Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 54: Muốn quản tớ?




Tống Lãng còn chưa kịp làm gì, bụng cậu bỗng nhiên bị người nào đó thẳng chân hung hăng đạp một cái, cả người cậu trực tiếp ngã nhào ra phía sau.

Hi Nhiễm hốt hoảng sợ hãi dùng tay bụm miệng mình lại. Dật Hiên nhanh chóng kéo cô đặt ra sau lưng mình, quay đầu lại kiểm tra xem cô có thương tích ở đâu không?

Trước đó, cậu hốt hoảng chạy đi tìm kiếm cô khắp nơi, cả người cậu như ngồi trên đống lửa. Cũng may có một bạn nữ trông thấy Hi Nhiễm đi về hướng nhà kho của trường thế nên cậu hớt hải chạy thật nhanh đến.

Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau lên cổ tay của cô vừa mới bị Tống Lãng nắm qua, lau đi lau lại thật sạch. Hi Nhiễm mặc nhiên để cậu tùy ý muốn làm gì thì làm.

Ngón tay cậu vươn đến lau đi nước mắt trên mặt cô: " Tớ sai rồi, tớ không nên để cậu một mình ".

Nước mắt Hi Nhiễm khẽ rớt xuống, cô nâng mắt lên nhìn cậu.

Cứ mỗi lần nhìn thấy cô rơi nước mắt, không hiểu sao lục phủ ngũ tạng của cậu đều đang đau buốt hết cả lên, người cồn cào khó chịu không sao tả nổi.

Đối với cậu, cô như một viên hồng ngọc được cậu cần thận nâng niu bảo vệ từng ngày. Nay lại bị tên chó rách kia dùng bàn tay dơ bẩn tùy tiện chạm vào, khi đó cậu hận không thể băm bàn tay kia ra thành trăm mảnh nhưng vì có cô ở đó nên không dám làm cô kinh động.

" Không sao chứ? ".

Hai tay Hi Nhiễm lạnh toát, khẽ lắc đầu: " Tớ không sao, chúng ta mau đi thôi ".

"Khoan " Dật Hiên kéo cô lại, ngữ khí trầm thấp phát ra: "Đứng yên đây đợi tớ".

Tay cậu cuộn tròn lại thành nắm đấm, mày mặt lạnh lùng bước về phía trước.

Dật Hiên bình tĩnh nói: " Có vẻ mày chưa nghe danh tên tao?".

Tống Lãng nheo mắt rít một hơi, ôm bụng chật vật đứng lên. Liếc nhìn Hi Nhiễm ở phía sau cậu, nhếch môi nói: "

Người của mày? ".

Dật Hiên nhếch môi, thái độ tỏ vẻ khinh thường ra mặt: "Mắc gì tao phải trả lời ".

" Nếu không phải người của mày" Tống Lãng tiến tới không chút sợ hãi, đối đầu lại: " Tao có quyền theo đuổi ".

" Bước qua xác của tao đi rồi hằng vênh váo tiếp " Dật Hiên lạnh lùng nói.

Dứt lời cậu quay người đi, kéo theo Hi Nhiễm đi cùng.

"Khoan đã" Tiếng Tống Lãng vang lên ngăn bước chân của hai người lại.

Dật Hiên cau mày lạnh lẽo quay ra sau nhìn.

Trong nháy mắt nụ cười của cậu ta biến mất, thay vào đó là hiện lên vẻ u ám: "Ngày mai, đúng bảy giờ tối đến sân vận động Hồ Nam gặp mặt ".

" Không tới thì coi chừng tiểu bảo bối của mày tao sẽ cướp đi. Lúc đó thì đừng có trách ".

Dật Hiên không thèm đáp lại, khinh bỉ kéo cô rời đi khỏi ngay đó.

Đi trên sân trường, mặt Hi Nhiễm vẫn còn chưa hết run. Cô bỗng ngừng lại làm Dật Hiên cũng ngừng theo.

" Cậu ta nói thế là có ý gì vậy?".

Sắc mặt Dật Hiên thoáng chốc biến đổi, cậu mỉm cười vén mái tóc của cô ra sau gáy, nói:

" Không có gì, chỉ là gặp mặt nói chuyện ".

Trong lòng Hi Nhiễm luôn cảm thấy bất an khi nhìn ánh mắt khiêu khích của Tống Lãng, chắc chắn không đơn giản như lời cậu nói. Cô không tin liền hỏi lại: " Cậu không lừa tớ? ".

Dật Hiên mỉm cười, trấn an cô: "Đương nhiên, tớ nói dối cậu làm gì. Không tin à? ".

Hi Nhiễm vẫn còn bán tính bán nghi về lời của Tống Lãng nói ban nãy, cô buột miệng nói:

" Nói chuyện cũng được nhưng tuyệt đối không được đánh nhau, nhớ chưa? ".

