Tống Lãng cười cợt: " Ba mươi chưa phải là tết mà, sao vội kết luận nhanh vậy anh bạn ".
"Xem chừng hôm nay là ngày thua cuộc của đời mày đó thăng ất ơ ".
Dật Hiên hất cằm, giọng điệu đầy tự tin:
" Trong từ điển của tôi chưa bao giờ có từ thua, vì tôi sẽ không bao giờ thua trước bất cứ ai ".
Tống Lãng vỗ tay, gật gật đầu: "Được rồi, vậy thì kết quả thế nào tao sẽ xem ở phút cuối ".
Vẻ mặt Dật Hiên không hề hoảng sợ: " Nếu mày thua thì phải biến khỏi Nhất Nam, tuyệt đối không được lại gần người của tao ".
" Yên tâm " Tống Lãng vứt cặp cho đàn em, tiến đến gần cậu: " Nhưng nếu mày thua cuộc, thì chịu khó quỳ xuống bò qua háng tao, thể nào? ".
Âu Dương Thiên đứng phía sau nghiêm mặt nói với thầm bên tai cậu: " Coi điệu bộ Tống Lãng tự tin như vậy thì có nghĩa hén sẽ không từ thủ đoạn mà chơi dơ đâu, cẩn thận đó ".
Dật Hiên vỗ vai Âu Dương Thiên tỏ vẻ không sao.
Hai đội bắt đầu lui về phần sân được giao của mình, đại diện một người bên Tống Lãng đứng giữa thổi còi báo hiệu bắt đầu.
Dật Hiên cùng Tống Lãng bước đến chuẩn bị vào thế phòng thủ, đôi mắt hai người như hai tia lửa điện bắn tỉa về phía nhau. Khi trận đấu bắt đầu, chiều cao của Dật Hiên giúp cậu có lợi thế nhảy lên giành bóng về phía mình,
Tống Lãng chưa kịp định thần thì đã thấy Âu Dương Thiên đập bóng chạy nhanh về phía họ, cậu nhanh nhẹn chuyển sang cho Dật Hiên, tốc độ của đám người Tống Lãng không tài nào đuổi theo kịp, cứ thế bóng được cậu nhanh gọn đập vào rổ, ăn trọn cú điểm đầu tiên.
"Yeahhh! " Âu Dương Thiên nhảy lên ăn mừng cùng Duệ Khải và Ôn Chính Phàm.
" Hay lắm Dật Hiên ".
Dật Hiên nhếch môi mỉm cười nhưng khi cậu quay người lại thì mặt nhanh đổi sang sự lạnh lẽo đầy khí thế kiên cường.
Vào trận tiếp theo, tỉ số vẫn đang được dẫn đầu bởi đội của Dật Hiên. Còn một trận cuối, Tống Lãng biết mình không thể thắng được bèn giở trò chơi bẩn như mọi trận đấu khác. Cậu gọi vài đàn em tới, thì thầm to nhỏ bên tai.
" Này, chơi đi chứ. Đừng bày kế chơi bẩn " Duệ Khải đứng sau chống hông nói lớn.
Mồ hôi chảy hai bên thuận theo gò má trượt xuống, Dật Hiên không thèm để ý dùng tay vuốt tóc trước của mình ra phía sau, lúc này nét đẹp của cậu vừa quyến rũ vừa mị hoặc.
Trong lúc tranh bóng thì bả vai cậu bị Tống Lãng hất mạnh một cái, lập tức cơn đau buốt dâng lên.
Cậu mím môi, cố gắng kiềm nén cơn đau lại, mặt có chút nhăn nhó nhưng vẫn cầm cự được.
Tống Lãng cùng đàn em bắt đầu nhìn ra được chiến thuật khi chơi của Dật Hiên nên bốn người vây quanh cậu rất sát.
Dật Hiên bị chặn lại nên không thể thoát ra được, cậu nhăn mày chửi thề một tiếng.
Âu Dương Thiên đứng đằng sau, nói: " Chơi kiểu chó gì vậy, thua rồi nên chơi hèn hả? ".
Bóng trong tay Dật Hiên được Tống Lãng sấn tới giật lấy hiên ngang chạy về phía khung của sân cậu.
Cả ba người họ đang phòng thủ để giành lại nhưng Âu Dương Thiên bị một đàn em bên Tống Lãng chặn lại, Ôn Chính Phàm chưa kịp phản ứng thì toàn thân bị một lực kéo về phía sau, Duệ Khải cũng không ngoại lệ. Hiển nhiên không còn ai cản trở thể nên Tống Lãng kiêu ngạo đập bóng vào rổ.
