Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 56: Nỗi lòng Ôn Chính Phàm




" Mày tính làm mặt mũi của cha mày với tập đoàn Dật Thị xấu đi thì mới vừa lòng mày, đúng chứ? " Dật Ngũ sau khi nhận tin thằng con ngỗ nghịch của mình dùng súng bắn người ta, ông liền đứng ngồi không yên.

Dật Hiên đứng trước mặt ông, lãnh đạm nói:

" Ông không nói tôi cũng quên mất là nhà này còn có mặt mũi ".

"Mày..." Dật Ngũ dùng gậy chỉa thẳng vào mặt Dật Hiên, ông cố kiềm nén lại để không đánh một phát vào người cậu: " Vì một đứa con gái ất ơ nào đó mà mày không màng đến tính mạng ".

" Nếu như là người khác, cảnh sát đã tới còng mày đi tù rồi đó ".

Dật Hiên bật cười, nhưng nụ cười của câu thâm sâu khó lường, như bão cuồng phong đồ bộ vào đất liền quét sạch con người ta. Cậu híp mắt lại, nhàn nhã nói: " Cái mạng chó nó còn giữ lại là may rồi ".

" Còn nữa, cô ấy không phải là con gái ất ơ nào " Dật Hiên bình tĩnh nói, có điều tiếng hít thở bị đè nén lại, đủ để thấy rõ sự thâm sâu trong tim anh cũng không hề bình tĩnh như bề ngoài: "Đừng có mà nói năng lung tung ".

" Việc cần làm của mày bây giờ là ngoan ngoãn ở trong nhà một thời gian đi, việc còn lại để tao sắp xếp ".

Dật Hiên: " Không cần ông nhúng tay vào, chuyện của tôi tự tôi xử lý ".

Dứt lời, cậu xoay người bước ra khỏi cửa chính, lúc đi ngang qua, ánh mắt cậu như lưỡi dao sắc bén phóng về phía

Ngôn Diềm như để cảnh cáo.

Ngôn Diễm về ở nhà này cũng đã gần ba năm, nhưng cảm giác của bà trong ngôi nhà này không khác gì là người lạ. Vì quá yêu Dật Ngũ nên bà cắn môi chịu đựng sự khinh miệt của Dật Hiên.

"Ông bình tĩnh lại, đừng tức giận rồi lại ảnh hưởng đến sức khoẻ " Ngôn Diễm bưng chén trà tim sen đem lên, ngồi xuống cạnh vuốt nhẹ vào lưng ông.

Dật Ngũ trầm ngâm thở dài một hơi: " Chẳng biết bao giờ thằng bé mới nên người được nữa ".

" Chuyện gì cũng cần có thời gian, ông cũng đừng nghiêm khắc với thằng bé quá " Ngôn Diễm hỏi: " Bên Tống gia sao rồi? ".

" Tôi cho người sắp xếp bịt miệng bên phía cảnh sát rồi " Dật Ngũ chậc một tiếng, đau đầu nói tiếp: " Còn về Tống gia, họ vẫn đang làm ầm lên, đòi kiện Dật Hiên vào tù ".

"Như thế không được, thằng bé vẫn còn nhỏ. Không thể để cuộc đời sau này của Dật Hiên dính tiền án ".

"Bà yên tâm, bằng mọi giá tôi sẽ không để cho Dật Hiên vào tù đâu " Dật Ngũ vỗ tay bà.

Ngôn Diễm: " Hay là chúng ta thương lượng với bên kia xem sao, nếu họ cần tiền bao nhiêu chúng ta cũng sẽ đưa”

" Để tôi xem lại " Dật Ngũ bê ly trà lên uống một ngụm, " Bên kia họ đang nhắm vào một mảnh đất, họ cố tranh giành mấy năm nay nhưng vẫn không được. Có khi tôi sẽ dùng mảnh đất đó để bịt miệng họ lại ".

" Ông đừng có mà ngồi đây nói nữa, mau tiến hành liền đi " Ngôn Diễm thúc giục ông.

"Được rồi ".

-- -

Về đến nhà, Hi Nhiễm chào bà nội một tiếng sau đó đi thẳng một mạch vào phòng.

Chúc Lan thấy có điều là lạ bèn theo chân cô đi vào trong: " Cháu sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?".

Hi Nhiễm ôm hai chân, vẫn còn thơ thẩn vào mạch cảm xúc ban nãy khi ở dưới nhà. Đến khi Chúc Lan khẽ đặt tay lên tay cô, Hi Nhiễm mới giật mình tỉnh mộng lại.

" Sao ạ?".

" Nãy giờ cháu không nghe bà hỏi gì à?".