Dật Hiên cụp mắt nhìn cô: " Lo cho tớ à? ".

" Không " Hi Nhiễm giả vờ phủ nhận.

" Cậu đúng là tuyệt tình thật đó " Dật Hiên nhớ lại chuyện ban nãy, hỏi: " Sao tên đó lại theo cậu vào tận nhà kho?

Còn cậu, sao lại vào đó làm gì? ".

"Tớ không biết cậu ta là ai cả " Hi Nhiễm đang định nói Kiều Hạ rủ cô cùng tới nhà kho nhưng ngẫm nghĩ lại nếu cô nói ra có khi Dật Hiên sẽ về nói lại Kiều Hạ rồi cô bạn ấy lại nghĩ có tí chuyện mà cô đã đi méc với cậu ngay.

Thấy cô bỗng đờ người ra, Dật Hiên búng tay trước mặt: " Sao cậu lại vào nhà kho?".

"À, chuyện đó " Hi Nhiễm nói, " Bạn cùng lớp nhờ tớ đến lấy chổi hộ thôi ".

" Sao cậu lo chuyện bao đồng thế?" Dật Hiên có chút không vui, nhưng sau cùng liền dặn dò cô: " Sau này không được đi lại một mình, nếu đi đâu phải gọi cho tớ ngay, hiểu chưa? ".

" Chẳng lẽ đi vệ sinh cũng gọi? " Hi Nhiễm hỏi móc cậu lại.

Dật Hiên: ......

" Cậu lắm lời thật đó " Dật Hiên cụp mắt nhìn cô, " Tớ đưa cậu về lớp ".

" Này Dật Hiên, tớ nghe nói Tống Lãng lớp 10A3 hẹn gặp cậu tối mai sao?" Âu Dương Thiên ngồi ở phòng khách nhà Dật Hiên hỏi.

Dật Hiên chơi game trên máy tính, thuận miệng ừ một tiếng.

Duệ Khải đi tới chỗ cậu với vẻ mặt nghiêm túc: " Cậu có biết Tống Lãng là người thế nào không? ".

Dật Hiên chỉ hờ hững nhìn Duệ Khải một cái, sau đó cúi đầu chơi game tiếp.

" Tống Lãng tuy là học sinh nhưng bên ngoài cậu ta có mối quan hệ vô cùng phức tạp. Cậu ta toàn quen biết với những người có máu mặt, dân mafia chính gốc. Vì thế họ không từ bất cứ thủ đoạn dơ bẩn nào để đạt được mục đích của mình. Tốt nhất đừng nên dây vào đám đó, không tốt đầu ".

Dật Hiên nghe xong cười giễu cợt, liếc mắt nhìn Duệ Khải, hờ hững nói: " Ghê vậy à ".

Duệ Khải: " Tớ nói thật đó, cậu ta hẹn cậu ra mục đích cũng chẳng tốt đẹp gì. Cậu cũng thừa hiểu điều đó mà ".

" Thì sao?" Dật Hiên vứt máy tính sang một bên, hiên ngang đứng dậy: " Chẳng lẽ tớ phải sợ, không ra?".

"Ý tớ không phải thế, tớ nghĩ tối mai cậu không nên manh động làm gì. Hơn nữa cậu ta chẳng làm gì Hi Nhiễm cả, đơn thuần chỉ là trêu ghẹo cậu ấy chút thôi, chẳng xảy ra xay xát vết thương ở đâu cả. Không cần làm to mọi chuyện lên ".

Nhìn Duệ Khải, Dật Hiên híp đôi mắt diều hâu lại, lạnh lẽo nói: " Từ trước tới giờ thằng này chả biết sợ một điều gì cả, cùng lắm là một sống hai chết ".

Cả ba người đồng loạt im lặng.

Âu Dương Thiên ở bên cạnh cau mày nói:

" Tống Lãng khác với đám người trước đây cậu từng ra tay. Hắn ta đem cả súng, dao phây mỗi khi hẹn ai đó đấy, không phải chuyện đùa đâu ".

Đôi mày kiếm của Dật Hiên dần chau lại, cậu cười khinh một cái: " Nếu các cậu sợ thì tối mai có thể ở nhà, tớ cũng không bắt ép các cậu đi cùng ".

Âu Dương Thiên: " Cậu nói vậy mà nghe được sao? Nghĩ sao mà tụi tớ để cậu đi một mình chứ?".

