Chương 1 Xin Được Thức Tỉnh Nhờ, Ta Không Phải Là Phế Vũ Hồn!
Ong~
“ Lam Ngân Thảo: Phế Vũ Hồn!”
Từ trong một ngồi nhà có phần cũ kỹ, phát ra âm thanh của một nam tử tầm 20 tuổi, tiếc nuối thở dài nói: "Ngươi là một phế Vũ Hồn, xem ra đến Thánh Hồn thôn lần này đã lãng phí thời gian rồi. Hài tử, các ngươi có thể đi được rồi!"
Vừa rồi, một lượng lớn kim sắc quang điểm xuất hiện mang đến cho hắn hy vọng rất lớn, nhưng cuối cùng chỉ xuất hiện lam ngân thảo, cảm giác hụt hẫng làm cho nam tử có chút khó chịu.
Kẻ này chính là Tố Vân Đào, được mọi người trong Đấu La tôn sùng là mắt mù đấu la, chỉ cần được hắn phán là “Phế Vũ Hồn” thì chắc chắn ngươi đã nắm trong ta vé tới đất của cường giả.
Cạch~
Tố Vân Đào vừa nói rứt câu, chợt cách cửa của Hồn Điện bị mở ra, đứng trước mọi người là một cậu nhỏ tầm tuổi với đám đang thức tỉnh ở đây.
Có điều cậu ta đang bị Lão Kiệt Khắc giữ lại, không có xông vào trong: “ Nhóc con, nhóc không được phá đám Hồn Sư Đại Nhân, đang thức tỉnh cho mọi người bên trong!”
“ Lão Gia gia, bỏ ra cho ta vào nhờ thức tỉnh với, ta đã 6 tuổi rồi!” Đứa bé, không ngừng cố tránh thoát bàn tay của Lão Kiệt Khắc.
Thấy sự tình có chút r·ối l·oạn, Tô Vân Đào tiến ra ngoài xem thử chuyện gì: “ Có chuyện gì sao, Lão Gia Gia?”
“ Thất kính, thất kính đã làm phiền ngài!” Thấy được Tô Vân Đào đi ra hỏi chuyện, Lão Kiệt Khắc liền vôi nói xin lỗi, khom ngươi.
“ Không có chuyện gì! Ta cũng đã xong ở đây rồi!” Tô Vân Đào khoác tay nói.
“ Đại ca, giúp ta thức tỉnh Vũ Hồn với! Cầu xin đại ca đó!” Đứa bé bị lão Kiệt Khắc giữ, khi nhìn thấy được Tố Vân Đào, liền mở miệng cầu xin.
“ Hửm? Ta nhìn nhóc chỉ có 4-5 tuổi, đã đủ tuổi để Thức Tỉnh đâu?” Tố Vân Đào, mặt đầy nghi hoặc, nhìn cậu bé có phần gầy gò, bẩn thịu nói.
“ Không không, Đại Ca năm nay ta đã 6 tuổi, chỉ là có chút thiếu dinh dưỡng mà thôi!” Đứa Trẻ vội liên tục lắc đầu nói.
“ Thật sao?” Thấy đứa trẻ thành khẩn, hắn cũng không cách nào cự tuyệt, đành phải kiểm tra cốt linh.
Khi đưa Hồn Lực vào, hắn liền trởn mắt không ngờ đứa trẻ trước mắt đã 6 tuổi, nhìn thể trạng của đứa bé hắn không nghĩ là nó đã 6 tuổi.
Bất ngờ, thì bất ngờ nhưng hắn đã hứa thì sẽ làm nhìn Lão Kiệt Khắc nói:” Lão Gia Gia, hãy để đứa bé đó vào đi, ta bớt chút thời gian cũng được!”
“ Nhóc đã 6 tuổi rồi sao?” Lão Kiệt Khắc buông tay ra, vẻ mặt kinh ngạc nói.
“ Đúng vây! Ta nói này lão vừa suýt mất đi một Phong Hào Đấu La đó!” Đứa bé ngạo kiều nói, không để ý tới việc lão kiệt khắc vừa ngăn cản hắn.
“ Tên nhóc này! “ Lão Kiệt Khắc cười lớn nói, rồi dùng tay vỗ nhẹ vào đầu cắt moi của hắn.
Bốp~
“ Ui ya~ sao lão đánh ta!” Đứa bé xoa đầu nói, rồi chạy thẳng vào trong đại điện, nơi thắng nhóc áo lam có đầy lỗ vá đang đứng trong đó.
“ Này! Vị huynh đệ làm xong rồi thì đi ra đi, tới lượt ta rồi đó!” Đứa bé đó chạy thẳng vào, chưa để đám nhóc hoàn hồn, hắn đã đẩy tên áo lam ra khỏi vòng tròn.
“ Ách!” Đường Tam cũng không ngờ tới tình huống này, hắn liền bị đứa nhóc gầy yếu đẩy ra ngoài. Những lời, hắn muốn hỏi Tố Vân Đào bị nghiện lại trong họng.
“ Đại Ca mau thức tỉnh cho ta đi!” Hắn thúc dục Tố Vân Đào.
“ Được được! Tới ngay đây!” Tô Vân Đào bất đắc dĩ nói, sau đó gật đầu với Lão Kiệt Khắc rồi đi vào trong.
Cạch~
Cánh cửa gỗ lại lần nữa đóng vào, đám trẻ bên trong cũng rất chờ đợi đứa nhóc gầy ốm này sẽ làm lên kì tích gì.
Đạp~ đạp~
Từng bước chân của Tô Vân Đào, vang vọng lên, trong không gian yên tĩnh này, hắn bước đi tới trước pháp trận, bắt đầu mở miệng nói.
