Chương 2 Gia Nhập Phân Điện Của Vũ Hồn Điện!
Phải biết người xuyên việt nào, mà bị hắn phán là phế vật, Phế Vũ Hồn, đểu trở thành cường giả hô phong hoán vũ. Nhưng đến hắn thì lại khác, hắn được khen.
“ Không ta là phế vũ hồn.. đại ca xem, chỉ cần gọi ra ta liền đã không gọi ra được!” Phan Vũ chống chế nói.
“ Hah?” Đường Tam thấy lạ, kẻ này được khen vậy mà không muốn.
“ Thôi được ta biết rồi!” Tô Vân Đào, đã hiểu sơ tính tình của đứa trẻ này, chỉ cần nghe hắn nói là được.
“ Ách!” Thấy không có lời chê hắn, Phan Vũ tựa như chiếc bóng, thoát hết khí ra ngoài.
“ Đặt tay lên đây đi, xem nhóc Tiên Thiên Hồn Lực cấp mấy!”
Phan Vũ mặt như mất tiền vậy, không tình nguyện đặt lên.
Ánh sáng mờ nhạt, sau đó liền kết thúc, Tô Vân Đào đã biết tên nhóc này cấp bao nhiêu.
“ Ngươi là Tiên Thiên 4 Cấp hồn lực thuộc hạng bình thường, được rồi chỗ này đã thức tỉnh hết, nhóc muốn theo ra gia nhập Vũ Hồn Điện không!” Tô Vân Đào không hề có chút thất vọng nào, hắn ngược lại vui vì thức tỉnh ra người có hồn lực.
“ Ách~ có bao ăn ở không?” Phan Vũ mất đi sức sống nói.
“ Hả~”
“ Xin lỗi vì cắt ngang hai người, Thúc thúc, ngài còn chưa tiến hành kiểm tra hồn lực cho ta mà." Đường Tam nhìn Tố Vân Đào đã muốn thu khối thủy tinh cầu màu lam đó lại, vội vàng nhắc nhở hắn.
Tố Vân Đào đến đầu cũng chẳng quay lại: "Không cần thử nữa. Loại phế vũ hồn như Lam ngân thảo này, ta còn chưa thấy qua ai như vậy mà xuất hiện hồn lực cả."
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn với thằng nhóc này, luôn miệng gọi hắn là Thúc Thúc, trong khi đứa bé Phan Vũ khi gọi hắn là Đại Ca.
“ Để cho ta thử được không thúc thúc?" Đường Tam kiên trì nói.
Bị tên tiểu tử này bám lấy, Tố Vân Đào đành phải làm nói: “ Được thôi! "
Thử một chút hồn lực cũng không lãng phí quá nhiều thời gian. Vừa nói, hắn vừa đưa lam thủy tinh cầu tới trước mặt Đường Tam.
Đúng như theo cốt truyện, quả cầu chỉ cần thủy tinh cầu xuất hiện một chút phản ứng, cho dù là một tia quang mang, cũng chứng minh được là người làm kiểm tra có hồn lực tồn tại, mà thủy tinh cầu trước mắt lóng lánh như thế, quang mang chói mắt như thế thì chỉ có một giải thích.
"Trời ạ, dĩ nhiên lại là tiên thiên mãn hồn lực" Thanh quang lại từ trên người Tố Vân Đào phóng thích, thủy tinh cầu tương bàn tay của Đường Tam văng ra, lúc này ánh mắt hắn nhìn nam hài nhi này đã hoàn toàn bất đồng. Phảng phất như là đang nhìn một con quái vật.
Đường Tam tự nhiên cũng phát hiện ra ánh sáng quả cầu đó tạo ra, còn sáng hơn của Phan Vũ, rồi mới nghi hoặc hỏi: "Thúc thúc, cái gì là tiên thiên mãn hồn lực?"
Tố Vân Đào ngốc trệ nhìn hắn, sau nhận ra và giải thích rằng: "Mỗi người tại lúc vũ hồn lực thức tỉnh trừ việc chính hình thái quyết định nó cường đại hay không dĩ ngoại, hồn lực nhiều ít bao nhiêu cũng rất quan trọng. Đại đa số những người đang ở thời điểm vũ hồn thức tỉnh không có hồn lực tựa như mấy đứa nhỏ này vậy. Bọn họ nhất định cả đời không cách nào trở thành Hồn sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất hiện, dù chỉ một tia, đều cũng có thể thông qua minh tư tiến hành tu luyện, mà khi vũ hồn giác tỉnh, hồn lực nhiều ít bao nhiêu rất trọng yếu, quyết định Hồn sư khởi đầu tu luyện cao hay thấp, hồn lực tiên thiên càng cao, sau này tu luyện tốc độ càng nhanh chóng, đồng thời bởi vì bước khởi đầu cao cũng tự nhiên lĩnh hội trước người khác. Vì tiên thiên mãn hồn lực chính là tại lúc vũ hồn giác tỉnh là lúc tiên thiên có khả năng đạt tới cao nhất hồn lực."
Phan Vũ móc lỗ tai, hắn đã xem qua đoạn này rồi, dù sau nhưng câu nói này, chỉ có một mục đính đó là nâng tầm vĩ đại của Tiên Thiên Mãn Hồn Lực mà thôi.
