Chương 53 Vô đề
“ Còn cô tên là gì? ”
Sau những tiếng cười khoái chí, Tiểu Vũ mới hồi thần lại nhìn về Chu Trúc Thanh hỏi lại nàng.
“ Huh…tên của ta là Chu Trúc Thanh, đến từ Tinh La Đế Quốc! ”
Chu Trúc Thanh sau khi hoàn hồn trở lại, nàng cố nén rung động mà nói.
“ Tinh La Đế Quốc sao? ” Tiểu Vũ chau mày suy nghĩ.
Sau một hồi nghĩ không ra nàng liền quay đầu liếc nhìn Phan Vũ, dùng cặp mắt to tròn ra hiệu cho Phan Vũ nói.
Phan Vũ chỉ biết gật đầu, mở lời nói: “ Trúc Thanh, ta gọi cô như này có được không! ”
“ Ta tên là Phan Vũ, là ca ca của Tiểu Vũ! ” Phan Vũ giới thiệu tên của mình, hắn không có khoe khoang hồn lực giống như Tiểu Vũ.
“ Phan Vũ! ”
Chu Trúc Thanh lẩm bẩm cái tên đó, nàng dùng ánh mắt có phần không tưởng tượng nổi nhìn Phan Vũ.
Ban đầu, do nàng chưa có tỉnh hoàn toàn, nên không chứng kiến được lúc Phan Vũ tự khai hồn hoàn lẫn Vũ Hồn.
Nhưng sau khi nghe được, tiếng của Tiểu Vũ kinh hô khi nhìn thấy được Phan Vũ đạt được vạn năm hồn hoàn.
Lúc ấy, nàng mới nhìn rõ được dưới chân Phan Vũ có mấy đạo hồn hoàn.
Khi thấy rõ được, thì nàng tựa như là c·hết lặng, vì sự phối trí vượt qua cả sự hiểu biết của nàng.
“ Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? ”
Chu Trúc Thanh rung động trong lòng, rồi nàng mới từ từ nói ra câu hỏi mà nàng đã nghi hoặc.
Nhìn gương mặt có phần non nớt giống nàng, thì Chu Trúc Thanh đoán Phan Vũ cũng chỉ hơn nàng vài tiểu mà thôi.
“ Khà… Ta năm nay vừa tròn 12! ” Phan Vũ mỉm cười đáp.
“ Còn ta còn ta, ta cũng 12 tuổi. ”
Tiểu Vũ thấy vậy, cũng vui vẻ mà tranh với Phan Vũ nói.
“ Tiểu Vũ, chẳng phải muội vừa nói rồi sao! ”
“ Hừ… kệ ta! ”
Nàng đáng yêu mà hừ lạnh, ánh mắt chớp chớp liếc nhìn Phan Vũ.
Thấy Tiểu Vũ như vậy, Phan Vũ liền đưa tay lên véo lấy má hồng phấn nộn của Tiểu Vũ.
“ Ui ya… đau đau… ca bỏ qua cho ta đi!!! ”
Bên cạnh Chu Trúc Thanh liền che mặt lại, không thể nhìn được đôi cẩu nam nữ này diễn ân ái trước mặt của nàng.
Bởi vì sự quay đầu này của Chu Trúc Thanh, nàng liền nhìn thấy một đồ vật tựa như là một cánh tay trái đang phát ra những ánh sáng màu ngũ thải ban lan…
“ Hồn Cốt!!! ”
Nàng liền không tự chủ được mà thốt ra lời này.
Điều này cũng làm cho Phan Vũ và Tiểu Vũ, quay đầu lại nhìn.
Thì đập vào mắt của cả hai là một cánh tay trái hồn cốt, đang lơ lưng cách mặt đất vài cm không ngừng tỏa ra ánh sáng.
“ Không ngờ, hồn thú 1 vạn 2 ngàn năm vậy mà có thể sản sinh ra hồn cốt! ”
Phan Vũ buông tay xuống, đi từ từ tới hồn cốt đó, hắn cảm thán nói.
Vận khí của hắn cũng quá nghịch thiên rồi a!!!
Nào thì tự có vạn năm Hồn thú tựa dâng hiến hồn hoàn, giờ lại tới hồn cốt, vận khí này hình như Đường Tam có a…
“ Phan ca, nó là hồn cốt sao? ”
Tiểu Vũ cũng tiến sát lại gần, cầm lấy cánh tay trái hồn cốt ấy nhìn xung quanh.
“ Hình như, mấy cái này ở trong nghĩa địa của hồn thú tựa hồ cũng có vài cái a? ”
Tiểu Vũ nghĩ thầm trong bụng nói.
“ Ừ, nó là hồn cốt của con hồn thú đã tự dâng hiến hồn hoàn cho ca! ”
Phan Vũ đáp lại lời của nàng.
Chu Trúc Thanh thì đ·ã c·hết lặng, cái gì mà Hồn Cốt, cái gì mà tự dâng hiến….
Đồ vật quý giá như vậy mà bọn họ cũng có thể kiếm ra được, vậy mà lại còn đi trộm tiền của nàng.
“ Cũng chả có gì là đặc sắc, này trả lại ca! ” Tiểu Vũ sau một hồi ngắm nghía, liền không nhìn thấy được gì thú vị.
Liền trả lại cho Phan Vũ.
