Hi Nhiễm sửng sốt một lát, không hiểu ý cậu là gì, ngây ngốc hỏi lại: " Ai khóc? ".
Dật Hiên nhếch môi cao: " Chẳng lẽ là tớ ".
" Ô" Cô đưa tay ra sau gáy, dè dặt nói, " Tớ đâu có khóc ".
" Này Hi Nhiễm, định lừa ai vậy? " Dật Hiên tỏ vẻ không vui, " Cậu nói dối hay nói thật, tớ chỉ cần liếc sơ qua cũng biết ".
Hi Nhiễm nhấc mi mắt, đưa mắt nhìn sang nơi khác, biểu hiện như đã bị cậu chọc trúng rồi.
Một lát sau, cô đưa mắt nhìn lại vào màn hình. Có điều nãy giờ mới để ý, hình như khung cảnh phía sau cậu có chút quen mắt. Không phải là ở trường mà dường như cậu đang ở bên ngoài.
Khoan đã...
" Cậu...cậu đang ở dưới khu tập thể? " Hi Nhiễm nhíu mày ngờ vực hỏi.
Hơi thở của thiếu niên vì quá lạnh nên thở càng lúc càng ra khói trắng. Cậu không nói gì làm cô cũng im lặng nhìn cậu, chặp sau, thấy đầu cậu khẽ gật xuống một nhịp.
" Sao cậu lại đến đây?" Hi Nhiễm đứng dậy chạy ra ban công nhà nhìn xuống.
Quả thật có một bóng dáng thiếu niên đang đứng ở giữa khu nhà, không ai khác chính là cậu.
Dật Hiên như biết được liền giương mắt lên, ngay lập tức, hai đôi mắt tinh anh giao lấy nhau dù khoảng cách có chút xa.
" Cau den เลิน chua? "
"Cũng mới ".
" Đợi tớ một lát " Hi Nhiễm cúp ngang máy, chạy ù xuống dưới nhà.
Dưới cây bạch quả, tuyết phủ một mảng lên các tầng lá trông khác gì cây thông noel đầy tuyết trắng.
Thiếu niên đứng thẳng người đợi cô gái xuống, nhìn thấy cô hấp tấp chạy ra, cậu cúi đầu cong môi: " Thấy tớ vui
lam a?"_
Mặt cô gái tức thì tới đỏ lên, nhanh chóng phủ nhận: " Cậu đừng có nói bậy, tự kiêu quá rồi đó ".
Dật Hiên rũ mắt, nhìn thấy đôi mắt hạnh của cô đang nghiêm túc đánh giá cậu, hô hấp thiếu chút nữa là loạn hết cả lên. Chỉ một ánh nhìn của cô thôi cũng đủ làm cậu quẫn trí rồi:
" Bạn học nhỏ, có phải nhan sắc của ông đây làm cậu điêu đứng rồi phải không? ".
Hi Nhiễm quả thực là chưa từng thấy qua ai mặt dày tự kiêu như vậy, cô cũng không thèm đáp trả lại làm gì, chỉ im lặng không thèm nói gì.
Dật Hiên cười cười được đà nói tiếp: " Bị ông đây nói trúng tim đen rồi phải không? ".
Hi Nhiễm nhìn cậu, nhịn không nổi nữa liền nói: " Tớ chưa bao giờ gặp ai mà tự tin với nhan sắc của mình như cậu đó ".
Dật Hiên sửng sốt một giây, nhịn không được nhún vai nói: " Tất nhiên là những người cậu gặp qua nhan sắc cũng chỉ tầm trung. Nhưng ông đây mọi nơi trên người đều không có góc chết ".
Ánh mắt cậu nhìn vào mắt cô: " Làm bạn với một người đẹp trai chẳng lẽ cậu không vinh hạnh sao?".
Hi Nhiễm: ...
Cậu cũng tự tin quá đáng rồi đấy? Hi Nhiễm nhìn cậu một lượt, cũng đồng ý rằng cậu đẹp trai thật nhưng.... nhưng không tới mức độ như cậu nói đâu.
Mặt đẹp thì cũng thuộc dạng đều, không đều thì cũng là dùng nhan sắc đó để đi trêu chọc con gái nhà người khác, rồi làm cho họ lụy mình lúc đó mới hả dạ. Tóm lại chẳng có lợi ích gì đề cô phải vinh hạnh cả.
" Cậu chạy đến đây chỉ để khoe mẽ nhan sắc của mình thôi à?" Hi Nhiễm chợt nhớ ra hôm nay là thứ tư, " Không phải giờ này cậu nên ở lớp sao? Sao còn đứng đây ".
"Tớ thông minh vốn sẵn trời cho rồi, nghỉ một bữa cũng không ngu xuống đâu ".