" Lần này Tống Lãng không phải vì muốn giành Hi Nhiễm nên mới hẹn cậu ra đâu, một phần là vì cậu quá nổi tiếng ở Hồ Nam này, cậu ta lại có máu ganh tị hiếu chiến nên từ lâu đã luôn muốn hạ bệ cậu rồi "Ôn Chính Phàm nảy giờ đều ngồi yên lặng nghe ba người nói, còn mình thì ngồi suy ngẩm: " Có thể đây chính là một cái bẩy mà

Tống Lãng bày ra, nếu thắng cậu, cậu ta sẽ vừa có được Hi Nhiễm mà vừa mang danh là kẻ mạnh mẻ dám đánh bại được cậu ấm của Dật Thị, một mũi tên trúng hai đích ".

Ồn Chính Phàm tiếp tục nói: " Nhưng nếu cậu ta thua, chắc chắn cậu ta sẽ đi bêu rếu cậu vì một đứa con gái mà đi đánh nhau, hoa chẳng phải mặt mũi của Dật Thị để đâu ".

Dật Hiên: " Nếu tớ không ra chẳng phải hóá trò cười sao?".

Lại nghĩ ngợi gì đó, thần sắc cậu lãnh đạm, u ám: " Ngày mai bằng mọi giá tớ sẽ ra ".

Kế tiếp cậu ngước mắt lên nhìn quanh:

" Chuyện này tốt nhất đừng nên đề Hi Nhiễm biết ".

Âu Dương Thiên nói muốn gãy lưỡi nhưng ai biểu bạn của mình cố chấp cứng đầu quá đi mà: "Được rồi, nếu cậu muốn tụi tớ sẽ đi cùng cậu ".

Duệ Khải: " Chúng tớ tuyệt đối sẽ không để cậu xông pha một mình ".

Ôn Chính Phàm đi tới, đập lên vai cậu: " Bốn chọi còn hơn để một ".

Dật Hiên nhìn Ốn Chính Phàm, nhếch khóe miệng mỉm cười.

Chạng vạng tối, Chúc Lan ở trong bếp chuẩn bị cơm cho hai bà cháu, Hi Nhiễm ở bên cạnh thái rau củ giúp bà.



Chúc Lan quay sang nói: " Hi Nhiễm, cháu đi mua giúp bà một ít đường và muối được không? ".

"Vâng ạ, cháu sẽ mua về ngay" Cô rửa tay sạch cởi tạp dề ra.

Bà nội không quên nói thêm: " Bên ngoài lạnh lắm, cháu nhớ choàng thêm khăn quàng cổ vào cho ẩm. Ra ngoài cẩn thận nhé ".

Hi Nhiễm nói dạ sau đó chạy vào phòng lấy đồ.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác bằng len dài qua mông, choàng thêm khăn quanh cổ do Chúc Lan tự tay đan rồi ngoan ngoãn ra khỏi nhà.

Tiệm tạp hóa ở ngay đầu đường nên Hi Nhiễm mua đồ rất nhanh liền trở về, lúc đi ngang qua khu đất trống trông thấy có rất nhiều trẻ con ở khu tập thể đang chơi ném cầu, cô dừng chân lại đứng nhìn một lát.

" Cậu làm gì ngẩn ngơ ở đây thế? ".

Hi Nhiễm quay đầu sang trái, chặp sau ánh mắt cô cong lên, chỉ tay về phía trước: " Tớ đang xem bọn nhỏ chơi ném cầu, trò chơi này khi bé tớ cũng hay chơi lắm. Giờ mới được thấy lại ".

Minh Hạo Vũ gật đầu: " Hồi bé tớ cũng hay chơi trò này lắm, bây giờ thì thấy bọn trẻ ít chơi rồi. Đây là cảnh hiếm

co do nha ".

Đôi mắt cậu nhìn chăm chú vào cô, chợt nảy ra một ý tưởng: " Hay là chúng ta xin bọn trẻ chơi một lát nha ".

" Không hay lắm đâu? Bọn trẻ đang chơi mà ".

Minh Hạo Vũ nắm tay cô dắt vào trong:

" Không sao, để tớ xin cho ".

Đám trẻ nhỏ đang hò hét dữ dội chạy qua chạy lại với quả cầu trên không trung. Minh Hạo Vũ kéo Hi Nhiễm đến, cậu chạy lại trước một em nhỏ: " Các em cho anh chị chơi với có được không? ".

"Dạ được ạ ".

Trò chơi ném cầu này càng nhiều người chơi càng vui thể nên khi hai người góp mặt vào càng làm không khí thêm sôi động hơn.

" Hi Nhiễm, bắt lấy này" Minh Hạo Vũ ném quả cầu về phía cô.

Hi Nhiễm vui vẻ nhảy lên bắt lấy chuyền sang cho những em nhỏ khác.

Trên cổ cô quàng khăn quàng cổ, mũ áo len trùm lên chỉ có một đôi mắt to tròn long lanh lộ ra, trông vô cùng đáng yêu khiến người đối diện siêu lòng.