" Dạ...bà hỏi gì thế? ".

Chúc Lan dịch lại ngồi gần, hỏi lại: " Bà hỏi cháu có chuyện gì à? Từ lúc về nhà đến giờ cháu cứ làm sao ấy ".

" Dạ không có gì đâu bà " Hi Nhiễm vươn người đến ôm lấy Chúc Lan, vùi đầu vào vai bà, hít lấy mùi hương thanh mát ấy: " Cháu chỉ hơi mệt chút thôi ".

"Khi nãy cháu chạy ra ngoài làm gì thế?".

Hi Nhiễm không thể để bà biết cảnh tượng kinh hoàng ban nãy cô chứng kiến được, nếu thế sẽ càng làm bà lo lắng cho mình nhiều hơn. Cô nhắm mắt đành dối bà: " Cháu cùng Nhã Tịnh ra ngoài mua đồ ạ ".

" Cháu đi tắm đây, người đầy cả mồ hôi " Cô viện cớ lấy lý do để không muốn bà đào sâu hay hỏi thêm. Nếu không cô sẽ không giấu diếm nổi mà nói ra mất thôi.

Sau khi về nhà, Ôn Chính Phàm ở trong phòng thấp thỏm lo âu về tình trạng hiện tại của cô, không biết bây giờ cô ra sao rồi.

Cậu đứng dậy, cầm điện thoại của mình bước đến cửa sổ phòng, ngồi tựa lưng vào cửa, ngầng đầu nhìn trần nhà cao cao, không biết phải làm gì.

Trăng hôm nay rất sáng, vách tường trắng nhẵn lạnh lẽo được ánh sáng của mặt trăng phản chiếu hình bóng Ôn Chính Phàm lên đó.

Bóng cậu nhìn qua thoáng đầy vẻ cô đơn, lẻ loi một mình. Lặng nhìn dãy số kia, lòng loáng thoáng không dám ấn nút gọi.

Cậu sợ cô vẫn còn đang ở bên cạnh Dật Hiên.

Cậu sợ cô đang trong vòng tay của Dật Hiên để tìm kiếm cho mình sự an toàn.

Cậu sợ cuộc gọi của mình sẽ phá tan bầu không khí giữa hai người.

Cậu không quan tâm đến việc ai sẽ là người thắng cuộc trong việc giành lấy trái tim của Hi Nhiễm.

Dù Hi Nhiễm chọn cậu hay Dật Hiên, điều đó không thành vấn đề.

Bởi vì mong mỏi bây giờ của cậu là làm thế nào để cô có thể sống bình yên, không gặp những chuyện tắc trở như

the ทนัล.

Khi nhìn thấy Dật Hiên bế cô rời đi, trái tim cậu thoáng buồng lỏng nhưng không thể an tâm được, nó vẫn cứ căng

chat dau buot 6 do.

Qua một quãng thời gian đấu tranh, Ôn Chính Phàm lấy điện thoại ra, do dự khoảng một phút.

Rốt cuộc Ôn Chính Phàm vẫn nhấn nút gọi.

Sau vài giây, âm thanh tút tút truyền đến.

Ôn Chính Phàm nắm chặt điện thoại, chăm chú mím môi đợi cô bắt máy.

Đã qua vài giây rồi nhưng đầu bên kia vẫn không có người bắt máy, đầu cậu khẽ dựa vào tường, nhìn những đám mây trên bầu trời dần lướt qua trước mắt, lòng cậu thấy mờ mịt vô cùng.

Bỗng nhiên giọng nói vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của cậu.

Tay giữ điện thoại của cậu chợt run lên một hồi.

Hi Nhiễm cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên dãy số.

Ngón cái Hi Nhiễm khẽ nhận cuộc gọi, cô đưa lên bên tai mình, khẽ khàng đáp một tiếng:

"Alo ".

Đầu dây bên kia bỗng rơi vào trạng thái yên lặng.

Một giây, hai giây, ba giây dài đăng đẳng, dài đến mức Hi Nhiễm có thể nghe rõ tiếng hít thở đầy dồn dập ở đầu dây bên kia.

" Hi Nhiem, cau ding so "

Nghe câu nói đó, trái tim cô lập tức đập lên dữ dội, tay cầm điện thoại run rẩy, đôi mắt không kiềm được mà run theo.

"Mọi chuyện đã qua rồi ".

Giọng nói của Ôn Chính Phàm truyền đến từ đầu bên kia, Hi Nhiễm bất giác thấy bình yên.

Trong thời gian chờ cô nhấc máy, cậu đã nghĩ rất nhiều lần, nếu cô nghe máy thì cậu sẽ nói gì để an ủi, xoa dịu nồi sợ ngự trị trong lòng cô đây.

