Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 52 Chuẩn Bị Tiến Vào Tác Thác Thành.




Chương 52 Chuẩn Bị Tiến Vào Tác Thác Thành.

Đụng ~

Khi Tiểu Vũ nghe được, giọng nói quen thuộc ấy, nàng đã không chần chờ mà nhào vào lòng của Phan Vũ.

Tiểu Vũ không ngừng cọ sát đầu vào lòng ngực của Phan Vũ, nước mắt như mưa mà chảy xuống đạo:

“ Sao ca lại làm chuyện nguy hiểm tới vậy…hu hu…ban nãy, gần như muội không thể cảm nhận được khí tức của ca..hu hu.. ”

“ Ngoan, ta chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, muội cũng biết ta là kẻ s·ợ c·hết mà! ”

Phan Vũ giơ hai cánh tay ra, ôm giữ lấy Tiểu Vũ trong lòng ngực của mình, an ủi Tiểu Vũ nói.

Tay trái của Phan Vũ không ngừng xoa lấy đầu nàng, làm cho nàng bình tĩnh hơn.

Còn Tiểu Vũ vẫn không có ý định buông ra, nàng sợ nếu buông ra.

Phan Vũ sẽ rời nàng mà đi mất.

“ Hứa với ta.. lần sau không được mạo hiểm như vậy! ” Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt ngập nước nói.

Mắt của nàng đỏ lên vì đã khóc quá nhiều, thấy vậy Phan Vũ gật nhẹ đầu, đưa bàn tay của mình lên giúp nàng lau đi nước mắt.

Ở một bên, Chu Trúc Thanh thấy cảnh tượng này, nàng chợt thấy cô đơn, hai người này quá tình cảm rồi a.

Khiến nàng nhớ tới vị hôn phu, mà chưa từng gặp mặt đã bỏ đi vì áp lực của Gia Tộc.

Nghĩ tới đây, mặt của Chu Trúc Thanh lạnh xuống, tựa như hàn băng vạn năm ở nam cực vậy, nếu có người tới gần sẽ bị cảm lạnh mất.

“ E hèm… ”

Nàng họ khan đánh thức hai người kia.

“ Huh??? ”

Phan Vũ và Tiểu Vũ đang trong thế giới của mình, liền bị một tiếng ho khan của người khác đánh thức.



Lúc này, Tiểu Vũ liền cảm thấy tư thế như này thì không xứng làm đại tỷ đại, nàng liền đẩy Phan Vũ ra.

Lau đi gương mặt nhọ nhem vì khóc, gương mặt trở lại với vẻ tinh nghịch, hoạt bát…

“ Ha ha… ”

Phan Vũ nở nụ cười nhìn Tiểu Vũ.

“ Hừ.. không được phép cười! ” Tiểu Vũ bĩu môi hừ nhẹ nói.

“ Được không cười! ”

Phan Vũ nhún vai biểu thị không cười, nhưng khóe miệng của hắn đã bán đứng hắn.

Tiểu Vũ, thấy vậy chỉ bất mãn dậm chân.

“ Ô.. ”

Lúc này, Phan Vũ chợt cảm thấy chân trái của mình khi bị tên Hồn Đế đó đánh b·ị t·hương.

Nay đã khôi phục trở lại, không những thế hắn cảm nhận được là hồn lực hiện tại của mình đã là cấp 45 Hồn Tông.

Ong ~

Cùng lúc ấy, cánh tay trái hồn cốt của Ám Ảnh Linh Hầu sáng le lói, nhưng mà nó lại không làm cho ba người Phan Vũ phải chú ý tới.

Ám Ảnh Linh Hầu chính là cái tên của con hồn thú đã tự công nạp Đệ Tứ hồn hoàn vạn năm cho Phan Vũ.

“ Phan ca, ngươi săn được hồn hoàn vạn năm từ khi nào vậy? ”

Lúc này, Tiểu Vũ nhớ lại cảnh tượng ban đầu khi nàng tới, và cả lúc Phan Vũ khai Vũ Hồn đều làm cho nàng hết sức bất ngờ.

“ Chuyện này dài lắm, trên đường đi ta kể cho muội! ”

Phan Vũ, đang cảm nhận thông tin mà đệ tứ hồn hoàn mang tới cho hắn.

Sau khi cảm thụ xong, Phan Vũ mới quay đầu nhìn Chu Trúc Thanh nói:



“ Ngươi hảo, xin lỗi vì đã ă·n c·ắp kim hồn tệ của cô! ”

Phan Vũ, đi lại gần Chu Trúc Thanh đưa lại cho nàng túi kim hồn tệ mà bọn hắn đã trộm.

Ban đầu khi nhìn thấy nàng, Phan Vũ cũng chỉ mới trêu nàng mà thôi, dù sao thì hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy “ Người tốt ” Chu Trúc Thanh ngoài đời.

