tiên sinh, ngài xác định đúng là phải hai gian phòng sao?"
Phan Vũ gật gật đầu: "Có cái gì không đúng sao?"
Những lời này của Phan Vũ, khiến cho tâm phòng bị của nàng liền buông lỏng một chút, nhưng Chu Trúc Thanh vẫn giữ lại một chút đề phòng.
Trong mắt người phục vụ toát ra vài phần mập mờ: "Xin lỗi, nơi này của chúng tôi chỉ còn lại có một phòng trống mà thôi."
“ Còn một phòng thôi sao?"
Phan Vũ giả vờ nhíu nhíu mày, làm bộ cho Chu Trúc Thanh thấy hắn không phải là người xấu.
Nhưng Phan Vũ có phải là người xấu không thì ai biết được ( kể cả tác cũng vậy!!! )
Người phục vụ nhấn mạnh nói: "Đúng vậy, chỉ còn một phòng duy nhất. Bất quá, ngài yên tâm, phòng của chúng tôi đều là rất lớn, tiện nghi đầy đủ, có thừa để cho ba người ở."
Nói xong, hắn còn hướng Phan Vũ xuất ra một cái ánh mắt chỉ có thể nắm được ý mà không thể nói thành lời.
Đương nhiên, Phan Vũ nhìn phát liền hiểu, hắn cũng không phải là người cổ đại giống như Đường Tam.
Cứ giả vờ làm chính nhân quân tử, mà chuyên đi dùng ám khí đấy chẳng phải là ngụy quân tử mà bọn tàu hay nói sao.
Tiểu Vũ có chút nhíu mày nói: "Chỉ còn một phòng thôi a. Ta và Phan ca thì không có vấn đề gì cả, nhưng mà… ”
“ Trúc Thanh, cô nghĩ thế nào? ”
Tiểu Vũ, quay sang nhìn Chu Trúc Thanh, nhìn nàng xem ý kiến của nàng ra sao, nếu không được chắc phải đổi sang nhà trọ khác mà thôi.
Tên phục vụ thấy khách nhân của mình sắp đi mất, hắn liền phản ứng, theo quan sát của mình cô gái lạnh lùng kia.
Là người ngoài, mà hai người kia chắc là tình nhân của nhau, hắn liền nói:
“ Để tôi thử tìm lại xem, còn thừa phòng nào không! ”
“ Ừ.. nhanh lên bọn ta còn cần nghỉ ngơi! ”
Phan Vũ liền trả lời.
“ Dạ vâng. ”
Người phục vụ giả vờ tìm kiếm một hồi, hắn niềm nở nói:
“ Dạ thưa ngài, chúng tôi đã tìm ra vẫn còn thừa một phòng ở bên cạnh, xin lỗi vì lý do sơ xuất này của chúng tôi! ”
Hắn là một tên nhân viên ưu tú, vì thế rất nhanh tìm được lý do mà lấp liếm qua đi.
Phan Vũ cũng hiểu cho tên này, mà không chấp, chỉ là có phần thất vọng chút xíu.
"Được rồi, vậy phiền toái ngươi cho ta thuê hai gian phòng này."
Trong khi người phục vụ đang chuẩn bị giúp Phan Vũ làm thủ tục, một cái thanh âm đột nhiên cắt đứt hành động của người phục vụ.
"Ta nói, gian phòng này hẳn là thuộc về ta chứ."