Nhưng lúc nghe thấy giọng nói mềm mại như tơ lụa của cô thì mọi suy nghĩ trước đây mà cậu đã sắp xếp đều đảo lộn lên cả.

" Hi Nhiễm, tớ đoán rằng cậu đang khóc, đúng chứ? ".

Phải, Ôn Chính Phàm đã đoán đúng.

Cô thực sự đang khóc, đã bật khóc vì câu nói đầu tiên của cậu rồi. Nhưng lại cố kiểm nén không dám bật ra thành tiếng.

" Cậu có thể khóc nhưng xin cậu đừng khóc một mình. Hãy để tớ được ở bên cậu lau đi những giọt nước mắt ấy "

Không đợi Hi Nhiễm trả lời, cậu nói tiếp: " Tớ sẽ ở bên cậu cho đến khi cậu không cần tớ nữa ".

Tiếng khóc Hi Nhiễm như tiếng xé lòng của cậu vậy. Đôi mắt cô đẹp nhưng cậu lại không muốn nó bị nhoè đi bởi nước mắt một chút nào.

"Hi Nhiễm, cậu hiểu lòng tớ chứ? " Giọng của cậu ấm áp nghe lay động lòng người, cô nghe thấy có chút run rẩy trong giọng nói nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

"Tớ...tớ thực sự không còn nghĩ đến những điều khác nữa " Hi Nhiễm nghẹn ngào nói.

" Không sao, tớ hiểu mà " Ôn Chính Phàm nở nụ cười tự an ủi chính mình.

Hai người bỗng im lặng không ai nói gì nữa.

Một người thì ôm gối khóc thút thít trong đêm nhưng người còn lại thì đâu bình tĩnh, cứ đau lên từng đợt khi nghe thấy tiếng khóc của người bên kia.

Bằng đi một lúc lâu sau, cô mới đủ bình tâm để nói chuyện: " Chính Phàm, tớ làm phiền cậu mấy phút này rồi, cậu có thể cúp máy...".

Ôn Chính Phàm lập tức ngắt lời cô: "Không sao" Cậu nói rất khẽ: " Không phiền gì cả, đừng nghĩ thế. Tớ có thể ngồi chờ cậu mà, chỉ xin cậu đừng...đừng cúp máy thôi ".

Bởi vì cậu vẫn còn muốn được kết nối với cô, chỉ có thể thông qua cuộc gọi này Ôn Chính Phàm mới có thể tưởng

tung giong nhu minh dang & ben canh co, เลิน เลิน con duc nghe thay giong noi cua co nda.

Ôn Chính Phàm sợ cô chán thế nên liền thốt lên một câu: " Cậu...cậu ăn tối chưa? ".

" Tớ ăn rồi ".

"À ".



Hi Nhiễm cũng chủ động hỏi lại cậu: " Thế còn cậu thì sao? Đã ăn chưa? ".

Ôn Chính Phàm nói: " Tớ ăn rồi ".

Sau đó, cậu không quên bổ sung thêm một câu: " Tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ đến chuyện kia nữa ".

"Tớ nhớ rồi, cậu cũng ngủ sớm đi. Tớ cúp máy đây".

Lúc Hi Nhiễm sắp ngắt điện thoại, Ôn Chính Phàm vội vàng gọi cô

" Sao thế? ".

Ôn Chính Phàm: " Câu..."

Lúc nãy cậu và Dật Hiên đã đi đầu và làm gì thế?

Người Ôn Chính Phàm nóng lên, những lời muốn nói sắp thốt ra để hỏi cô nhưng chợt cậu nghe được phía bên kia vang lên giọng nói rất nhẹ nhàng.

Cậu lập tức im bặt lại.

" Hi Nhiem, sao chau con chua uong sua na? Mau uong roi nghi ngdi som di "

Cô nhìn về phía Chúc Lan: " Vâng ạ, cháu sẽ uống ngay. Bà nghỉ sớm đi ạ ".

Lúc này, cô đưa điện thoại đến bên tai, thấp giọng nói: " Chính Phàm?".

" Tớ nghe ".

Giọng Hi Nhiễm nghe thật nhẹ nhàng lại êm tai: " Cậu còn muốn nói gì nữa sao? ".

"Tớ muốn hỏi..." Ôn Chính Phàm ngập ngừng một lúc, cuối cùng dứt khoát nói: " Không có gì, chỉ nhắc cậu sáng mai có tiết kiểm tra thôi ấy mà ".

Hi Nhiễm khẽ đáp: " Ừm, tớ biết rồi. Cảm ơn cậu ".

