Chương 55 Đời Mộc Bạch Xuất Hiện, Thất Vọng
Phan Vũ, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh đồng thời xoay người lại nhìn, chỉ thấy ba người xuất hiện tại phía sau bọn họ, chính đang hướng chỗ quầy đi tới.
Ba người này một nam hai nữ, hai người nữ hài tử trang điểm xinh đẹp, bộ dáng nhìn qua đều có mười bảy, mười tám tuổi, vóc người cao cao.
So với Tiểu Vũ còn muốn cao hơn một chút, làm kẻ khác ngạc nhiên nhất chính là dung mạo của các nàng giống nhau như đúc, cư nhiên là một đôi song bào thai.
Nhưng là, ánh mắt của Phan Vũ liền rơi vào trên người hai cô gái tuyệt sắc giai lệ kia, hấp dẫn sự chú ý của hắn mà không phải tên nam tử đó.
Nam tử cao khoảng một thước tám, so với hắn phải cao hơn nửa cái đầu, nhìn qua tuổi không lớn.
Thậm chí so với hai cô gái sau lưng hắn còn muốn nhỏ một chút, bả vai rộng lớn, trong tướng mạo anh tuấn mang theo vài phần cương nghị, tóc dài màu vàng phi tán tại sau lưng, dài gần tới eo.
Tóc hắn tóc cũng không buộc, mà là gọn gàng nằm ở đó.
Tên này có một đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lãnh.
Đó là một loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lúc nửa khép nửa mở lóe ra tà quang, bị hắn liếc mắt thì trên người giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt.
“ Đới Mộc Bạch! ”
Chu Trúc Thanh khi nhìn thấy dáng vẻ của nam tử đấy, nàng liền kinh ngạc thầm hô.
Nam nhân có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt như vậy, bất luận ở chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Phan Vũ liền cảm thấy khó chịu vì tên này soái hơn hắn.
Với gương mặt thiếu đánh của tên nam tử mới xuất hiện này, Phan Vũ đã nghĩ ra chục cách để tấu tên này.
Còn về hai cô gái song bào thai phân biệt ôm hai cánh tay của song đồng nam tử, tên nam tử này liền không để ý tới Phan Vũ.
Ánh mắt của tên này từ trên người Tiểu Vũ xẹt qua thì lóe ra một tia quang mang kỳ dị, nhưng cũng chỉ là chợt lóe mà thôi.
Chợt ánh mắt của hắn liền dừng lại trên người của Chu Trúc Thanh, với vóc người ngạo nhân, không những thế còn đem cho hắn một cảm giác rất là lạ.
Đi tới trước quầy, nhìn người phục vụ, thanh niên nói: "Ngươi là mới tới sao. Không biết nơi này luôn lưu một gian phòng cho ta sao?"
Người phục vụ sửng sốt một chút, hỏi dò: "Ngài là?"
Song đồng nam tử có chút không kiên nhẫn nói: "Gọi quản lý của các ngươi đến."
Người phục vụ nhìn về ánh mắt của song đồng nam tử, đáy lòng một trận phát lãnh, nhanh chóng chạy ra phía sau gọi cấp trên của mình.
Phan Vũ lạnh nhạt nói: " Vị huynh đệ này, tựa hồ là chúng ta tới trước."
Song đồng nam tử thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ là lạnh lùng nói:
" Vậy thì sao? "
Hắn cho tới bây giờ không có thói quen hướng người khác giải thích.
Chưa để Phan Vũ tỏ thái độ, Tiểu Vũ liền không chịu được, thân hình chợt lóe, đã đi tới bên người Phan Vũ:
" Không sao cả, cho ngươi nhanh cút. ”
Song đồng nam tử rốt cục quay người lại, ánh mắt tà dị lạnh như băng rơi lên trên người Tiểu Vũ, gật gật đầu:
"Rất tốt, thật lâu không ai dám cùng ta nói như vậy. Các ngươi trên người cũng có hồn lực ba động, hẳn là Hồn sư đi.
Vậy các ngươi hãy cùng tiến lên đi, đánh thắng được ta, ta lập tức sẽ đi, nếu không, mời các ngươi biểu diễn một chút chữ "cút" này. ”
Nghe tên này nói như vậy, hai cô gái song bào thai bên người hắn không nhịn được nở nụ cười si ngốc, nhưng bộ dáng cũng không có một chút lo lắng, nhu thuận buông tay song đồng nam ra, lùi qua một bên.
“ Hảo! ”
Tiểu Vũ không phải là người dễ bị khi dễ a, nàng liền quát lớn nói.