" Vậy cậu chạy tới đây làm gì?" Hi Nhiễm không chịu nỗi tính tình tự tin thái quá của vị thiếu gia này rồi.
Dật Hiên lách qua người cô đi thẳng vào trong: " Thăm bà nội ".
" Này, cậu đi đâu vậy? " Hi Nhiễm hoảng hốt chạy theo sau nói.
" Này, tụi mình ghé qua cửa hàng mua một ít trái cây mang sang cho bà nội nha " Lâm Nhã Tịnh ngồi bên cạnh
Minh Hạo Vũ trên xe buýt đi về nhà.
Minh Hạo Vũ suốt ngày ôm máy ảnh, nhìn mãi trong đó, lâu lâu gặp phải cảnh đẹp liền mở máy chụp lại ngay.
Cậu không nhìn cô mà chỉ ừ một tiếng.
Lâm Nhã Tịnh tức giận khi thấy cậu không để ý gì tới mình, cô giật lấy máy ảnh, trợn mắt nói: " Cậu xăm soi hoài có ngày mòn máy đó, ở trường xem, về nhà xem bây giờ ở trên xe cũng xem nữa là sao ".
" Cậu làm gì vậy? Trả đây cho tớ " Minh Hạo Vũ đưa tay sang lấy lại.
" Không" Lâm Nhã Tịnh bỏ vào trong cặp, nghiêm túc nói: " Tới trạm dừng xe tớ đưa ".
Xuống trạm dừng xe, Lâm Nhã Tịnh chạy về phía trước, Minh Hạo Vũ đuổi theo sau hớt hải nói: " Mau trả máy lại cho tớ ".
"Không trả đó" Lâm Nhã Tịnh tung tăng chạy ở trước, không quên quay xuống lè lưỡi một cái để chọc tức cậu.
" Giỡn mặt với tớ hả" Minh Hạo Vũ tăng tốc chạy về trước, rất nhanh đã tóm được cô.
"Trả mau " Minh Hạo Vũ xòè tay ra, nhăn mặt nói.
" Không...trả " Lâm Nhã Tịnh thở hồng học, đương nhiên sức cô không thể bằng sức cậu được rồi nên chạy được tí xíu đã mệt đến bã hơi ra.
" Lâm Nhã Tịnh, tớ nói lại lần cuối, trả lại cho tớ".
" Bộ cậu chụp ảnh đồi trụy sợ tớ phát hiện ra hay sao?" Lâm Nhã Tịnh mỉm cười nhìn cậu.
Minh Hao Vu dua tay nheo nheo ma co: " Cau bet suy nghi vo van lai, mau dua day "
" Không, không, không " Lâm Nhã Tịnh thừa lúc cậu nới lỏng lực đang nắm mũ áo mình, nhanh chân thoát ra chạy về phía trước.
" Cậu đứng lại đó, Lâm Nhã Tịnh ".
" Có ngu mới đứng lại " Cô ở phía trước khá xa cậu nói lớn.
Dọn dẹp lại phòng khách, Chúc Lan ngồi vá lại mấy cái áo, lo lắng hỏi: " Cháu nghỉ học thể này nhớ mượn bài vở của Nhã Tịnh chép lại nhé ".
" Vâng ạ, cháu nhớ rồi, bà đừng lo ".
Chúc Lan gật gật đầu, mới từ bệnh viện về nên thân thể thực sự không thoải mái.
" À đúng rồi, thằng bé ban nãy đến chơi hình như lần trước cũng đến thăm bà ở bệnh viện phải không? ".
" Đúng thế ạ ".
" Tên là cái gì ấy nhỉ?" Chúc Lan cố gắng nhớ ra nhưng không được, " Dật..."
" Là Dật Hiên ạ " Hi Nhiễm mang thuốc bổ đến đưa cho bà, " Bà uống đi ạ ".
" Bà xin " Chúc Lan đặt ly nước xuống bàn, tấm tắc khen ngợi: " Thằng bé vừa đẹp trai lại còn vui tính nữa chứ, chắc là trong trường nổi tiếng lắm đúng không? ".
" Cũng bình thường thôi ạ " Hi Nhiễm ngồi bên cạnh gọt táo đỏ cho bà ăn tráng miệng.
Hai bà cháu đang trò chuyện bỗng nhiên có người gõ cửa.
" Để cháu ra xem ".
Vừa mở cửa ra, bóng dáng của Lâm Nhã Tịnh đã nhào đến ôm lấy Hi Nhiễm: " Bạn yêu, tớ về rồi đây ".
Hi Nhiễm chưa kịp định thần lại, người hơi ngã về sau bởi cái ôm của cô bạn thân. Nhìn thấy Minh Hạo Vũ ở phía sau, Hi Nhiễm khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi.