Ngắt điện thoại, hai người ở hai nơi khác nhau, cùng chung một thời gian và cũng cùng chung một tâm trạng.

Tối đến, những giọt mưa thi nhau rơi xuống mặt đất ào ào, ào ào, như không có điểm cuối. Những cơn gió thì càng lúc càng nhanh và mạnh hơn, rít từng đợt qua khe cửa. Tiếng sấm vang lên, tia sét rực sáng, làm rung chuyển không khí.

Nằm trong phòng, Hi Nhiễm đang rơi vào giấc ngủ sâu nhưng gương mặt thì lại không ngon chút nào. Dường như trong lúc ngủ cô đã mơ thấy một giấc mơ khiến cô cảm thấy đáng sợ.

Trong mơ, cô thấy mình đang ở trên sân vận động ban nãy, bên cạnh cô còn có cả Dật Hiên. Nhưng có điều, trên người cậu toàn là máu tươi, cứ thi nhau chảy xuống. Khi cô đỡ cậu ra khỏi nơi đó, thì đột nhiên một người bịt kín mặt cầm khẩu súng từ phía sau nhắm đến hai người.

Dật Hiên vì không muốn cô bị thương liền dùng thân mình chắn cho cô.

Đoàng.

Viên đạn nhắm thẳng một đường bay đến dính trúng lưng cậu.

"A " Hi Nhiễm bừng tỉnh dậy trong cơn mơ, cô giật mình nhìn xung quanh.

Thấy trước mặt mình là khung cảnh quen thuộc khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

" Thì ra chỉ là mơ " Hai bên thái dương cô đồ mồ hôi liên tục.

Nhìn ra bên ngoài, trời mưa như trút nước, kèm theo đó là tiếng sấm vang rền trời như đang trút giận một điều gì

do.

Hi Nhiễm bình ổn lại tinh thần mình, đặt lưng nằm xuống giường, sợ hãi trùm chăn kín mít lại.

Sáng sớm hôm sau, vì tối qua Hi Nhiễm vừa trải qua một giấc mơ kinh hoàng nên cô dậy vô cùng sớm.

Hai mắt vì thiếu ngủ trông mệt mỏi tiều tụy hẳn ra.

Vào phòng tắm rửa mặt thay đồ cho tỉnh táo, mang cặp sách bước ra khỏi phòng đến trường.

" Sao? Tống Lãng bị Dật Hiền bắn nát tay?" Kiều Hạ vừa đến lớp đã được bạn bè kéo lại kể.

Sự việc tối qua làm chấn động cả trường Nhất Nam. Ai ai nghe xong cũng tát mét mặt mũi, không dám nghĩ đến việc Dật Hiên lại to gan lớn mật đến thế, mới chỉ có 15 tuổi mà cậu đã không chút sợ hãi mà nổ súng bắn.

" Phải đó, tớ nghe được bạn cùng lớp cậu ta kể lại cơ mà. Bây giờ Tống Lãng đang được điều trị ở bệnh viện, nghe đâu là bị đuổi khỏi trường luôn đó ".

" Đuổi học? " Kiều Hạ không cần nghĩ cũng biết việc đó là do người nhà của Dật Hiên làm ra: " Cậu có biết lí do vì sao Dật Hiên lại nổ súng vào Tống Lãng không? ".

" Cái đó thì tớ không biết " Nữ sinh kia nhìn quanh một lượt, sau đó mới dám nói: " Tớ cá là người nhà của Dật Hiên đã nhanh tay bịt miệng đám người tối hôm qua có mặt ở đó rồi nên không ai biết rõ nguyên nhân là gì ".

"Mọi người, mọi người! Dật Hiên vào rồi " Bỗng một nam sinh chạy hớt hải từ bên ngoài vào, la lớn lên.

Tất cả mọi người ở trong phòng đang làm việc của mình, người thì ngồi tụm năm tám chuyện, người thì lau bảng, người thì dọn dẹp lại vệ sinh,... liền vứt hết mọi thứ sang một bên, xô đẩy nhau chạy nhanh về chỗ của mình.

Tiếng bước chân từng bước bước vào như ai đó dùng chùy gõ mạnh vào ngực họ từng hồi, ai ai cũng nín thở không dám động đậy.

Dật Hiên đi vào chỗ của mình, cậu không bận tâm đến mọi người xung quanh, vứt cặp sang một bên rồi ngồi xuống cúi gằm mặt vào bàn, nhắm mắt lại như ngày thường.

Bên này, Hi Nhiễm cùng Lâm Nhã Tịnh đi vào lớp học. Ôn Chính Phàm thấy cô tới, hai mắt sáng lên, hỏi nhỏ: " Tối qua ngủ ngon chứ? ".

