Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 3 Thân Phận Của Đường Phan Vũ, Cuộc Sống Ở Nhà Của Tố Vân Đào




Chương 3 Thân Phận Của Đường Phan Vũ, Cuộc Sống Ở Nhà Của Tố Vân Đào

“ Đi Thôi, Phan Vũ chúng ta trở lại Nặc Đinh Thành!” Tố Vân Đào gật đầu coi như chào với Lão Kiệt Khắc, sau đó vác Phan Vũ đi về phân điện.

" Đi thôi, Tiểu Tam gia gia đưa ngươi về nhà." Lão Kiệt Khắc trước đem những đứa trẻ để cho cha mẹ chúng đón về, sau mới mang theo Đường Tam về tiệm rèn.

Đường Phan Vũ là một thiếu niên bình thường, do một lần đi chơi đã vô tình ngã xuống ao. Sui rủi, thế nào hắn đã bị đưa tới nhập vào một đứa trẻ đang hấp hối, gần với Thánh Hồn Thôn.

Vậy là hắn phải dùng mất tháng trời, mới cả thể tỉnh nhận thức lại thế giới này, thế giới này là Đấu La Đại Lục, ở đây không có ma pháp, không có thứ gì khác, ở đây chỉ có hai thứ Hồn Lực, Hồn Hoàn….

Kẻ nắm giữ Vũ Hồn được gọi là Hồn Sư, còn sinh vật nắm giữ Hồn Lực gọi là Hồn Thú.

Hồn Sư thì phân chia từ 1-99 cấp, đạt cấp 100 thì thành thần, còn hồn thú được phân chia niên hạn, từ 100 năm, 1000 năm, 10000 năm, 100.000 năm, tương ứng với Bạch sắc, Hoàng sắc, Tử sắc, Hắc sắc, Hồng sắc…

Đó là sơ lược, nhưng gì Phan Vũ biết về thế giới này, thông qua ký ức kiếp trước, phải hắn đã teo và được phục sinh trong thân thể đứa trẻ 6 tuổi này.

Sau nhiều tháng, hắn cũng đã biết nơi ở của mình là gần với Thánh Hồn Thôn, nơi mọi tân thủ của Đấu La đều đến để nhận lấy danh hiệu Phế Vũ Hồn.

Hắn đã rất háo hứng, nhưng sự thật luôn tàn nhẫn, hắn là người bình thường, hiện giờ hắn đang cũng Tố Vân Đào đi trở về Nặc Đinh Thành.

“ Thì ra… thân phân của ngươi là như vậy!” Tố Vân Đào cảm thương cho số phận của Phan Vũ.

“ Khà khà… Lão Tố, huynh không cần thương cảm cho tiểu đệ, sau này tiểu đệ trở thành Phong Hào Đấu La… lúc đó huynh hãy cảm thương!” Phan Vũ vỗ vai Tố Vân Đào, tự phụ nói.

“ Tiểu Tử thối… đừng quá tự ngạo!” Hắn cũng chỉ biết nói vậy, đường sau này là do Phan Vũ tự chọn.

Hắn cũng chỉ giúp được nhất thời, không thể cả đời được.

“ Tố đại ca, nếu vào Vũ Hồn Điện rồi thì có được phép gia nhập vào học viện khác được không?” Hắn hỏi ra suy nghĩ của mình.



“ Không, nếu vào Vũ Hồn Điện, thì chính là ngươi của Vũ Hồn Điện, sẽ có Học Viện riêng dành cho nhưng đứa trẻ như đệ!” Tố Vân Đào lắc đầu nói.

Vù ~

Tiếng gió sạt qua tai, điều này làm cho Phan Vũ ngơ ngươi, nếu thế thì hắn sẽ để mất Tiểu Vũ, một trong số nhiều nữ chính mà hắn thích.

“ Buông ta ra, ta không gia nhập Vũ Hồn Điện nữa!” Hắn liền giãy giụa, để tránh thoát.

“ Nào.. lại sao nữa.. nhóc có vẻ khó chiều đó!” Tô Vân Đào không để ý tới việc Phan Vũ giãy giụa, miệng than nói.

“ Tại sao lại không muốn gia nhập nữa?”

“ Đệ muốn gia nhập vào Nặc Đinh Sơ Cấp Học Viện!”

“ Sao lại chọn ở đó, đệ có tiền sao?” Hắn liền hỏi ngược lại.

“ Không làm được học sinh bình thường, thì đệ làm Cô Độc Sinh!” Phan Vũ quyết tranh cãi, hắn không thể để tên Đường Tam đó cùng ngủ với Tiểu Vũ đáng yêu của hắn được.

“ Hazz… hết cách với đệ được thôi. Chúng ta tới Nặc Đinh Thành rồi!” Hắn liền bó tay với tên nhóc này, thả Phan Vũ ra chỉ tay lên cửa thành nói.

“ Ô đến rồi sao?” Phan Vũ ánh mắt loé sáng nói.

Chính mắt nhìn thấy đoàn người đi lại tấp lập, Phan Vũ cảm giác như trở về hiện đại vậy, nào là đèn đường, xe ngựa, mọi thứ ở đây làm cho hắn như đang ở thời trung cổ, pha lẫn cận đại.

Mọi thứ dương như là hài hoà với nhau, không làm cho mọi người thấy bất tiện hay là không thoả mãi.