“ Ừ ”
Phan Vũ cầm lấy đạo hồn cốt này, trong đầu hắn liền hiểu ra được kĩ năng của hồn cốt.
Đây chính là một năng lực của Tà Vương bị thôn phệ mà có được.
Phan Vũ gọi nó là “ Cảm nhận Vạn Vật ”
Nói cho sang mà thôi, nhưng nó cũng chỉ có thể giúp Phan Vũ nhìn ra được những thứ bị ẩn đi của đồ vật hoặc là Hồn Thú.
Điều kiện đó là phải chạm vào được, thì mới có thể hiểu được đồ vật đó ẩn chứa những gì.
“ Kĩ năng của nó thuộc tính Ám, chỉ thích hợp với Mẫn Công hệ hồn sư, hoặc là hồn sư có vũ hồn là thuộc tính ám mà thôi! ”
Phan Vũ nhìn về Tiểu Vũ nói, giải thích về hồn cốt này, nhưng Tiểu Vũ thì vẻ mặt không thèm quan tâm.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Vũ, Phan Vũ chỉ cười, những lời này thật ra là nói cho Chu Trúc Thanh nghe.
“ Thuộc tính ám sao? ”
Khi Chu Trúc Thanh nghe được những lời này, tâm nàng liền khẽ động, nếu như nàng có hồn cốt này thì thực lực của nàng sẽ đột phá lên tầm cao mới.
Nhưng khi nghĩ lại, nàng liền cảm thấy chán nản vì nó cũng chả phải của mình.
Còn về ý định c·ướp đoạt sao, tốt nhất nàng về nhà đắp chăn mà ngủ trong mơ cái gì cũng có.
Phan Vũ, cảm nhận được tâm tình của Chu Trúc Thanh thập phần xoắn xuýt, hắn biết bước đầu của kế hoạch mà hắn vừa nghĩ ra đã tiến được một bước.
Chỉ cần, để cho nàng có hứng thú với hồn cốt này, thì ngày mà hắn c·ướp đoạt Chu Trúc Thanh từ tay của Đới Mộc Bạch cũng sẽ không xa.
“ Vậy thì nó không thích hợp với hai chúng ta rồi.”
Tiểu Vũ nghe những lời này, nàng liền nhún vai nói.
“ Hay là mang nó về cho Vân ca hay bé lạc nhỉ! ”
Suy nghĩ một hồi nàng liền nhớ tới, Tố Vân Đào và Tiểu Lạc.
Còn về tại sao không nhắc tới Ti Ti, Ti Ti đã không tu luyện suốt 5 năm qua rồi, bây giờ cô ấy đã trở về hậu phương chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình.
Cũng chính là Tố Vân Đào và Tố Lạc Anh.
Nghe được những lời này của Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh liền hoảng a, nàng không biết Tiểu Vũ cho hai người đấy là ai.
Nhưng nếu cho đi, thì nàng làm sao có cơ hội đạt được hồn cốt vạn năm như vậy chứ.
Phải biết, chỉ cần là hồn cốt thì cho dù là ngàn năm đi chăng nữa, nếu để cho các cường giả biết được, thì sẽ là một tràng cảnh gió tanh mưa máu.
Chỉ cần thế thôi, cũng biết được hồn cốt nó quý trọng thế nào trong giới hồn sư, cũng như là hồn thú 10 vạn năm vậy.
“ Không, nếu để cho Vân ca và Tiểu Lạc sẽ khiến cho hai người ấy gặp nguy hiểm! ” Phan Vũ lập tức phán đối.
Đây là hồn cốt a, không những vậy còn là vạn năm, nếu cho Tố Vân Đào hoặc Tiểu Lạc.
Chả khác nào đẩy họ vào hố lửa.
“ Vậy thì ca, giữ nó đi! ” Tiểu Vũ liền suy nghĩ lại.
Nàng liền vứt khoai lang bỏng tay lại cho Phan Vũ.
Chỉ thấy Phan Vũ nhẹ gật đầu, rồi thu nó vào trong hồn đạo khí.
“ Phù… ”
Chu Trúc Thanh thấy Phan Vũ cất đi, nàng liền thở ra ngụm trọc khí.
Phan Vũ thấy vậy liền cười mỉm, con cá này sắp vào cái bẫy mà hắn đặt ra.
“ Phan ca, chúng ta trở lại vào thành đi, trời cũng đã gần trưa rồi! ”
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lúc này đám mây đen cũng đã tan mất, ánh sáng chói trang của mặt trời chiếu vào những tán lá.
Làm cho Tiểu Vũ thấy khô nóng.
“ Ừ, ta cũng muốn tẩy rửa đi lớp bụi trần này! ”
Phan Vũ nhìn lại bản thân, mới thấy bẩn do cuộc chiến đêm qua gây ra.
“ Cô có muốn vào thành cùng bọn ta không! ”
Tiểu Vũ bên cạnh nhìn Chu Trúc Thanh đợi nàng trả lời lại.
“ Các ngươi nói là chỉ Tác Thác Thành sao? ” Chu Trúc Thanh không trả lời luôn, mà hỏi hắn là thành nào.
“ Ừm, Tác Thác Thành! ”
“ Vậy chúng ta đi thôi! ”
P/s: Xin Lỗi mọi người vì mấy ngày không đăng chương, do tác đang bận nhiều chuyện vì thế mà sẽ không đăng được c đều đặn mong mọi người thông cảm