Hi Nhiễm chỉ ậm ừ một tiếng, khẽ nói: " Ngủ ngon".

"Hãy quên chuyện tối qua đi, mọi người đều không biết có sự xuất hiện của cậu tối qua đâu " Ôn Chính Phàm trấn an cô.

"Tớ biết rồi " Hi Nhiễm lén đưa mắt nhìn mọi người trong lớp, nhưng vẫn như mọi ngày không có thái độ gì bất

thuong.

Giờ giải lao, Dật Hiên đứng dậy bước ra khỏi chỗ mình. Lúc chuẩn bị đi, Kiều Hạ đột nhiên lên tiếng: " Khoan đã ".

Dật Hiên quay một nửa mặt lại, thái độ không kiên nhẫn: "Nói".

" Chuyện hồm qua cậu thật sự ra tay với Tống Lãng? ".

Dật Hiên nở nụ cười lạnh: " Cô đoán xem ".

Mí mắt Kiều Hạ nhanh chóng giật lên một cái:

"Có phải vì Hi Nhiễm không? Chỉ vì một đứa con gái..."

"Cô nói xong chưa?" Dật Hiên lạnh lùng liếc nhìn cô ta.

Kiều Hạ đến bây giờ mới rõ, ngay từ lúc gặp mặt Hi Nhiễm ở lần đầu tiên, trực giác cô mách bảo rằng người con gái này đối với Dật Hiên không phải là ở một vị trí bình thường. Trong lòng cô cực kỳ uất ức, tất cả mọi người đều biết thân phận của Hi Nhiễm, không lẽ cậu không biết. Cô ta vốn cho rằng Dật Hiên sẽ không chọn người con gái của mình có thân phận thấp kém đến như thế, chí ít ra trong mắt cô gu người yêu của cậu cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng bây giờ cô đã lầm rồi...

Kiều Hạ định nói tiếp nhưng dưới ánh mắt như muốn xé xác cô ra của Dật Hiên thì Kiều Hạ không dám hó hé

tieng nao nua, quay ngudi bo di.

Qua lớp cô, mọi người trong lớp nhìn thấy Dật Hiên, ánh mắt và thái độ lập tức quay ngoắt 180°. Bọn họ cuống cuồng chạy ra ngoài không dám ở trong lớp.

"Kiều quái gì vậy chứ? Làm như thấy ma quỷ tới nơi" Tình Nhi ngồi bên dưới nhìn thấy chướng mắt nói.

Âu Dương Thiên đi tới kéo cậu xuống lớp: "Bố cậu có nói gì không?".

" Ông ta thì nói được gì " Dật Hiên lạnh lùng nói, sau đó liếc nhìn về phía cô.

Tình Nhi tiến đến quan tâm hỏi: " Vẫn ổn chứ Dật Hiên ".

" Ăn no ngủ ngon " Dật Hiên thản nhiên nói.

Hi Nhiễm ngồi chỗ mình không dám động đậy, cúi gằm mặt xuống giả vờ đang đọc sách.

" Đọc ngược rồi kìa " Dật Hiên ngay lập tức vạch trần cô.

"Á " Hi Nhiễm lúng túng xoay ngược sách lại.

" Đi ăn trưa " Dật Hiên bước đến bàn cô, đưa ngón tay xuống gõ nhẹ vài tiếng lên bàn.

Hi Nhiễm không trả lời, cô cất sách vở lại bỏ vào hộc bàn ngoan ngoãn đứng dậy đi theo sau.

Lâm Nhã Tịnh nhìn Dật Hiên ngang nhiên "bắt cóc" Hi Nhiễm rời đi, đột nhiên cô cảm thấy như bị người ta cướp mất người yêu vậy. Từ sau khi Hi Nhiễm đi ăn trưa cùng Dật Hiên, cô chẳng được dùng cơm với Hi Nhiễm một bữa nào cả. Nhưng cô đâu dám giành lại, chỉ có thể nhìn theo phía sau mà thôi.

Âu Dương Thiên nhìn Lâm Nhã Tịnh, cười trêu chọc: " Này, ánh mắt gì vậy? Đau buồn khi Dật Hiên cướp mất người tình của cậu nên không đóng vai vợ chồng được hả? ".

Lâm Nhã Tịnh lườm cậu ta: " Cậu im miệng lại được rồi đó ".

Vì tối qua trời trở mưa to nên sáng ra đường vào quán mì đọng lại nước mưa nhưng cũng không quá nhiều.

"Có muốn tớ bế qua không? " Dật Hiên nhướng mày, nụ cười gian manh xảo quyệt nhìn cô.