" Cậu buông ra được rồi đó, sắp ngộp thở Hi Nhiễm rồi kia kìa " Minh Hạo Vũ đi đến đỡ Lâm Nhã Tịnh ra.
Cậu thay giày sau đó bước vào trong: " Bà nội, sức khoẻ bà sao rồi ạ? ".
" Hạo Vũ à?" Chúc Lan cười hiền hậu, " Bà khoẻ hơn nhiều rồi, cháu mới đi học về sao? ".
" Vâng " Minh Hạo Vũ ngồi xuống, cậu từ nhỏ đã mất đi ông bà nội nên cậu luôn xem Chúc Lan là bà nội mình, rất tự nhiên ngồi xuống ôm bà một cái: " Tụi cháu có ít trái cây mang biếu bà ăn cho khoẻ ".
" Lần nào tới chơi cũng mang quà cả, tốn kém lắm, người nhà với nhau mà" Chúc Lan đưa tay đánh nhẹ vào người Minh Hạo Vũ.
" Chỉ là chút lòng thành của bọn cháu dành cho bà nội thôi " Lâm Nhã Tịnh đi từ phía sau, vòng tay ôm lấy người bà.
" Hôm nay hai đứa ở đây ăn tối với hai bà cháu ta nha" Chúc Lan đề nghị.
"Vâng ạ, thế thì bọn cháu sẽ không khách sáo đâu ".
Trong lúc Minh Hạo Vũ cùng bà nội đang loay hoay trong bếp, Lâm Nhã Tịnh kéo Hi Nhiễm ra phòng khách, hỏi nhỏ: " Sáng nay Dật Hiên có đến tìm cậu không? ".
" Có " Hi Nhiễm bất ngờ khi cô biết, " Làm sao cậu biết thế? ".
" Thì Dật Hiên sang lớp tìm cậu đi ăn trưa mà, nên mình bảo hôm nay cậu không đi học, thế là cậu ấy cầm cặp đi ra khỏi lớp ngay " Lâm Nhã Tịnh chậc một tiếng, như biết rõ: " Tớ cá là cậu ấy đến khu nhà mình, y như rằng trúng phốc ".
" Thế cậu ấy có vào nhà không?" Lâm Nhã Tịnh nhướng mày, nụ cười nham hiểm: " Hay là hai người tìm một chỗ nào đó riêng tư để tâm sự tuổi hồng chăng? ".
" Cậu bớt suy nghĩ xa đi " Hi Nhiễm xấu hổ đánh cô một cái, " Chẳng phải lúc trước chính cậu là người bảo tớ không nên tiếp xúc gần với Dật Hiên sao? ".
" Thì đúng, đúng là tớ có nói thế " Lâm Nhã Tịnh ôm vai cô nàng, " Nhưng vì lúc đó tớ nghe mọi người bảo cậu ấy đáng sợ lắm, nghĩ sẽ làm hại cậu. Ai dè đâu ngược lại hoàn toàn, đối tốt với cậu biết bao nhiêu, có khi còn hơn
Tình Nhi nữa ấy chứ ".
" Này, hai cậu to nhỏ gì thế? Vào bưng đồ ăn ra đi " Minh Hạo Vũ đeo tạp dề hình bông hoa, diện mạo của cậu bên ngoài đi ngược lại với kiểu dáng trông thật buồn cười.
" Cậu ta phiền thật đó " Lâm Nhã Tịnh lầm bầm một tiếng.
Hi Nhiễm: " Thôi chúng ta vào trong dùng bữa đi ".
Sáng thứ năm, sân trường lại bắt đầu xôn xao rầm rộ lên bởi lẽ thứ bảy tuần này các câu lạc bộ do anh chị khối 12 chủ trì mỗi năm sẽ mở một ngày hội để giới thiệu về câu lạc bộ của mình và tuyển chọn người mới.
Lâm Nhã Tịnh cùng Tình Nhi nghe ngóng được liền chạy về báo tin cho Hi Nhiễm biết.
" Hi Nhiễm, chúng ta cũng nên tham gia một câu lạc bộ nào đó chứ nhỉ? " Tình Nhi ngồi ở ghế Ôn Chính Phàm quay sang nói với cô.
Lâm Nhã Tịnh hai mắt sáng rực từ khi biết tin rồi nên rất nhanh hùa theo ý của Tình Nhi:
" Phải đó, ngoài việc học ra tớ còn biết các câu lạc bộ do các anh chị ở Nhất Nam tổ chức rất vui, cuối năm còn được thưởng một chuyển đi chơi xa nữa ".