" Đội Tống Lãng, vào ".
Âu Dương Thiên vùng vẫy khỏi cánh tay của chúng, tức giận mắng chửi: " Mẹ bọn khốn kiếp, tụi bây chơi thế mà được ha ".
" Đâu ra kiểu chơi nắm áo người khác vậy" Ôn Chính Phàm cũng lên tiếng đòi lại công bằng.
Tống Lãng nghênh ngang nói: " Tụi bây đâu có ra luật lệ đó nên không có quyền bắt bẻ bên tao ".
" Mày..."
Đám người mà Tống Lãng dẫn tới hôm nay đều là những tên chơi bóng chuyên nghiệp bên cạnh đó thủ đoạn chơi bẩn không ai bằng. Thực chất bọn này chỉ cần tiền nhiều, cứ bơm tiền càng nhiều thì bọn chúng bán mạng mà thắng lấy.
Đến gần cuối trận, lúc Dật Hiên đang ôm bóng luồn lách chạy về phía khung thành, đang lúc nhảy lên thì cậu bất ngờ bị Tống Lãng gạt chân hất mạnh khiến cậu đang ở trên cao chợt ngã rầm xuống. Bả vai bên trái đập mạnh xuống dưới nền, khiến cậu không tự chủ được than lên một tiếng.
" Dật Hiên " Ba người còn lại chứng kiến cảnh tượng hốt hoảng hô to lên.
"Mẹ nó, thằng chó chết" Âu Dương Thiên tức tối chạy đến.
Dật Hiên thở hồn hền, gắng gượng đứng dậy lạnh lùng nhìn Tống Lãng đang nhướng mày đứng đó. Cậu nghiến lợi, mặc kệ cơn đau xoay người lại chạy về phía khung đập bóng vào, tức thời chợt Duệ Khải hét lên cách đó không xa: " Dật Hiên, cẩn thận phía sau ".
Vừa nghe thấy tiếng, cậu nhanh thoăn thoắt cúi người tránh con dao găm đang tiến về phía mình, cậu giơ chân đá một cước khiến cho đối thủ ngã lăn ra xa, con dao rơi xuống đất.
Dật Hiên không để ý tới tên kia, cũng phớt lờ vết thương của mình, khung thành chỉ cách cậu hai bước chân nữa.
Rất nhanh cậu cắn chặt môi dưới nhảy lên đập bóng vào rổ.
Hiển nhiên Nhất Nam giành chiến thẳng, chỉ hơn đội Tổng Lãng 2 điểm.
Kiểu thi đấu chơi bẩn này đám người Dật Hiên chưa bao giờ trải nghiệm ra.
Kết thúc trận đấu, Dật Hiên hùng hổ tiến đến không nhân nhượng liền giáng một cú vào mặt Tống Lãng.
Hi Nhiễm trở vào nhà nhưng lòng cô cứ nôn nao khó chịu không sao tả nỗi.
Không được, cô chắc chẳn họ sẽ không nói chuyện một cách tử tế như cô vẫn nghĩ đâu.
" Cháu đi đâu vậy?" Chúc Lan ngồi ở ghế hỏi.
" Cháu ra ngoài một lát ạ ".
Rất nhanh, Hi Nhiễm quay người lại mở cửa đi ra ngoài.
Cô chạy thật nhanh ra trạm xe buýt, leo lên tuyến xe số 18 đi đến sân vận động Hồ Nam.
Nụ cười nham hiểm trên môi cậu tắt đi, ánh mắt lúc này đằng đằng sát khí, mọi người thấy sắp có đánh nhau liền chuẩn bị tư thế nghênh đón. Dật Hiên lúc này ngồi khụy chân xuống bẻ tay Tống Lãng xoay ra đằng sau, tiếng xương kêu răng rắc đau đớn khiến cậu ta hét lên. Nghe tiếng kêu, mọi người đứng bên ngoài cảm thấy ớn lạnh, nhưng Dật Hiên thì lại khác, cậu chậc lưỡi châm biếm.
" Chà! Mới đó mà đã đau rồi ".
Cậu đứng dậy lấy bình xịt khuẩn xịt lên tay mình, dùng chân đạp lên bụng cậu ta.