“ Tự giới thiệu lại, ta tên Tô Vân Đào, Vũ Hồn Độc Lang, Cấp 26 Đại Hồn Sư…. Còn nhóc tên gì?”
“ Ta tên là Đường Phan Vũ, năm này 6 tuổi!” Đường Phan Vũ tự giới thiệu tên của mình.
“ Thì ra hắn tên là Phan Vũ!”
“ Hắn họ Đường đó, chẳng lẽ là bà con xa của Tiểu Tam!”
“ Ngươi nói vậy, cũng hợp lý đó!”
Đám trẻ bé dưới, thì nhau xì xào nói, bọn chúng đoán tên gầy này với Tiểu Tam là bà con của nhau.
“ Họ Đường sao?” Đường Tam lẩm bẩm nói.
“ Đường….” Tô Vân Đào cũng niệm lại cái tên này, hắn chỉ mong không phải là cái họ kia, nếu không sẽ mạng lại hoạ sát thân cho đứa trẻ này.
“ Được rồi ta sẽ tiếp hành thức tỉnh!” Hắn nhẹ giọng nói.
“ Vũ Hồn Phụ Thể~”
Một làn thanh quang nhàn nhạt đầu tiên từ giữa mi tâm của hắn phóng thích ra, theo vị trí mi tâm hướng lên, tiến vào phát kế nội.
Tố Vân Đào tóc vốn là màu đen, sau khi thanh quang rót vào, trong nháy mắt biến thành màu xám, hơn nữa rất nhanh biến dài, bộ lông cùng màu xuất hiện trên hai tay hắn, đồng thời thân thể hắn tựa hồ so với trước kia bành trướng rất nhiều. Toàn thân sung mãn cơ nhục.
Trang phục đặc biệt của Vũ Hồn Điện co dãn rất tốt, cũng không vì thân thể hắn hóa lớn mà rách nát. Con mắt Tố Vân Đào đã biến thành màu xanh biếc sâu kín, hai tay mười ngón lộ ra lợi trảo lóe ra hàn quang nhàn nhạt. Hai vòng quang hoàn từ dưới chân hắn lượng khởi, không ngừng di động từ dưới chân l·ên đ·ỉnh đầu. Trong đó một là màu trắng, cái còn lại là màu vàng. Hết sức quỷ dị.
Đứng giữa tảng đá màu đen Đường Phan Vũ lẩm bẩm nói : “ Ách~ không ngờ lại giống trong anime tới thế!” Sau đó, sức chú ý của hắn di chuyển tới Tô Vân Đào.
“ Tên nhóc này, cũng định lực đó!” Tô Vân Đào thầm khen Phan Vũ.
Tố Vân Đào hai tay nhanh chóng đánh ra, sáu đạo lục quang nhàn nhạt rót vào trong sáu tảng đá màu đen trên mặt đất, nhất thời, một tầng quang hoa từ trong sáu tảng đá phóng thích ra, hình thành một cái đạm kim sắc quang tráo, cấp tốc bao phủ lấy Phan Vũ.
"Đưa tay phải của ngươi ra." Đôi mắt trong veo xanh biếc của Tố Vân Đào nhìn chăm chăm vào Phan Vũ, hô lớn nói.
Chỉ thấy, Đường Phan Vũ đưa cánh tay trái ra, sau đấy một màn hư ảnh từ trong lòng bàn tay của hắn bắn mạnh ra.
Hư ảnh đó cấp tốc hóathành một con độc lang, mô phỏng lại Vũ Hồn của Tô Vân Đào.
“ A…”
7 đứa trẻ đã thức tỉnh Vũ Hồn, hét to lên, lui lại về sau, vô thức tránh ra khỏi đại điện, cấp tốc lui ta tới cửa gỗ.
Chỉ có Đường Tam, không hề sợ hãi, đứng đó đánh giá Vũ Hồn của Phan Vũ.
“ Hống~ “ Hư ảnh Độc Lang rống lên tiếng, sau đó cấp tốc hóa thành nhiều hình dạng khác nhau.
Có lúc là Lam Ngân Thảo, Liềm, Búa, Rìu, Kiếm..v..v… Sau đó, lại hóa thành các Thú Vũ Hồn: như là hổ, sói, hưu, đại bàng, chim ưng…v…v
Nó cứ biến hóa thành nhiều hình dạng, rồi quay trở lại lòng bàn tay của Phan Vũ, hóa thành một làm sương màu hoàng kim.
“ Đây là….vũ hồn gì vậy?” Tô Vân Đào, kinh hô thốt lên, hắn đã thức tỉnh cho bao nhiêu đứa trẻ, nhưng chưa hề thấy qua hiện tượng như này.
“ Hô…hô…” Từ lúc hư ảnh quang đoàn đó xuất hiện, rồi biến hóa chỉ mất vài giây, những điều đó làm cho Phan Vũ đầu đã đầy mồ hôi.
Thở gấp, vô thu Vũ Hồn đó lại, chông thấy cảnh tượng này, Tô Vân Đào suy nghĩ, thể trạng của đứa nhóc này quá yếu không thể gọi vũ hồn ra lâu được.
“ Nhóc không sao chứ?”
“ Ta…không...hô...hô!” Phan Vũ thở gấp không thôi, rồi hồi lâu hắn mới có thể hô hấp bình thường trở lại.
Thấy hắn đã ổn định, Tô Vân Đào không xác định nói:” Vũ Hồn của ngươi, có thể nói là quái dị, nhưng không kèm phần mạnh mẽ, nếu ngươi có hồn lực thì chắc chắn ngươi sẽ trở thành cường giả!”
“ Ách~ Ta không phải là Phế Vũ Hồn sao?” Phan Vũ bị những lời “ Tan Thưởng “ của Tô Vân Đào làm chóng váng.