" Không cần, tớ tự đi được " Hi Nhiễm xấu hổ cắn môi nói.

" Tùy cậu ".

Cả hai đang đi vào con hẻm, khi gần đến quán, vì không chú ý trước mặt cô có vài hòn đá lẻ tẻ nên mém chút nữa là cô đã ngã nhào xuống dưới rồi. Cũng may Dật Hiên nhanh nhẹn nắm lấy tay cô kéo về phía mình.

" Mắt cậu phế thật đó " Dật Hiên buông một cậu.

" Doạ tớ hết hồn " Hi Nhiễm không để tâm đến lời cậu nói, đưa tay vỗ ngực mình.

Lúc nắm bàn tay cô, cậu thấy tay cô lạnh như băng.

Cậu nhanh chóng bắt lại tay cô, cảm giác như đang cầm một tảng băng vậy, cậu xót xa nhưng vẫn không quên cau mày hỏi: " Làm quái gì mà tay lại lạnh thế này? ".

" Trời thế này thì tay lạnh cũng là điều thường mà ".



Dật Hiên dùng tay mình bao bọc lấy hai tay cô để sưởi ấm, nhưng vẫn cảm thấy không đủ liền đưa đến kề miệng mình dùng hơi thối vào.

Hi Nhiễm cảm thấy ngại ngùng, giữa con hẻm thế này tuy ít người qua lại nhưng cũng sẽ có thôi, vậy mà cậu ngang nhiên cầm lấy tay cô ngay chốn thanh thiên bạch nhật thế này, cậu không ngại nhưng cô thì lại ngại vô cùng. Có điều cô muốn rút tay lại nhưng đã bị cậu giữ lại mất tiêu.

"Tớ không lạnh chút nào, cậu buông ra đi " Hi Nhiễm vừa mới nói xong thì có một trận gió lạnh thổi tới, khiến cho cô run rẩy, tay đang nắm lấy cậu chợt nắm chặt thêm.

" Yếu như sên còn ở đó mạnh miệng " Dật Hiên đưa mắt lườm cô một cái.

Vào trong quán có lò sưởi nên cũng ấm hơn rất nhiều.

" Dạo này thấy hai đứa ít qua đây ăn, bác lại cứ tưởng hai cháu chán chê mì ở tiệm này rồi chứ?" Chủ quán bê hai tô mì quen thuộc ra, không quên trách móc nhẹ.

" Dạo này trời hay mưa bất chợt nên chúng cháu không thể ra ngoài trường được " Hi Nhiễm nói.

Chủ quán mì cười xuể, vươn tay xoa đầu cô:

" Bác chỉ nói thế thôi, mưa thể này không nên chạy ra ngoài trường ăn làm gì ".

Dật Hiên lạnh mặt khi nhìn hành động của bác chủ quán dành cho cô, cậu còn chưa dám làm thế mà ông ấy đã....

Cậu hừ một tiếng, cầm đũa ăn cho bỏ tức.

" Hai đứa dùng đi cho nóng, bác vào trong làm cho khách đã ".

" Vâng ạ ".

Nhìn thấy cậu ăn với tốc độ khá nhanh không giống với ngày thường, cô hiếu kì chống cắm lên đũa hỏi: " Cậu đói sao? ".

" Không" Dật Hiên rút khăn trong túi áo ra lau miệng mình, " Ăn nhanh đi, giao lưu kết bạn bốn phương làm gì ".

Hi Nhiễm: ...

Ra khỏi quán, cậu bỏ cô đi một hơi về trước không nói gì. Hi Nhiễm cũng không hiểu cậu đang giận mình chuyện gì hay bực bội về điều gì.

Đi được một lúc, Dật Hiên bống dừng chân làm cô cũng dừng theo. Đột nhiên cậu đi về lại phía cô, cởi áo khoác của mình ra.

Hi Nhiễm ngần người, cậu cởi áo ra làm gì vậy? Không lẽ cậu định trùm cô lại sau đó tìm một chỗ nào đánh sao.

Dật Hiên ngay lúc định làm hành động tiếp theo thì thấy cả người cô co rúc lại, dáng vẻ sợ sệt.

" Cậu làm gì vậy?" Cậu nhíu mày hỏi.

" Thế cậu định làm gì đó?" Hi Nhiễm giương đôi mắt long lanh hỏi ngược lại.

" Choàng áo cho cậu " Dứt lời, cậu phủ chiếc áo khoác lông cừu ấm áp màu nâu trà sữa lên người cho cô.