" Thằng chó" Tống Lãng mặc dù đau đớn nhưng vẫn gắng gượng đứng lên, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía
Dật Hiền.
Dật Hiên thẳng tay giáng thêm một cú đấm không chút khách khí, không có nửa điểm nhân nhượng vào mặt
Tống Lãng tiếp.
Thuận theo lực đạo, Tống Lãng lui về sau mấy bước, cảm thấy một nửa gương mặt như bị lửa thiêu cháy, tê dại và nóng bỏng. Đàn em cậu thấy thể nhanh xông vào đánh nhau tới tấp.
"Con mẹ nó, thằng chó đó dám cử nguyên dàn hội tới luôn " Âu Dương Thiên mặt đỏ au, đôi mắt tràn đầy giận dữ, " Muốn chơi thì đây chơi tới bến luôn ".
Dật Hiên lại kéo Tống Lãng đến, đá thật mạnh vào cằng chân cậu ta, từng cú thúc vào bụng như thế muốn lấy mạng của Tống Lãng.
Tống Lãng trực tiếp ngã nằm trên đất. Trong miệng cậu ta bây giờ toàn mùi máu tươi, cậu quay đầu qua một bên nhổ ra một ngụm máu.
Thấy thế, đuôi lông mày cậu nhếch lên, âm thanh hơi khàn, cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói: " Tao trả lại những gì mày gây ra ".
Đúng lúc đang nói chuyện, một trong những đàn em của Tống Lãng úp sọt cậu từ phía sau, ba người còn lại đang đánh với mấy tên còn lại nên hiển nhiên không thấy được.
Chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa: " Dật Hiên, cần thận phía sau cậu ".
Hi Nhiễm nhìn người phía sau móc ra một con dao găm đang chuẩn bị bay tới đâm lén sau lưng Dật Hiên. Lúc đó, đầu óc cô trở nên trống rỗng, toàn thân run rẩy, không màng sợ hãi mà vô thức lao về phía cậu đang đứng đó nhưng rất nhanh Dật Hiên đã để ý cậu giơ chân ra phía sau nện một cú vào bụng tên kia.
Tên kia ngã nhào xuống đất, nét mặt hung dữ, phát ra tiếng gầm gừ, gào lên đau đớn: " Mẹ thằng chó chết này ".
Hi Nhiễm chạy về phía Dật Hiên, gương mặt tràn đầy sự lo lắng, đưa mắt cẩn thận nhìn từ bả vai cậu bị lấm lem đất cát, cánh tay bầm lên một mảng còn có cả vài vết xước do Tống Lãng cào lấy, máu từ vết thương hòa lẫn cùng mồ hôi.
Cô nhẹ nhàng nâng niu nắm lấy tay cậu: " Cậu có đau lắm không? ".
Sắc mặt ngơ ngác vì sự hiện diện của cô, cậu rũ mắt nhìn: " Sao cậu lại tới đây? ".
Hốc mắt cô gái giờ đây đã đỏ hoe, sắc mặt cô tái nhợt dưới ánh sáng đêm của đèn đường.
Hi Nhiễm khóc thút thít, chưa kịp nói gì thì đã thấy Tống Lãng ở phía sau cầm súng nhắm thẳng về phía sau lưng
Dật Hiên.
Đầu cô bây giờ quẫn trí không biết làm gì ngoài việc đẩy cậu sang một bên, Hi Nhiễm như một nữ anh hùng, dây thần kinh hoạt động 24/24. Cô xông đến phía trước đẩy ngã Tống Lãng: " Dừng lại ".
Lực đẩy của cô không mạnh chút nào, chỉ đủ gãi ngứa Tống Lãng mà thôi nên cậu ta định thần lại thân thể mình.
Nghiễn răng nghiễn lợi vung tay tát một cái vào má Hi Nhiễm nghe thật chói tai.
"Ối " Hi Nhiễm mỏng manh như tờ giấy trắng, bị một bạt tai của Tống Lãng hất cô ngã sang một bên té sõng soài.
" Hi Nhiễm" Ba người còn lại hốt hoảng vì sự xuất hiện của cô.
Ôn Chính Phàm vứt tên kia sang một bên, chạy đến đỡ cô lên. Tay chạm lên má cô, lo lắng hỏi: " Cậu có đau lắm không? ".
Dật Hiên đứng phía sau nhìn thấy, hai mắt cậu trợn lên khi nhìn thấy người con gái của mình bị người khác đánh.