Tình Nhi: "Nghe là thấy thú vị rồi, thứ bảy tới ba chúng ta đi xem đi. Biết đầu hợp câu lạc bộ nào đó liền đăng kí ngay ".
" Cậu thấy sao?" Tình Nhi hỏi ý cô.
" Tớ không hứng thú lắm với mấy câu lạc bộ đâu, cho nên thứ bảy này hai cậu cứ đi đi rồi về kể lại cho tớ ha " Hi Nhiễm chăm chỉ viết lại bài hôm qua.
Lâm Nhã Tịnh vì câu nói của cô trở nên ỉu xìu ngay: " Sao vậy bảo bối, đi cùng đi ".
" Tớ phải ở nhà chăm bà nội " Hi Nhiễm đặt tay mình lên tay cô, thay cho sự xin lỗi: " Mấy hôm nay sức khoẻ bà không được tốt lắm nên tớ không thể để bà ở nhà một mình trong lúc này được, hai cậu thông cảm cho tớ nha ".
"Ở ha, tớ quên mất " Lâm Nhã Tịnh đánh lên đầu mình một cái.
Cả ba đang nói chuyện tiếp thì bỗng nhiên một bóng dáng xinh đẹp đứng thấp thoáng ở trước cửa lớp, sự xuất hiện của cô làm mọi người trong lớp phải ngừng hoạt động mình đang làm lại chỉ để nhìn cô một chút.
" Hi Nhiễm " Kiều Hạ nở nụ cười xinh đẹp, đưa tay vẫy cô ra.
Ba cô gái đang cười toe toét, thấy người không ưa liền thu liễm niềm vui lại rất nhanh.
" Cậu ta đến tìm cậu làm gì thế?" Lâm Nhã Tịnh dựa vào vai cô hỏi nhỏ, ánh mắt đầy phán xét về phía Kiều Hạ.
" Hai người quen nhau à?" Tình Nhi không khỏi có chút tò mò.
"Không có " Hi Nhiễm lắc đầu, dịu dàng nói.
"Vậy đến gặp cậu làm gì?" Lâm Nhã Tịnh khó hiểu.
Ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao Kiều Hạ lại đến tìm mình, cô tự hỏi giữa hai người có mối quan hệ gì. Tóm lại thực ra cũng chẳng thân thiết gì cả, cô nhớ hình như lần cuối hai người nói dăm ba câu là vào cái ngày tên Tống Lãng kia đến gây sự với cô ở nhà kho, từ đó đến giờ cũng chưa nói chuyện lại lần nào.
" Cậu ra xem thử đi nhưng nhớ chú ý, cậu ta không đơn giản đâu " Tình Nhi dặn dò cô trước khi đi.
"Tớ nhớ rồi ".
Hi Nhiễm ngây thơ đi theo Kiều Hạ ra ngoài lớp, ngay sau khi cô rời đi, hai cô gái kia liền kéo nhau đi theo để xem thử người này định làm gì bạn mình.
Kiều Hạ cố tình chọn nơi vắng người, ít ai đi qua lại để cuộc nói chuyện của cô trở nên trơn tru hơn.
Quay mặt lại Hi Nhiễm, Kiều Hạ mỉm cười nói:
"Tớ nghe nói hôm ở nhà kho, Tống Lãng đến tìm cậu. Thế cậu có bị làm sao không? ".
" Không, cậu ta không làm gì tớ cả ".
" Vậy thì may quá, chỉ tại vì tớ đòi cậu dẫn đường đến nhà kho. Nếu không thì cậu đã không đụng phải tên ba trợn kia rồi " Kiều Hạ giả vờ ăn năn nói.
Hi Nhiễm nào đâu biết được, cứ tưởng là thật:
"Mọi chuyện đã qua rồi, cậu đừng suy nghĩ nữa".
Nhắc đến tên kia, cô vẫn không ngừng run sợ khi nhớ lại tối hôm đó. Quả thật Kiều Hạ nói đúng, nếu cô không tốt bụng đi cùng xuống nhà kho thì đã không gặp phải cậu ta rồi, cũng sẽ không phải để Dật Hiên ra tay bắn người như thế.
Cho nên, là thời gian quay ngược, cô thật sự muốn quay về lại thời điểm đó để ngăn không xảy ra việc kinh khủng như thế.
" Cậu còn gì nói nữa không? Nếu hết rồi thì tớ về trước đây ".
" Khoan đã " Kiều Hạ tiến tới nắm lấy tay Hi Nhiễm, thân thiện nói: " Tớ mới về nước cũng chưa có quen biết nhiều bạn bè, nếu có cũng chỉ có mỗi Dật Hiên mà thôi ".
Hai từ Dật Hiên được cô cố tình nhấn mạnh, như thể khẳng định chủ quyền của mình.