Hi Nhiễm vội nói: "Đừng đừng đừng, không cần đâu. Áo tớ đang mặc dày lắm, không lạnh tí nào. Cậu cởi áo đưa cho tớ thì cậu sẽ bị cảm đấy ".

Dật Hiên không thèm nói gì, vẫn tiếp tục mặc vào cho cô. Ngay tức khắc, sự ấm áp lan tỏa đã nhanh chóng xua tan đi cơn lạnh lẽo giữa trời mùa đông.

Dường như xung quanh cô đều có sự ấm áp tồn tại quanh cô. Trước mặt là chàng thiếu niên mang theo hơi ấm của cậu truyền hết thảy cho cô, sau lưng là chiếc áo khoác đang bọc lấy gần như là toàn cả người cô.

Trong áo khoác còn mang theo mùi hương và hơi ấm thuộc về riêng cậu, cảm giác này khiến cô không thể không lay động.

Hi Nhiễm tuy xấu hổ thật, nhưng ấm thế này cô cũng không nỡ bỏ ra, nên cứ đỏ mặt mặc chiếc áo khoác của cậu

do vay.

" Còn lạnh nữa không hả ốc sên yếu đuối " Hơi thở cậu phả vào tai khiến cô hơi ngưa ngứa.

Giọng cô mềm nhũn, mang theo cả giọng mũi hơi nghẹt do ảnh hưởng thời tiết, đáp: " Không còn lạnh nữa ".

" Nhưng còn cậu, sẽ cảm mất".

" Tôi con trai không sợ lạnh " Dật Hiên nhéo chiếc mũi hơi đỏ của cô lên, " Đi thôi ".

Về đến nhà, Hi Nhiễm vừa mới mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt. Thì ra Chúc Lan đang đứng bếp làm món gà om măng mà Hi Nhiễm thích ăn nhất, bên cạnh đó bà còn làm thêm món đậu phụ sốt cà và một bát canh rau đạm bạc.

" Thơm thế bà ơi!" Hi Nhiễm để cặp ở ghế, lon ton chạy vào đứng sau lưng bà.

" Thơm thế thì tí nữa ăn nhiều vào cho bà " Chúc Lan nựng má cô, " Dạo này bà thấy cháu ốm quá nên làm mấy món cháu thích ăn đó ".

"Vâng, tí nữa cháu sẽ ăn hai bát luôn".

Ăn xong, Hi Nhiễm thu dọn chén đũa sạch sẽ, vào phòng thay đồ, định bụng sẽ ra mở phim hai bà cháu ngồi xem. Nhưng khi cô vừa bước ra thì thấy Chúc Lan ngồi ở ghế ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, thở dốc.

Tim Hi Nhiễm suýt chút nữa đã rớt ra ngoài, cô hoảng sợ chạy lại: " Bà ơi bà bị làm sao thế? ".

" Bà...không....sao ".

Hi Nhiễm nhanh chạy vào phòng lấy thuốc, vội vã rót nước đưa rồi đưa cho bà, tay cô cầm ly nước run rẩy nói: "

Bà uống thuốc đi ".

Chúc Lan uống thuốc, sau một hồi cơn khó chịu dần qua đi, bà nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: " Bà không sao, con yên tâm. Chỉ là lâu lâu hơi nhói lên một chút thôi ".

Hai mắt Hi Nhiễm đỏ hoe, gương mặt đầy lo lắng, cô nhẹ nhàng vuốt trước ngực giúp bà:

" Sáng mai cháu đưa bà đến bệnh viện kiểm tra ".

Nghe cô nói muốn đến bệnh viện, Chúc Lan lập tức từ chối, bà nắm tay cô, thều thào nói:

" Bà không đi bệnh viện đâu, tốn kém lắm. Chỗ tiền còn lại phải để dành cho cháu học hành nữa ".

Chóp mũi Hi Nhiễm chua xót, cố gắng kiềm chế để không cho nước mắt rơi xuống: " Bà ơi, cháu chỉ còn một mình bà ở bên cạnh cháu thôi. Bà mà có mệnh hệ gì...cháu biết sống với ai ".

Chúc Lan thở dài, đưa tay chạm lên mắt đỏ bừng: " Bà xin lỗi, bà chẳng giúp gì được cho cháu mà còn làm khổ

chau ทนัล ".

" Không, cháu chưa bao giờ nghĩ rằng bà làm khổ cháu đâu " Hi Nhiễm nhào vào lòng ôm lấy bà.

Sau khi thấy Chúc Lan ngủ đi, Hi Nhiễm liền chạy sang nhà của Lâm Nhã Tịnh gõ cửa.

Cũng may người ra mở cửa là Lâm Nhã Tịnh.

" Sao thế Hi Nhiễm? ".