Cả người chàng thiếu niên bạo nổ, lao nhanh đến đá vào người Tống Lãng một cái. Đầu không còn lý trí, giống như bị điên liều mạng đánh hắn, cậu cúi người xuống nhặt khẩu súng lên chỉa thằng vào người Tổng Lãng, dùng chân dậm lên cổ tay cậu ta: " Tay này phải không?".
" Tay mày tát cậu ấy?".
" Mày định..." Tống Lãng chưa kịp nói xong hết câu, Dật Hiên đã không nghĩ ngợi liền bấm còi nổ súng xuống lòng bàn tay Tổng Lãng.
Đoàng.
"Aaaaaaa" Hi Nhiễm lần đầu chứng kiến cảnh tượng nổ súng, cô hét lên một tiếng dài, sợ hãi chui vào lòng Ôn Chính Phàm.
Ồn Chính Phàm không nghĩ Dật Hiên lại gan to tới thế, cậu dùng tay che mắt Hi Nhiễm lại để không nhìn thấy cảnh tượng đó.
Âu Dương Thiên cùng Duệ Khải và những tên đàn em của Tống Lãng giật nảy mình đứng đỡ như tượng sáp.
Giây tiếp theo trên tay Tống Lãng đã là một mảng máu đỏ tươi, lòng bàn tay cậu nhìn qua cảm thấy rất ghê rợn.
Giây tiếp theo trên tay Tống Lãng đã là một mảng máu đỏ tươi, lòng bàn tay cậu nhìn qua cảm thấy rất ghê rợn.
Tiếng rên của cậu ta nghe thật ghê người, đau đến không còn từ nào diễn tả được nữa, không thể nhấc tay lên nối: " Thẳng...thằng chó ".
Trên tay cậu vẫn đang cầm súng, đôi mắt diều hâu nhuốm màu máu đến đáng sợ, giống như dã thú mất khống chế.
" Đây là hình phạt cho mày " Dật Hiên di chuyển khẩu súng đến mặt Tống Lãng, " Vì dám đánh người của tao ".
" Loại người như mày không có quyền xúc phạm người khác huống gì là đánh ".
Dật Hiên mặt mày lạnh tanh không có chút tình người, quay sang nhìn Hi Nhiễm đang nằm trong lòng Ôn Chính Phàm, nỗi sợ run lên bần bật. Cơn tức trong người cậu trào lên nhiều hơn, mím môi nói tiếp: " Nhất là người con gái của tao ".
Hi Nhiễm nằm trong lòng Ôn Chính Phàm, hai tai cô ù ù không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu cô giờ đây chỉ còn đọng lại tiếng súng ban nãy mà thôi.
Dật Hiên nắm đầu Tống Lãng lên quay về phía đám đàn em của cậu ta: " Đứa nào muốn có kết cục như thế này thì cứ việc đi gây sự với người của tao ".
"Đã nghe rõ chưa? ".
Mọi người nhìn anh như nhìn quái vật.
Khung cảnh hỗn loạn không thể khống chế, Dật Hiên quăng Tống Lãng sang một bên như con chó rách nát, nhanh chóng đi tới bế Hi Nhiễm từ trong lòng Ôn Chính Phàm.
" Để tớ đưa cậu ấy về " Ôn Chính Phàm níu lại không muốn cậu đưa cô đi.
" Khong can " Dat Hien lanh lung noi, sau d6 hat tay On Chinh Pham ra, can than be co len, ba vai cau vi ding luc
nên có chút nhói lên nhưng Dật Hiên vẫn chịu được.
Cậu nhìn cô nằm trong lòng mình, đôi mắt cô đều là hoảng sợ.
Đôi mắt Dật Hiên nhìn thẳng vào cô, không nói gì liền bế ra khỏi sân vận động.
Thân thể cô gái mềm mại, ngoan ngoãn nằm trong lòng nắm chặt lấy tay cậu, nơm nớp lo sợ không thôi.
Sức lực cậu sau trận bóng kia bị rút sạch nhưng vẫn cố gắng bế cô đi.
Đặt cô ngồi trên ghế đá ven đường, cậu ngồi xuống trước mặt cô, quan sát từng li từng tí. Bàn tay nhẹ nhàng nâng niu bên má cô để kiểm tra, dấu vết hằn đỏ in lên khiến cậu tức muốn trào máu não ra ngoài.
Cậu cảm nhận được cô gái nhỏ trước mặt đang run rẩy, bàn tay to lớn cậu liền phủi sạch sẽ nắm lấy bàn tay cô, cậu nắm chặt lại như đang muốn trấn an, vỗ về cô.