" Nên tớ rất vui nếu chúng ta có thể là bạn tốt của nhau ".
"Mọi người cùng chung trường với nhau thì đã là bạn rồi " Hi Nhiễm rút tay mình về lại để ra sau, khoe môi cong lên nói tiếp: " Mình về lớp trước đây ".
Hi Nhiễm quay lưng rời đi, vừa mới bước xuống bậc thang đã thấy Tình Nhi và Lâm Nhã Tịnh đứng xếp hàng ở phía sau bức tường, suýt chút nữa là doạ cô nàng giật mình rồi.
" Hết cả hồn " Cô đưa tay ôm lấy ngực, " Hai cậu làm gì ở đây vậy? ".
" Bọn tớ bám theo sau cậu xem có chuyện gì không?" Lâm Nhã Tịnh lén nhìn về phía kia, vẫn thấy Kiều Hạ còn đứng đấy: " Nếu cậu ta có làm gì cậu thì bọn mình liền nhảy vào ".
"Ở trường học thế này thì cậu ấy làm gì được mình chứ? " Hi Nhiễm bật cười với sự suy đoán của bạn mình.
" Chưa chắc đâu nha, kiểu tiểu thư chảnh choe như cậu ta thì tớ không dám nghĩ là thân thiện thế đâu "Tình Nhi đây cũng là lần đầu tiên gặp Kiều Hạ, cùng là xuất thân lá ngọc cành vang giống nhau nhưng Tình Nhi chỉ cần liếc sơ qua cũng biết người này có thiện chí tốt hay là xấu ngay.
" Nào về lớp thôi " Hi Nhiễm vòng tay hai cô bạn dắt xuống cầu thang.
Lúc cả ba đi trên hành lang đụng phải đám F4 đang đứng trước lớp cô nói chuyện phiếm. Duy chỉ cần đứng từ xa nhưng Dật Hiên vẫn nhìn thấy được cô, khoé môi cậu nhếch lên.
" Mấy cậu đi đâu về đó?" Âu Dương Thiên luôn miệng hỏi.
" Lúc nãy Kiều Hạ..." Tình Nhi chưa kịp nói hết câu đã bị Hi Nhiễm đứng bên cạnh che miệng lại, ánh mắt như cảnh báo không được nói ra.
"Cậu ấy nói gì thế? " Duệ Khải nhíu mày hỏi.
"Bọn tớ đi rửa tay thôi" Hi Nhiễm kéo hai người vào trong với bộ dáng gấp gáp, " Vào lớp thôi ".
" Mấy cậu ấy bị làm sao thế?" Âu Dương Thiên hỏi ba người còn lại nhưng chỉ nhận được hai cái nhún vai và lắc đầu còn Dật Hiên không nói cầu nào quay người đi vào lớp mình.
Tan học, Hi Nhiễm và Lâm Nhã Tịnh đứng đợi xe buýt, cuối cùng xe cũng tới trạm, hai người đang tính tiến ra một bước để chờ xe tớ thì lên, thì đột nhiên Dật Hiên xuất hiện ở phía sau, nắm lấy quai cặp cô kéo lại. Hi Nhiễm cả kinh a lên một tiếng, vội quay người lại nhìn xem có chuyện gì ở phía sau.
Thấy cậu, cô mới nhẹ nhõm đi đôi chút. Lâm Nhã Tịnh biết điều liền kiếm cớ đi sang chỗ khác để tránh làm bóng đèn.
"Có chuyện gì thế?" Hi Nhiễm nhỏ giọng hỏi.
" Cho cậu " Dật Hiên ngang nhiên kéo tay cô ra đặt một thứ vào lòng bàn tay cô sau đó gập lại.
Cô nâng mắt lên nhìn, cậu chỉnh lại mũ áo cho cô, cong cong môi: " Nhìn cái gì mà nhìn, về cẩn thận ".
Dật Hiên nói xong, quay người rời đi.
Hi Nhiễm thu hồi tầm mắt lên xe.
Sau khi ngồi vào ghế, cô mở lòng bàn tay ra, bên trong là một cây kẹo được gấp thành hình ngôi sao. Một ngôi sao màu xanh dương đang yên vị nắm trong lòng bàn tay cô.
Sao cậu ấy lại chạy tới đây chỉ để đưa cho cô cái này chứ?
" Sao cậu không ăn đi?" Lâm Nhã Tịnh ngồi bên hỏi.
" Cậu ăn không?" Hi Nhiễm đưa sang.
" Thôi cho tớ xin, đồ của Dật Hiên cho cậu, tớ nào có gan to mà dám lấy ăn ".
Hi Nhiễm rũ mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng cất nó vào trong túi áo khoác.