Thấy vẻ mặt bất cần đời của Phan Vũ, Tố Vân Đào liền lấy hắn ra làm ví dụ nó: “ Ngươi xem, Phan Vũ, giác tỉnh ra là cấp 4, chỉ được xem là Hồn Sư bình thường. Mà ngươi, là Thiên Tiên Mãn Hồn Lực là trăm năm mới có một!”
“ Này, ta nói này Tố Đại ca, ngươi thổi phồng hắn làm gì? Dù sao hắn chỉ là Lam Ngân Thảo mà thôi!” Phan Vũ cho chút bất mãn nói, chả lẽ hắn không phải nhân vật chính sao.
“ Ngươi nói cũng đúng, đáng tiếc! “ Tố Vân Đào nghe được lời này của Phan Vũ liền gật đầu tán đồng.
“ Tiểu Tử thối, ngươi có vẻ có điều gì bất mãn với ta sao!” Đường Tam cũng rất bất mãn với Phan Vũ.
Tuy là cùng họ, nhưng tên này vừa đến đã gián đoạn hắn thức tỉnh, bây giờ cũng vậy, nếu nhưng ở đây không có người, dựa vào tính cách của mình. Hắn chắc chắn, sẽ cho tên Phan Vũ này một bài học nhớ đời.
“ Ta không nhắm vào ngươi, mà là tất cả mọi người ở đây, tuy ngươi là tiên thiên mãn hồn lực, nhưng đừng quên bản thiên tài là vũ hồn thiên biến vạn hóa!” Phan Vũ không ưa nhìn Đường Tam, kiêu ngạo nói.
“ Ngươi!” Hai tay của Đường Tam nắm chặt, cơn tức này, hắn thề sẽ trả lại cho tên nhóc gầy ốm này.
“ Thôi! Hai tên nhóc các ngươi, có thù oán sao? “ Tố Vân Đào can ngăn nói.
“ No no no…” Phan Vũ thốt ra vài từ tiếng anh làm cho đám người Đường Tam ngơ luôn.
“ Hazz… tên tiểu tử này thật lạ?” Hắn chỉ biết lắc đầu.
“ Được hôm nay đã xong, nên giải tán thôi!” Hắn nói lớn thông báo cho nhưng đứa trẻ khác biết.
Rồi lôi kéo Phan Vũ lẫn Đường Tam, đi hướng ra bên ngoài.
"Lão Kiệt Khắc"
Cửa mở, lão Kiệt Khắc vẻ mặt khẩn trương hỏi Tố Vân Đào: "Đại sư, sao rồi, năm nay thôn chúng ta liệu có đứa nhỏ nào có thể trở thành Hồn sư không?"
Mắt Lão Kiệt Khắc toát ra thần sắc kinh nghi bất định, dò hỏi: " Đại sư, vậy cuối cùng là..."
Tố Vân Đào nói: " Tám đứa nhỏ năm nay, và thêm đứa đến muộn, trong đó có hai đứa sở hữu hồn lực, một là tiên thiên mãn hồn lực, một cấp 4 hồn lực, đáng tiếc là trong đó có một đứa vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo. Ngươi đã minh bạch chưa?"
Hắn nói xong chỉ vào Đường Tam và Phan Vũ nói, Lão Kiệt Khắc nhìn vào Đường Tam kinh hô nói: “ Lam ngân thảo? Tiên Thiên mãn hồn lực? Trời ạ."
Trên mặt Lão Kiệt Khắc, hiện lên sự thất vọng so với Tô Vân Đào còn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hắn cũng làm thôn trưởng này cũng đã nhiều năm, tự nhiên rõ ràng tiên thiên mãn hồn lực có ý nghĩa như thế nào. Mà tiên thiên mãn hồn lực lại có vũ hồn là Lam ngân thảo thì thật sự là....
"Đại sư, Lam ngân thảo thật sự là không có cách nào tu luyện sao?" Lão Kiệt khắc nhíu mày hỏi.
“ Ta nói lão, quên đứa trẻ này sao?” Thấy sự chú ý của Lão Kiệt Khắc dồn về Đường Tam, Tố Vân Đào nghi hoặc nói.
” Ngài nói đứa nhóc này sao? Nó có phải là người của thôn lão đâu?” Lão Kiệt Khắc nhìn thật sâu Phan Vũ, rồi mới nói.
“ A hì hì…ngại quá, thấy mọi người giác tỉnh vui quá, nên xin vào giác tỉnh cùng!” Phan Vũ ngại ngùng, xoa đầu nói.
“ Bịch~ “ Tố Vân Đào lẫn Lão Kiệt Khắc liền ngã về sau, hai người không ngờ kẻ này lại rảnh thế.
“ Khục… nhà nhóc ở đâu?” Lão Kiệt Khắc lấy lại sự nghiêm túc nói.
“ Nhà sao? Ta không có nhà…” Phan Vũ không để ý nét mặt mọi người xung quanh, liền hồn nhiên nói.
“ Mà Tố Đại ca, huynh nói chỉ cần gia nhập Vũ Hồn Điện liền được ăn ngon uống sướng sao?”
Lão Kiệt Khắc cũng thấy đứa bé này đáng thương, nhưng Lão vẫn phải suy nghĩ cho Thánh Hồn Thôn này, không thể gồng gánh thêm một danh gạch công độc sinh.
“ Đúng vậy! Nhóc muốn gia nhập sao?” Hắn nhìn Phan Vũ, ánh mặt nụ cười tỏa nắng nói.
“ Gia nhập chứ, dù sao ta cũng không có chỗ đi!”