Phan Vũ, quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ gật đầu, hắn không phải là tên Đường Tam kia chỉ biết chịu đựng.
Tiểu Vũ nhìn thấy vậy, nàng liền mở nụ cười đang tính động thủ thì một thanh âm khác vang lên.
Vừa hay người phục vụ lúc trước đã mang theo một người trung niên từ phía sau đi ra, cuộc nói chuyện của song đồng nam tử và Phan Vũ, Tiểu Vũ lẫn cả Chu Trúc Thanh hắn hiển nhiên cũng nghe được, vẻ mặt lo lắng nói:
"Hữu thoại hảo thuyết, hữu thoại hảo thuyết, ngàn vạn lần đừng động thủ."
Song đồng nam tử liếc một cái: "Vương quản lý, các ngươi bây giờ càng ngày càng biết làm ăn a?"
Vương quản lý lau lau mồ hôi trên trán, cười trừ nói:
" Đới thiếu gia, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đều là kẻ thủ hạ không tốt, tiểu tử vừa mới tới ngày hôm qua, không biết quy củ, xin lỗi, xin lỗi. Ta lập tức an bài phòng cho ngài."
Nói xong hắn quay đầu hướng Phan Vũ, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh, vẻ mặt áy náy nói:
" Xin lỗi rồi, hai vị khách nhân. Gian phòng đó là Đái thiếu gia đặt trước, vậy xin hai vị chọn một chỗ khác thôi."
Nghe được những lời này, với tính cách của Tiểu Vũ cũng là e sợ cho thiên hạ không loạn, đâu dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
"Chúng ta không đi, thế nào? Mắt chó không biết nhìn người. Đừng tưởng rằng chúng ta nhỏ mà dễ bắt nạt."
Tên họ Đới hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi cho dù muốn nhường cũng không dễ dàng như vậy, mắng ta, còn muốn chạy phải không."
"Đới thiếu gia, Đới thiếu gia, ngài …" Vương quản lý khẩn trương, vẻ mặt cầu khẩn.
Tên họ Đới trong mắt hiện lên một tia quang mang sắc bén: "Ít nói nhảm. Hết thảy tổn thất tính cho ta. ”
Tại Nặc Đinh học viện nàng đã làm đại tỷ quen rồi, khi Tiểu Vũ nhìn được loại ánh mắt kiêu ngạo này của đối phương, lập tức sẽ xông lên động thủ.
“ Thì ra mày chọn c·ái c·hết! ”
Tiểu Vũ nói ra một câu kinh điển mà Phan Vũ dạy, trong thân thể của nàng hồn lực tuôn trào.
Phan Vũ cũng không ngăn lại, hắn biết thực lực của Tiểu Vũ thế nào, đối với một tên chỉ là 37 cấp Hồn Tôn như tên này.
Sao có thể đánh lại Tiểu Vũ chứ.
Vù ~
Khí thế của Tiểu Vũ bộc phát, thổi bay góc áo của mỗi người, lúc này đám người của khách sạn đã đi tìm chỗ nấp.
“ Huhh…Hồn Lực của con nhỏ này, thế mà là Hồn Tông sao! ”
Tên họ Đới có phần kinh ngạc, nhìn tuổi của Tiểu Vũ không lớn lắm, nhưng thực lực lại cùng cấp độ với hắn.
Sưu ~
Thân hình của Tiểu Vũ tựa như biến mất.
“ Hừ! ”
Nhìn thấy Tiểu Vũ đột ngột biến mất, lúc này tên họ Đới bắt đầu cảnh giác nên, theo suy đoán ban đầu.
Con nhỏ này, là mẫn công hoặc là cường công hệ hồn sư, nếu vậy thì hắn cũng không quá lo lắng.
Bảo hắn là chiến hồn sư, tuy không có tốc độ nhưng nếu để hắn đánh trúng được, con nhỏ này tất thua.
Ý nghĩ của tên họ Đới này rất chi là hay, nhưng hắn đã gặp phải một Tiểu Vũ biết “ Rasengan ”.
“ Sau lưng, ngươi này tên ngốc! ”
Lúc này, âm thanh của Tiểu Vũ sau lưng của tên họ Đới phát ra.
“ Cái gì! ”
Tên họ Đới chỉ kịp thốt lên hai từ.
Chỉ thấy Tiểu Vũ tung ra một cước, đá vào phần vùng eo của tên họ Đới.
Nghe được tiếng gió sau lưng, tên họ Đới liền không do dự mà thi triển ra đệ tam hồn kỹ.
“ Không ổn… Đệ Tam Hồn Kỹ! ”
“ Bạch Hổ Kim Cương Biến ~ ”
"Phanh"