-- -
"Cậu chủ, có người tới tìm cậu?" Quản gia từ bên ngoài chạy vào, cung kính báo cáo lại.
Dật Hiên ngồi ở phòng khách chơi game trên điện thoại, gỡ headphone đang đeo ra, nhíu mày hỏi: " Ai? ".
" Người đó bảo là vị hôn thê của cậu chủ " Quản gia nói xong cũng cả kinh, tự dưng có người chạy đến xưng là vị hôn thê của thiếu gia khiến bà cũng giật mình ngơ ngác, hấp tấp chạy vào trong nói ngay.
Dật Hiên lạnh mặt, ánh mắt như viên đạn muốn bắn nát đầu người khác. Cậu không nói gì, đứng lên thong thả bước ra trước nhà.
Cửa được mở ra cũng là lúc Kiều Hạ xinh đẹp giơ tay lên chào cậu: "Hi ".
Dật Hiên đứng thẳng người như cột điện, trong ánh mắt đen nhánh ấy lộ ra ánh mắt sắc bén: " Việc gì?".
"Đến thăm quan nhà cậu, không được sao?".
" Không" Dật Hiên lạnh nhạt hờ hững đầy sự xa cách.
Ý cười nơi khóe miệng của Kiều Hạ cứng đờ, chặp sau miễn cưỡng cười một lần nữa: " Tớ vào trong nhà được không? Đứng ngoài này kì lắm ".
Dật Hiên rất nhanh đứng chặn lại, như cố thể hiện cho cô ta thấy thành ý của mình, ngữ khí nhàn nhạt: " Không
muon bi cho can thi biet dieu ma bien di ".
Kiều Hạ thừa biết trong mắt cậu cô không khác gì người qua đường, có khi còn tệ hơn như thế nữa.
Dật Hiên không liếc nhìn cô ta cái nào nữa, biểu tình trên mặt Kiều Hạ thay đổi liên tục:
"Có cần thiết phải đối xử với tớ như thế không? ".
" Cần thiết" Dật Hiên ôn tồn nói.
"Tớ đã làm gì sai mà khiến cậu ghét tớ như thế chứ?" Kiều Hạ tức giận, giở giọng chất vấn cậu.
Dật Hiên thở dài dường như đã mất kiên nhẫn lắm rồi: " Không phải ghét ".
Nhận được câu trả lời của cậu, hai mắt Kiều Hạ sáng rực lên nhưng rất nhanh đã ngưng lại bởi câu nói mang tính sát thương tiếp theo của cậu vang lên.
" Mà là chưa từng đề vào trong mắt ".
" Cậu..." Kiều Hạ mặt hơi đỏ lên vì tức giận, kênh kiệu đáp lại: " Hi Nhiễm thì khác, đúng chứ? ".
Dật Hiên nghe đến tên cô, biểu hiện trên mặt có chút biến đổi, ngón tay cậu khẽ nhúc nhích.
Sắc mặt Kiều Hạ cũng thay đổi, trong lòng cô ta như khó chịu vô cùng, không nói ra thì thực sự không thoải mái, lời nói ra cũng nhanh hơn điện: " Dịu dàng, ngọt ngào, mềm mại có chút ngốc nghếch là gu của cậu sao? ".
Ánh mắt cậu đen đến đáng sợ, thanh âm lạnh đi: " Liên quan gì đến cô ".
"Liên quan chứ?" Kiều Hạ khoanh hai tay trước ngực mình, tiến gần đến trước mặt Dật Hiên hơn: " Vì tớ là vợ tương lai của cậu mà, những chuyện này hiển nhiên tớ phải biết ".
Dật Hiên thái độ vẫn điểm nhiên nhưng ánh mắt chợt rực lửa: " Thân phận của cô tôi sẽ để thời gian trả lời ".
" Còn nữa, sáng nay ai cho phép cô đến tìm Hi Nhiễm?" Dật Hiên còn chưa tìm cô để tính sổ vụ đó thì cô đã vác xác đến đầy nộp mạng rồi.
"Tớ gặp cậu ấy còn cần phải để cậu cho phép à?" Kiều Hạ nhìn sâu vào đáy mắt cậu, quả thực là như cô nghĩ, Hi Nhiễm này hóá ra là người con gái mà con người vô cảm này để tâm đến.
Được, như thế thì lại càng thú vị hơn.
Nghĩ như vậy, khóe miệng mỉm cười: " Tớ cảm thấy khẩu vị của cậu không tệ đó, có điều..."
Kiều Hạ xoay người đi vài bước sau đó lại trở mình nhìn về hướng cậu, giọng điệu châm chọc: " Không môn đăng hộ đối ".