Chứ không phải, là trong anime, ở ngoài nàng cũng có cảm xúc, có cảm nghĩ của riêng mình và cá tính của nàng.

Cũng giống hắn với Tiểu Vũ vậy, từ khi hắn hấp thu năng lượng Tà Ác thuần túy. Sự mẫn cảm về cảm xúc đủ loại, đã khiến hắn hiểu rõ ra.

Đây là một thế giới chân thật, và cũng chỉ có một mạng c·hết là hết.

“ Ừm… ”

Chu Trúc Thanh, đưa tay ra cầm lấy.

Sau đó nàng nói khẽ ra lời cảm ơn.

“ Cảm ơn…các ngươi! ”

Thanh âm nàng lạnh lùng nói ra câu này, khiến cho Phan Vũ cũng có cái nhìn chân thật hơn về Chu Trúc Thanh.

Chỉ có bốn từ thôi đó là “ Băng Sương Mỹ Nữ ” cái danh hiệu này cực kỳ phù hợp với nàng, cộng thêm bộ mặt chỉ có một biểu cảm là lạnh lùng.

“ Này, cô tên là gì! ”

Tiểu Vũ lấy lại sự hoạt bát, liền chạy tới song vai cùng Phan Vũ nhìn Chu Trúc Thanh hỏi.

“ Tiểu Vũ, trước khi muốn hỏi người khác tên, mình phải tự giới thiệu trước chứ! ”

Phan Vũ cốc nhẹ vào cái đầu thỏ của nàng nói.

“ Hừ… ta quên.. ” Tiểu Vũ giả bộ đáng thương xoa đầu.



“ E hèm, xin tự giới thiệu ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ, năm nay 12 tuổi là cấp 35 Hồn Tôn! Còn ngươi. ”

Tiểu Vũ tự tin, ngẩng cao đầu giới thiệu cấp bậc của mình.

Đầy cũng là điều mà nàng tự tin nhất, tuy nàng không chăm chỉ về mặt tu luyện nhưng cấp bậc lại hơn Đường Tam khổ luyện.

Mà chỉ có đạt được 31 cấp Hồn Tôn.

Phan Vũ nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn cũng chỉ biết bó tay, nàng quá khiêu ngạo rồi…nhưng cũng phải công nhận là Tiểu Vũ tốc độ tu luyện nhanh thật.

“ Cái gì… 12 tuổi…Hồn Tôn… ”

Chu Trúc Thanh nghe Tiểu Vũ giới thiệu như vậy, ánh mắt nàng có phần kinh ngạc, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn cứ lạnh tanh như vậy.

Tiểu Vũ chờ mong vẻ mặt kinh ngạc của băng sương này nhưng bất thành, nàng tưởng cục băng sương này không tin mình.

“ Vũ hồn phụ thể ~ ”

Chợt Tiểu Vũ quát lớn.

Hai tay nàng chụm lại, sau đó tạo dáng đáng yêu nháy một mắt.

Vũ hồn thỏ cũng không hiện lên mà chỉ có một chiếc đuôi tròn ở sau hông nàng, “ các vị chờ gì khi một con hồn thú gọi vũ hồn của mình, chả lẽ gọi ra bản thể của chính mình à :))”

Dưới chân nàng, ba đạo hồn hoàn theo tứ tự mà xuất hiện lần lượt là; vàng, tím, tím…

Sự kết hợp vượt trên cả hoàn hảo, phải biết trong giới hồn sư, muốn có một bộ hồn hoàn đúng tiêu chuẩn thì phải là.

Vàng, vàng, tử, tử, hắc, hắc, hắc, hắc, hắc…. như vậy mới được gọi là tiêu chuẩn của hồn sư ở cấp độ Cửu Hoàn Phong Hào Đấu La.

Còn những thiên kiêu chi tử sẽ khác là… vàng, vàng, tử, tử, hắc, hắc, hắc, hắc, hồng… kẻ như vậy sẽ được cả giới hồn sư nể trọng, nhưng những kẻ như vậy rất hiếm.

Vì 10 vạn năm hồn thú hiếm như lá mùa thu ở sa mạc vậy.

Còn sự kết hợp hồn hoàn của Tiểu Vũ vượt qua cả những Thiên kiêu chi tử khác, điều này làm cho Chu Trúc Thanh có phần thay đổi sắc mặt

“ Như nào… thấy Tiểu Vũ tỷ lợi hại chưa! ”

Tiểu Vũ chứng kiến được nét mặt của Chu Trúc Thanh, có phần chuyển biến, nàng ngẩng cao được tự tin cười.

“ Ha ha ha… ”

P/s: Xin lỗi, tác đang bận viết báo cáo khóa luận, vì thế mà không có thời gian viết nhiều, nên mỗi ngày chỉ một chương.