“ Đi thôi, về nhà cả ta trước, sau đó mọi chuyện thì để ngày mai!” Tô Vân Đào vỗ vai, đi trước.



“ Đợi ta với!” Hắn liền tiếp bước đi sau.

…….

Trải vài con đường, hai người lên đi tới một khu nhà dành cho các chấp sự ở Phân Điện này.

Cạch~

Tố Vân Đào, mở cửa liền đi vào, hắn cởi giầy, sau đó bật đèn.

“ Nhà tuy hơn bừa bộn, nhưng đệ cổ chịu, dù sao ta cũng là một đại nam nhân, không thể chăm sóc như phụ nữ được!” Tô Vân Đào cười nói.

Mắt thấy chuyện này, làm cho Phan Vũ cảm động không thôi, chỉ mới quen nhau vài tiếng trước, vậy mà Tố Vân Đào liền cho hắn ở nhờ.

Phan Vũ chỉ biết hắn qua anime với truyện mà thôi, không nghĩ tới ngươi mà bị bọn văn học mạng trung chê là mắt mù đấu la, hay là độc thân cẩu đấu la, vậy mà là người sống tình cảm như vậy.

Hắn biết bởi hay có tiềm năng trở thành, Hồn Sư cường đạo trong tương lai, vì thế Tố Vân Đào mới để ý tới hắn mà giúp. Nhưng tất cả mọi chuyện đề có nguyên do và nhân quả mà, không ai giúp ai thứ gì cả.

“ Sao? Cảm động rồi sao? Vậy thì nhanh chóng cường đại để có thể tự bảo vệ Mình!” Tố Vân Đào trêu gheo Phan Vũ.

Hắn không biết làm câu nói đó, đã làm thay đổi cuộc đời. Lẫn số phận của rất nhiều người, và câu nói đã sẽ vang mãi trong cuộc đợi của hắn.

“ Tự Bảo Vệ Mình sao?” Lẩm bẩm lại câu nói này.

Trong cơ thể hắn, Vũ Hồn liền toả sáng, bất trí bất giác, Vũ Hồn lẫn Hồn Lực đang cải tạo cả thể gầy gò, yếu đuối này của Phan Vũ.

“ Đi tắm trước đi, ta thấy đệ đã lâu chưa tắm rồi, để ta chuẩn bị đồ ăn cho!” Tô Vân Đào lèn vén tay áo lên, đi nấu đồ ăn.



“ Ok…”

Phan Vũ liền đi tắm, hắn gọt rửa đi vết bẩn do đã gần 4 tháng chưa tắm, nhìn vào mình trong gương, hắn quyết tâm thề, những việc mà Tố Vân Đào đã giúp hắn: “ Phan Vũ ta sẽ trả lại gấp đôi!”

“ Xong chưa… ăn cơm thôi!” Tô Vân Đào gõ cửa gọi hắn.

“ Xong liền!”

Vậy là một màn càn quét thức ăn diễn ra, làm cho Tố Vân Đào kinh hãi không thôi, chỉ sợ hắn ăn nhiều quá bị no căng mà c·hết mất.

Sau một màn đó là tới tiết mục đi ngủ, hắn đã dọn lại một căn phòng trống cho Phan Vũ, nhìn vào sắc trời hắn nói: “ Thôi trời tối, đệ ngủ đi, ta có việc phải giải quyết.. chúc đệ ngủ ngon!”

“ Ok good…”

Nghe được nhưng từ ngữ lạ, hắn cũng không làm lạ nữa, chỉ thấy hài mà thôi. Trở lại phòng làm việc, Tố Vân Đào phải sửa soạn lại nhưng thông tin, nhưng đứa trẻ đã giác tỉnh, sau đó là xắp xếp công việc cho ngày mai tới Thôn khác.

Nhìn trên tay Thông Tin của Đường Tam, hắn tiếc nuối thở dài, nếu tên nhóc Đường Tam này, ra được bình thường vũ hồn hắn đã có thể lôi kéo gia nhập vào Vũ Hồn Điện, đến lúc đó con đường thăng chức không còn là trong mơ nữa.

…..

Rất nhanh một ngay mới đã tới, Phan Vũ lim dim tỉnh dậy, hắn liền muốn vớt tay tìm chiếc điện thoại, nhưng sự thật là hắn không thể trở về được nữa.

“ Cuối cùng thì… sự thật là… không thể trở về được nữa rồi…”

Thầm than trong miệng, hắn xoa mắt rời giường, đây là lần ngủ thoái mắt nhất mà hắn đã ngủ suốt gần 4 tháng qua.

Mò ra khỏi phòng, đi tới nhà bếp, chỉ thấy một mảnh giấy Tô Vân Đào để lại cho hắn.

“ Ta có công việc phải đi trước, đồ ăn đã được là rồi đệ cứ lấy mà ăn! Nhớ chông nhà, đợi ta về bàn với đệ việc có gia nhập vào Vũ Hồn Điện hay không!”

“ Hic… ai mà thèm gia nhập chứ, Tiểu Vũ vẫn đang đợi ta đó!” Phan Vũ liền không thèm để ý, vứt mảnh giấy đi, rồi ngồi vào bàn ăn, lại một lần càn quét.

“ Ợ…” tiếng ợ no phát ra từ tròn miệng, hắn xoa cái bụng tròn, ánh mắt vui sướng, đợi một hồi tiêu hóa.