" Vậy thì đã sao?" Dật Hiên ghét cay ghét đắng bọn người suốt ngày chỉ biết nhìn vào gia cảnh, sự giàu có phồn vinh để đánh giá một con người: " Tiền của tôi dư sức nuôi cô ấy mãn đời ".
Khoé miệng Kiều Hạ đang cong lên khẽ giật giật, ánh mắt rất lạnh, dường như biến thành thanh kiếm bắn về phía
Dật Hiên. Nhưng không thể để cậu nhận ra được, cô cố gắng mỉm cười tươi hơn: " Đúng là thật hào phóng với người con gái của mình đó a ".
" Chẳng lẽ lại đi hào phóng với cô " Dật Hiên nói ngược lại cô, ánh mắt của cậu có thâm ý nhìn về Kiều Hạ: " Quản gia, đóng cửa ".
" Quên nhắc, chó nhà tôi dị ứng với người có mùi nước hoa rẻ tiền ".
Sắc mặt Dật Hiên chìm xuống hung ác, cậu khẽ nheo hai mắt lại, Kiều Hạ biết cô đã chọc tức cậu rồi.
Bồng cậu cười lạnh, con ngươi đen tuyền lạnh băng: " Nên không ngại cắn chết người khác khi bén mảng tới đây đâu”.
"Yên tâm, tiền chích dại tôi không chịu trách nhiệm đâu".
Dứt lời, cậu đút hai tay vào túi quần, điệu bộ trông cực kì thong thả đi vào nhà. Quản gia nhận lệnh run rẩy chạy ra không dám ngước nhìn Kiều Hạ, nhanh chóng đóng cửa lại.
" Hôm nay cũng may là nhờ có cậu xách đồ hộ tớ, nếu không chắc hai tay tớ rụng mất ".
Lâm Nhã Tịnh tan tiết tự học xong, liền kéo Hi Nhiễm về sớm. Chung quy cũng vì hôm nay ở siêu thị đang có chương trình đại hạ giá cho từng loại sản phẩm nên người đến mua rất đông. Hai cô gái nhỏ cất cặp chạy đến siêu thị, lúc vào thì các mặt hàng cũng vơi dần nhưng người mua vẫn rộng lượng mà chừa lại một chút ít cho người đến sau, chẳng hạn như bọn họ.
" Ai bảo cậu mua nhiều làm gì, cậu mang về nhiều thế này ăn đến mùa quýt năm sau cũng không hết " Hai tay Hi Nhiễm cầm đến tận năm sáu túi to nhỏ.
Trái lại với cô, Lâm Nhã Tịnh chỉ cầm có ba túi mà than lên than xuống từ lúc ở siêu thị đến giờ. Cũng phải thôi,
Lâm Nhã Tịnh chưa bao giờ làm việc gì vất vả cả nên đương nhiên không thể so bì với Hi Nhiễm được. Hi Nhiễm từ khi nhà tan cửa nát, cô buộc lòng phải ra đời bươn chải sớm hơn bạn bè đồng trang lứa nên chuyện xách nhiều thế này cũng không làm khó được cô nàng.
"Tớ mua nhiều như thế là để chia cho cậu và Minh Hạo Vũ một ít nữa mà, chứ một mình nhà tớ ăn sao hết " Lâm Nhã Tịnh chật vật với đống đồ này đến mệt té xỉu, chỉ mong sao mau chóng về tới nhà thôi.
"Nhắc mới nhớ, cái tên chết bẩm Minh Hạo Vũ này, từ lúc tan trường cậu ta chạy đi đâu mất dạng " Lâm Nhã Tịnh bực bội nói, "' Nếu không mấy công việc này đâu cần chị em chúng ta nai lưng ra làm chứ".
Vừa mới nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện liền. Minh Hạo Vũ từ trong khu nhà phóng ra như tên bay, chạy đến quên cả nhìn đường mà đầm vào Lâm Nhã Tịnh.
" Ui da" Cả hai người ngã xuống đất, tiếng Lâm Nhã Tịnh vang lên thật to.
" Không sao chứ?" Hi Nhiễm giúp cô đứng dậy, phủi bụi trên đồng phục cô nàng.
" Đi đứng mắt mũi để đâu vậy hả? Để trên trán à?" Mông Lâm Nhã Tịnh đập xuống dưới đường đau ê ẩm, cô nàng khó khăn đứng lên.
Tuy đau nhưng miệng vẫn cứ phải chửi trước đã.
Minh Hạo Vũ: " Xin lỗi, tớ...tớ không để ý".
" À thì ra là nãy giờ trốn trong nhà " Lâm Nhã Tịnh đánh cậu một cái cho hả giận: " Thế mà bảo là có việc gấp, gấp cái con khỉ ".