" Đây là đơn xin phép nghỉ học, sáng mai cậu đưa đến trường giúp tớ nha " Hi Nhiễm cầm trong tay giờ giấy phép cô vừa mới viết trong lúc tranh thủ Chúc Lan ngủ.

Lâm Nhã Tịnh cầm lấy: " Sao lại nghỉ thế? ".

" Sáng mai tớ đưa bà đến bệnh viện tái khám lại ".

" Vậy được, sáng mai tớ sẽ gửi giúp cậu " Lâm Nhã Tịnh nói, " Có kết quả thì báo cho tớ biết liền nha ".

"Được ".

Buổi sáng, Hi Nhiễm đưa Chúc Lan đến bệnh viện Từ Vũ gần khu tập thể.

Hi Nhiễm ngồi ở ghế chờ trong khi y tá đưa Chúc Lan đi kiểm tra. Ngồi một mình ở dãy hành lang, trong lòng vừa thấp thỏm lo âu vừa sợ hãi, hai tay nắm chặt lại, nước mắt không biết tự bao giờ lặng lẽ rơi xuống.

Ngồi trong phòng bác sĩ, Hi Nhiễm lo lắng cắn đôi môi đỏ hồng, cần thận hỏi: " Bác sĩ, bà cháu có sao không ạ?".

Cầm lấy kết quả nhìn qua một lượt, bác sĩ im lặng một lúc rồi nói: " Tình trạng cháu vừa kể đã xảy ra lâu rồi hay chỉ mới đây? ".

Hi Nhiễm căng thẳng: " Dạ mới đây thôi ạ ".

" Dấu hiện tim thường hay nhói lên bất chợt đây được xem như là một dấu hiệu xấu. Bà nội con năm nay đã lớn tuổi rồi, các hoạt động của tim đương nhiên không thể so sánh với người trẻ được, hơn nữa bà lại còn mắc bệnh tim bẩm sinh. Mọi triệu chứng đều báo hiệu cho một diễn biến xấu ".

Bác sĩ nhìn cô rồi thở dài: " Bệnh tình của bà có thể diễn biến xấu bất cứ lúc nào, người nhà nên chuẩn bị tinh thần. Bây giờ bác sẽ kê thêm một ít thuốc giảm đau cho bà, khi về nhà con vẫn phải thường xuyên nhắc nhở bà nên đi bộ hay tập những bài thể dục thật nhẹ tránh không được làm việc quá nặng. Nhất là không được để bà rơi vào một cú sốc nào ".

" Vâng ạ, cháu cảm ơn bác sĩ ".

Nhận được đơn thuốc, Hi Nhiễm đi ra sảnh xếp hàng thanh toán lấy thuốc.

Hai người chờ tuyến xe buýt để về nhà.

Vừa vào trong, cô liền vào bếp nấu một chút cháo trắng cho bà ăn lót bụng sau đó uống thuốc. Ăn xong trước khi cho bà nghỉ ngơi, cô làm theo lời dặn của bác sĩ cùng bà tản bộ một chút.

Tại Nhất Nam,

" Hi Nhiễm hôm nay không tới lớp, cậu ấy xin phép đưa bà nội đi khám bệnh rồi " Lâm Nhã Tịnh đứng ở trước cửa lớp.

Dật Hiên ừ một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Hi Nhiễm tắm rửa xong ngồi vào bàn học bài tranh thủ lúc Chúc Lan nghỉ ngơi.

Từ tối qua tới giờ vì cứ bận rộn lo lắng suốt cho bà nên lúc này đây cô mới được thả đầu óc trống rỗng một chút.

Học hành chăm chỉ có được gì không? Liệu cô sẽ kiếm được nhiều tiền chứ?

Hết năm cấp ba rồi lại học đại học, liệu trong chừng ấy năm cô đi làm có gom góp đủ số tiền để thực hiện ca phẫu thuật tim cho bà không?

Hi Nhiễm cũng không thể đoán trước được tương lai cô sẽ ra sao nữa, cứ hết việc này đến việc kia ập đến cô.

Cầm bút bắt đầu làm bài, ước chừng hơn hai phút, điện thoại bên cạnh cô rung lên.

Nhìn người gọi trên màn hình điện thoại, lại còn gọi video call nữa chứ, cô chớp mắt do dự không biết có nên bắt hay không.

Chẳng biết thế lực nào thúc đẩy cô ấn cuộc gọi đó

Ngay tức khắc, khi điện thoại vừa kết nối, gương mặt của Dật Hiên xuất hiện, giọng nói quen thuộc vang đến với ngữ điệu trầm thấp:

"Đang khóc sao?"