Sự sợ hãi trong lòng cô lúc này vẫn không ngừng thuyên giảm.
Cô nhìn bả vai cậu bẩm tím hết cả lên, quần áo lấm lem đất cát trong lòng đau xót vô cùng. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng hất tay cậu ra, đứng dậy bước đi về phía trước.
Dật Hiên đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô: " Cậu giận hả?".
Cậu chuyển người đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi lại lần nữa:
" Cậu giận thật sao? ".
Không giận sao mà được, rõ ràng trước khi rời đi cô đã dặn biết bao nhiêu lần là không được đánh nhau rồi nhưng.... Cô quay mặt đi, đôi hàng mi vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi.
Dật Hiên mím môi, giả vờ bày ra vẻ mặt ủy khuất, ra vẻ đau đớn: " Cậu còn tâm trạng để giận tớ nữa sao? Cả người tớ giờ đầy đau nhức, đi không nối nữa rồi ".
Trái tim Hi Nhiễm không khỏi dao động, nhưng không vì thế mà cô bỏ qua đâu. Hi Nhiễm hất tay cậu ra một lần nữa, tiến về phía trước. Bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc kéo cô lại ôm vào lòng.
Cả mặt Hi Nhiễm áp vào ngực cậu, cơ hồ cô có thể nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh mẽ của cậu vang lên bên tai, còn có thể cảm nhận được vòng tay cậu đang gắt gao siết chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ bỏ đi nữa.
Cậu cúi người xuống, hơi thở cậu phảng phất trước mặt cô, giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai: " Tớ xin lỗi, cậu đừng giận. Là tớ sai, lỗi của tớ hết ".
Hai mắt Hi Nhiễm đỏ hoe, chóp mũi bồng nhiên chua xót khi nhìn thấy vết bẩm tím và vài vết xước ở tay cậu. Hi
Nhiem da khong the khong kim dudc nua, nudc mat ci nhu nhung thac nudc lon thi nhau rdi xuong.
" Tại sao cậu lại thất hứa chứ? Chẳng phải đã đồng ý với tớ là chỉ đến nói chuyện thôi còn gì? ".
Hai tay cô đánh vào lưng Dật Hiên, giọng nghẹn ngào nức nở đầy sự trách móc: "Cậu cứ hết lần này đến lần khác đánh nhau rồi lại bị thương vì tớ ".
" Đều tại tớ hết ".
Dật Hiên cảm nhận được nước mắt nóng hồi của cô đang thấm ướt áo mình. Nhìn thấy cô đau lòng cho mình như vậy làm cậu sững người nhìn Hi Nhiễm, ngón tay tràn đầy sự ấm áp của cậu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô.
Giọng cậu khàn khàn cất lên: " Đề cậu phải khóc thì đó là lỗi của tớ rồi ".
" Mỗi lần nhìn thấy cậu rơi nước mắt thì tim tớ như tan vỡ thêm một chút đó ".
Giọng cậu trầm khàn quanh quẩn bên tai Hi Nhiễm. Hai má cô dần dần nóng lên, không khỏi véo vào lưng cậu một cái rõ đau. Đôi mắt tràn đầy ý cười của cậu nhìn xuống cô, giả vờ ủy khuất nói: " Đau lắm đó nha ".
Hi Nhiễm mím môi quay mặt đi, không muốn quan tâm đến cậu nữa.
Cứ thế cô bị cậu ôm chặt ở đó đến tận mấy phút mới buông ra.
" Dật Hiên, buông tớ ra được rồi " Hi Nhiễm khẽ chống hai tay lên hông cậu đẩy nhẹ ra.
Lúc cậu thả cô ra, đột nhiên Dật Hiên lại kéo cô vào lòng mình, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: " Xin lỗi vì đã làm cậu lo lẳng ".
Giọng nói của cậu vừa nhỏ vừa trầm, chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy, nghe như đang muốn dỗ dành cũng có chút dụ dỗ cô khiến cho cả người Hi Nhiễm mềm nhũn.
"Nói cho cậu biết, đây là lần đầu tiên tớ dỗ dành người khác đó ".
Hi Nhiễm chớp mắt, mái tóc dài được cô buông xõa làm che đi vành tai nhỏ đang đỏ bừng vì những lời thỏ thẻ bên tai.