Nhận thấy bộ dạng hấp tấp, lo lắng của Minh Hạo Vũ, Hi Nhiễm tiến đến hỏi: " Có chuyện gì sao? Nhìn cậu trông có vẻ gấp gáp thế? ".
" Phải, tớ đang có chuyện gấp. Bây giờ tớ phải đến tiệm net để lấy lại máy ảnh ".
"Máy ảnh? Sao nó lại ở đó " Lâm Nhã Tịnh hỏi.
Minh Hạo Vũ kể lại chuyện ban chiều cho hai người nghe: " Tan học tớ có hẹn cùng với bạn đi chụp ảnh, xong hai đứa rủ nhau vào tiệm net chơi vài ván game. Lúc về tớ không cần thận để quên ở quán nên bây giờ phải chạy đến đó lẩy ".
" Vậy cậu mau đi đi, kẻo mất" Hi Nhiễm hối thúc cậu.
"Được, vậy tớ đi trước đây" Minh Hạo Vũ để lại một câu sau đó hớt hải chạy đi ngay.
" Chúng ta cũng tới đó đi" Lâm Nhã Tịnh lo lắng thay cho cậu.
Hi Nhiễm: " Tới đó làm gì? ".
"Xem thử nếu không có thì tụi mình đi tìm hộ cậu ấy ".
Tiệm net Block,
" Ông chủ, lúc nãy ông có thấy ở khu vực máy số 12 có một cái máy ảnh nanon không? ".
Lúc Minh Hạo Vũ chạy tới, cậu tìm quanh nhưng không thấy đâu, đầu cậu sắp nổ tung luôn rồi.
Ong chi lac daน: " Khong thay ".
" Có thể mở camera lên được không? Có thể có người đã lấy nó đi rồi ".
" Không cần mở, là tao lấy đó " Một giọng nói ở sau lưng hai người họ vang lên.
Minh Hạo Vũ quay về sau nhìn, một đám gồm ba người bặm trợn, xăm trổ đầy mình. Tên đứng giữa đang cầm máy ảnh của cậu, vẻ mặt kênh kênh nhìn.
" Trả nó lại cho tôi " Minh Hạo Vũ hùng hổ đi tới, đưa tay ra.
" Chứng minh nó là của mày đi " Tên cầm đầu tiến lên, nhếch môi nói: " Tự dưng ở đâu chui ra bảo là của mày, có khắc tên trên này sao ".
Lâm Nhã Tịnh và Hi Nhiễm chạy đến quán, thở hồng hộc nhìn quanh. Thấy Minh Hạo Vũ đang đứng nói chuyện cùng ba người lạ mặt, cô nàng hốt hoảng chạy tới: " Tìm được máy chưa? ".
" Chưa " Minh Hạo Vũ nhìn về phía ba tên kia, lặp lại lần nữa: " Tôi yêu cầu anh trả máy lại cho tôi ".
" Tao không trả đấy, làm gì nhau ".
" Mày muốn gì?" Minh Hạo Vũ thừa biết rõ bọn này cũng chẳng thiết tha gì máy ảnh của cậu, đơn giản là muốn thứ khác. Cho nên cậu không vòng vo nữa, trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Đơn giản " Tên kia nhún vai, " 8000 tệ để lấy lại ".
" 8000 tệ á" Lâm Nhã Tịnh trợn mắt, không thể tin nổi điều mình nghe thấy. Cô cảm thấy thật nực cười, đứng ra cãi lại: " Có não không vậy? Đây là máy ảnh của cậu ấy, nếu anh không trả lại tôi sẽ báo cảnh sát là mấy người tổng tiền trẻ chưa đủ vị thành niên đấy ".
" Báo cảnh sát?" Tên kia nghe xong bật cười khanh khách.
Tiếng cười ấy khiến Hi Nhiễm sợ hãi, ngay cả cô cũng cả kinh khi nghe số tiền khủng từ miệng mấy người kia nói ra.
"Tao đã nói rồi, mày có bằng chứng gì chứng minh đây là máy ảnh của mày".
"Những tấm hình trong đó đều là của cậu ấy chụp " Lâm Nhã Tịnh cãi tay đôi lại.
" Thế thì tao cũng bảo đây là hình tao chụp ".
"Anh..." Lâm Nhã Tịnh biết mình đuối lý không thể cãi lại được rồi.
"Được, ngày mai tôi sẽ mang tiền đến chuộc lại " Minh Hạo Vũ sau một khắc im lặng suy nghĩ, đột nhiên lên tiếng nói.
"Tốt đấy chàng trai " Tên kia đi đến vỗ lấy vai cậu, " Đúng một giờ trưa mai đến đây đưa đủ tiền, anh mày sẽ trả lại máy ".