Cô bừng tĩnh, đẩy cậu ra. Hàng mi Hi Nhiễm chớp chớp vài cái, cô quay mặt sang chỗ khác để không muốn cậu nhìn thấy đồi tai mình đang đỏ đi vì cậu.
" Đi với tớ " Hi Nhiễm quay người lại đi về trước.
Dật Hiên biết điều âm thầm đi theo cô không dám cãi lại.
Hai người đi đến tiệm thuốc đầu phố, cô bước vào trong mua một ít bông băng, thuốc đỏ.
" Của em hết bao nhiêu ạ?" Hi Nhiễm cầm thuốc hỏi nhỏ.
" Tổng cộng là 50 tệ ".
Lúc Hi Nhiễm đang mở ví lấy tiền thì Dật Hiên đã nhanh tay đưa tiền của mình cho nhân viên.
Thanh toán xong, Dật Hiên ngước mắt nhìn cô: " Đi thôi ".
Hi Nhiễm cầm túi thuốc ngoan ngoãn đi theo câu.
Cả hai đi đến cửa hàng tiện lợi, bước vào bên trong, Hi Nhiễm ở đằng sau ngơ ngác hỏi:
" Cậu đói bụng sao?".
"Đói rồi " Dật Hiên bỏ lại một câu sau đó bước đến quầy lấy một hộp sữa dâu cùng một túi bánh ngọt đi đến quầy thanh toán. Nhìn tấm biển cửa hàng có quảng cáo món chả cá hấp trông vô cùng ngon mắt, cậu lạnh lùng nói: " Cho tôi phần chả cá hấp đặc biệt ".
" Vâng ".
Cậu tìm một bàn trong góc vừa vặn có thể đối diện nhìn ra bên ngoài.
Đặt đồ lên bàn, cuối cùng cậu cũng được ngồi xuống một cách thoải mái. Hi Nhiễm kéo ghế ngồi theo, nhìn sang
Dật Hiên đang ngồi vắt chéo chân. Cô nhỏ nhẹ hỏi thăm: " Vết thương của cậu không nhẹ đầu, hay là tớ đưa cậu đến bệnh viện khám cho an toàn ".
" Không đi " Dật Hiên hờ hững nói, bả vai tuy hơi đau nhưng cậu giả vờ không sao: " Tớ thích cậu bôi thuốc cho tớ hơn ".
Hai má Hi Nhiễm nóng bừng dưới ánh nhìn chằm chằm của Dật Hiên như muốn thiêu đốt cô.
Hi Nhiễm mím môi cầm thuốc đang để trên bàn mở ra, nói: " Để tớ bôi thuốc giúp cậu ".
Dật Hiên thừa biết cô sẽ làm cho mình mà, nên nhìn cô cười cười. Vốn dĩ cậu cũng chẳng muốn bôi thuốc vào da mình đâu, thật ra mấy vết thương này cũng chẳng nhằm nhò gì với cậu cả, nhưng vì muốn được nhận sự gần gũi quan tâm của cô nên cậu đành phải mượn cách này.
Cô cúi đầu mở nắp, sau đó cho một ít thuốc đỏ vào bông băng: " Cậu đưa tay lại đây".
Dật Hiên rất phối hợp, kéo cả ghế của mình đến sát chỗ cô, thong thả đặt tay lên đùi cô.
" Cậu...cậu để tay lên bàn đi " Hi Nhiễm xấu hồ khi cậu đụng chạm lên mình.
"Dơ" Dật Hiên ánh mắt đầy khinh thường liếc nhìn: " Đặt lên đây sạch sẽ hơn ".
Hi Nhiễm: .....
Cô cũng chẳng muốn đôi co với cậu nữa, rũ mắt nhìn vết thương trên cánh tay trắng trẻo, đưa bông đến nhẹ nhàng xoa vài lần, tản đều ra xung quanh vết thương.
Hi Nhiễm chuyên tâm làm chuyện của mình, trong lúc thoa vết thương, cô khẽ hỏi:
" Sao lại vì tớ mà đi đánh nhau với cậu ta?".
" Sao? Quan tâm tớ à?".
" Không đáng đâu " Cô nhỏ giọng nói.
Dật Hiên nâng cằm cô lên, cau mày nói: " Đã bảo ông đây tình nguyện còn gì ".
Hi Nhiễm thoát ra khỏi bàn tay cậu, không nói gì tiếp tục làm. Đến lúc làm xong, tầm mắt ngước lên vừa vặn chạm vào đôi mắt của Dật Hiên.
Lông mi của cô khẽ run rẩy, tay nắm bông băng chợt thu lại.
Đèn trong cửa hàng tiện lợi phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh đến nỗi tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp trong ngực.
Nhân viên phục vụ mang chả cá hấp ra đặt lên bàn cho hai người.
Hi Nhiễm dáng vẻ bối rối chợt nhìn đi chỗ khác.
" Ăn đi nhân lúc còn nóng" Dật Hiên đẩy một hộp chả cá nghi ngút khói, bánh ngọt và sữa dâu về phía cô.
Hi Nhiễm sửng sốt nhìn cậu rồi lại đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Không phải là cậu đói sao? Sao lại đưa hết cho mình vậy?
Thấy cô cứ im lặng bất động nhìn, cậu nhướng mày hỏi: " Không thích ăn? Hay cậu muốn ăn gì? Nói đi, tớ mua ".
" Không, không cần đâu ".
" Vậy sao không ăn đi? Ngồi nhìn gì? ".
" Không phải cậu bảo mình đói à? Cậu mới là người phải ăn chứ? ".
Dật Hiên đưa một xiên chả cá đến bên miệng cô, nói: " Hết đói rồi, ăn hộ tớ ".
Hi Nhiễm: .....
Xiên chả cá thơm ngon, cô cầm lấy cho một miếng vào miệng, chả cá dai dai ngọt thịt. Giữa thời tiết lành lạnh mà được thưởng thức một xiên chả cá cùng với nước súp nóng thì không còn gì bằng.
Lúc chạy đến đây Hi Nhiễm chưa ăn tối, còn bị ăn cái tát trời giáng của Tống Lãng cộng thêm việc chứng kiến cảnh tượng kinh hãi của Dật Hiên nên sức lực còn lại trong cơ thể cô mất sạch, bây giờ đói đến rã người.
Dật Hiên liếc nhìn cô ăn ngon lành, khoé môi cậu khẽ nhếch lên: " Chỉ là vài xiên chả cá thôi mà, có phải sơn hào hải vị gì đâu mà trông cậu ăn ngon miệng thế hả? ".
Hi Nhiễm nuốt miếng chả cá đang nhai dỡ, nói: " Món này ngon lắm đó, cậu ăn thử đi ".
Dật Hiên nhìn cô rồi nhàn nhạt nói: " Cậu lo phần mình đi, ăn đủ không nếu thiếu tớ kêu thêm ".
" Không, nhiều lắm rồi " Hi Nhiễm cầm một xiên đưa tới trước mặt cậu, " Ăn chung đi, nhiều thế này tớ ăn không
het dau ".
Dật Hiên nghiêng đầu nhìn cô, giây sau cậu cẩm lấy cổ tay cô kéo đến, thuận tiện cúi đầu ăn một miếng trên tay cô.
Tay cậu thản nhiên cầm lấy tay cô làm Hi Nhiễm hoảng hốt vội vàng thu tay về đặt trên đùi mình.
Dật Hiên trông thấy khẽ bật cười: " Đúng là ngon ".
Hi Nhiễm bặm môi, cúi đầu không dám nhìn lên như thể sợ sẽ đối mặt với cậu lần nữa. Cô như chú sóc chuột cặm cụi ăn lấy phần ăn của mình.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên rơi vào bể yên tĩnh. Nhưng cũng chỉ được ít phút, sự chủ động của Dật Hiên lại một lần nữa bị phá tan.
Cậu đột nhiên cúi mặt xuống nhìn cô, Hi Nhiễm nhướng mày không hiểu cậu đang muốn làm gì: " Sao thế?".
" Quay qua bên phải tớ xem nào ".
" Qua phải á?" Hi Nhiễm ngây ngốc nhưng cũng làm theo lời cậu.
Nhìn vết hằn đỏ vẫn chưa lặn xuống bên má cô, cơn lửa giận lại châm ngòi trong lòng cậu. Dật Hiên đứng dậy lên đi ra bên ngoài, chặp sau cậu quay về với túi chườm nóng trên tay.
" Đề vào bên má trái đi ".
Cậu kéo tay cô đến đặt vào.
Hi Nhiễm hiểu cậu đang nói đến chuyện gì, cô nhanh chóng đáp: " Tớ không sao đâu ".
" Chứ tớ bảo cậu có sao à?" Dật Hiên cau mày giả vờ hung dữ, " Kể bên má mình đi ".
Hi Nhiễm ngoan ngoãn ổ một tiếng, sau đó cũng đặt túi lên má mình.
-- -
" Tớ vào nhà đây, cậu mau về nghỉ ngơi đi" Hi Nhiễm xoay người lại đối diện với cậu.
" Tớ biết rồi ".
Lúc Hi Nhiễm quay người lại đi vào trong, thì giọng nói trầm thấp ở phía sau vang lên:
" Hi Nhiễm ".
Cô vô thức quay lại liền chạm phải ánh mắt sâu thằm của cậu.
" Sao vậy?".
Dật Hiên tiến đến trước mặt, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới hỏi: " Sao hôm nay cậu lại đẩy tớ ra khi Tống Lãng chỉa mũi súng đến? ".
Bị cậu hỏi bất ngờ như thế, cô chưa kịp định thần lại được. Khi nghe cậu hỏi, cô cũng vô thức lục lại trí nhớ của mình, cũng tự hỏi bản thân mình sao lại không chút sợ hãi đó mà đẩy cậu ra rồi lao tới trước mũi súng.
Lúc ấy, bản thân cô chẳng dám nghĩ đến việc Tống Lãng nổ súng bắn vào mình, tâm trí cô lúc đó chỉ nghĩ đến việc không để cậu bị thương mà thôi.
" Là vì... nếu ai ở trong hoàn cảnh của tớ cũng sẽ làm như thế thôi " Hi Nhiễm nói nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Dật Hiên chậm rãi hỏi tiếp, vừa lúc đó tay cậu vươn đến nắm chặt bàn tay Hi Nhiễm, không cho cô cơ hội buông ra: " Vậy tại sao cậu lại khóc? ".
Nhìn cậu lúc này có chút không giống với dáng vẻ bá đạo như thường ngày, ánh mắt cậu giờ đây tràn đầy sự nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Đầu óc Hi Nhiễm hoàn toàn rồng tuếch, không suy nghĩ được gì nữa, trái tim cô hốt hoảng đập mạnh hơn bao giờ hết.
Hi Nhiễm quay mặt nhìn đi nơi khác nhưng cậu đã nhanh tay hơn nắm lấy cằm cô, cậu muốn ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, không được trốn tránh đi nơi khác nữa.
" Sao không trả lời tớ? ".
Dật Hiên tiến thêm một bước, cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô: " Có phải vì cậu lo lắng tớ sẽ bị thương? ".
Toàn thân Hi Nhiễm cứng đờ, hàng lông mi khẽ run rẩy, sau cùng mới lấy hết dũng khí hỏi ngược lại cậu: " Vậy cậu trả lời câu hỏi của tớ trước đã ".
" Cứ việc hỏi ".
"Tại sao cậu lại vì tớ mà năm lần bảy lượt đánh nhau với người khác?".
Dật Hiên hơi giật mình khi cô đặt ra câu hỏi cho mình, cậu lẳng lặng nhìn cô, một đôi mắt thâm sâu khó đoán được. Hi Nhiễm nhăn mày nhìn cậu, tự hỏi liệu câu hỏi của cô có gì không đúng sao?
Bằng đi một hồi lâu, cuối cùng, cậu bật cười lớn, tiếng cười khiến cô khó hiểu: " Hi Nhiễm, chẳng lẽ mấy tháng qua thành ý của tớ chưa đủ rõ sao? ".
"Do cậu ngốc hay do tớ chưa thể hiện đủ? ".
Hi Nhiễm sửng sốt một chút, cô vừa định mở miệng hỏi thì tiếng chuông điện thoại của Dật Hiên vang lên làm cắt đứt đi cuộc đối thoại của hai người.
Tiếng chuông đó như cũng đánh thức cô bừng tỉnh lại, Hi Nhiễm nhanh chóng thoát khỏi cái nắm tay của Dật Hiên. Nhanh nói lời tạm biệt với cậu rồi như một cơn gió tốc biến vào bên trong khi nhà.
Dật Hiên lại một lần nữa để xổng mất con thỏ rồi, mém chút nữa là đã bắt được. Bây giờ chỉ còn một mình cậu, tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên không dứt, cậu cau mày lấy ra. Nhìn thấy tên người gọi tới, cậu bắt máy với giọng điệu lạnh lẽo: " Chuyện gì? ".
" Thằng kia, mày mau vác xác về nhà cho tao ngay lập tức"