Tháng mười hai, thời tiết trở nên rất lạnh, thường có những cơn tuyết trắng rơi xuống bất kì lúc nào trong ngày, nhiệt độ có khi chỉ có 5°C, học sinh dần dần chuyển sang áo khoác dày đến ba bốn lớp.

Mùa đông luôn lạnh lẽo và khắc nghiệt. Ngoài đường, gió thổi từng cơn buốt giá. Cây cối khô gầy, cành lá xác xơ, có lẽ, chúng đang ấp ủ những điều đẹp nhất, đợi xuân đến thì bung nở.

Bầu trời lúc nào cũng âm u, chỉ có vài tia nắng nhạt vương trên hè phố. Mọi người như trở nên lười biếng hơn trong những chiếc áo ấm, lúc nào cũng mong ngóng trở về nhà thật nhanh mỗi độ tan tầm.

Vì trời quá lạnh nên Hi Nhiễm cùng Dật Hiên ăn cơm chung cùng với mọi người ở nhà ăn.

Lúc quay lại lớp, Dật Hiên kéo Hi Nhiễm lại phía sau, thì thào nói: " Bây giờ tớ đi chơi bóng cùng mọi người, cậu ở yên trong lớp tuyệt đối không được ra ngoài, nhớ chưa? ".

" Sao phải thế?" Hi Nhiễm khó hiểu hỏi lại.

Dật Hiên chỉnh tóc cô sang hai bên tai cho ấm: " Trời lạnh tốt nhất nên ở trong phòng ".

"Tớ biết rồi " Cậu không cần nhắc thì cô cũng chẳng thiết tha gì đi ra khỏi lớp trong thời tiết giá lạnh này.

Đợi Dật Hiên rời đi, Lâm Nhã Tịnh chạy đến chỗ cô líu lo nói: " F4 đang chơi bóng rổ đó, cậu có muốn đi xem không? ".

Hi Nhiễm quay sang nhìn ra bên ngoài, tiếng gió thổi nghe thành tiếng: " Hai cậu đi đi, tớ lười lắm ".

" Cậu ngồi trong lớp một mình sẽ chán đấy" Tình Nhi nói: " Ba tụi mình cũng đi xem bọn họ chơi đi, hiếm lắm họ mới chơi trong giờ giải lao đó ".

Hi Nhiễm nhớ đến lời dặn của Dật Hiên là nên ở trong lớp, nhưng mà khoan, sao cô phải ngoan ngoãn nghe lời cậu chứ.

Cô thở hắt ra một hơi: " Vậy đi thôi ".

Ba cô gái nắm tay nhau đi tới sân thể dục, trên đường đi đụng phải Tổng Lãng cùng đàn em đang đi về hướng bọn họ. Hi Nhiễm giả vờ không nhìn thấy, đi sang hướng khác. Nhưng từ xa Tổng Lãng đã trông thấy cô rồi, cậu cùng đàn em chặn đường lại: " Bạn học, còn nhớ tớ chứ?".

Hi Nhiễm sợ hãi lùi về sau, Lâm Nhã Tịnh cùng Tình Nhi chắn cô bạn mình lại.

" Bạn học nhỏ, làm gì phải sợ tớ thế? " Tống Lãng tiến tới, liếc mắt nhìn sang hai người đang chắn cô: " Nhắc nhở người bảo lãnh cậu hãy cẩn thận đó ".

Dứt lời cậu cười khanh khách vài tiếng cùng đàn em bỏ đi.

" Loại người gì vậy không biết " Lâm Nhã Tịnh híp mắt nhìn, " Cậu bảo Dật Hiên cẩn thận đó nha, người này không dễ chơi đâu ".

"Yên tâm, Dật Hiên sẽ không để cậu ta thắng dễ dàng vậy đâu " Tình Nhi khoanh hai tay trước ngực, hất mắt nói:

" Đi thôi ".

Bỗng dưng trong người Hi Nhiễm dâng lên một cỗ bất an vô cùng, nghe qua lời kể của Lâm Nhã Tịnh thì người tên Tống Lãng này ắt hẳn cũng máu mặt lắm mới dám ngông nghênh thách thức Dật Hiên như thế.

Không được, bằng mọi giá cô không thể đề Dật Hiên vì cô mà đánh nhau bị thương nữa.

Vừa đi đến nơi thì Hi Nhiễm đã nhìn thấy Dật Hiên đang nhảy lên ném một cú vào rổ, các nữ sinh xung quanh đang không ngừng gào thét nghe thật nhức đầu.

Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy liền hưng phấn nắm lấy cánh tay của Hi Nhiễm: " Má ơi, đẹp trai quá đi thôi! Nhưng sao đông thế nhỉ? ".

Tình Nhi kề mặt đến nói: " Hiếm lấy mấy cậu ấy mới chơi trong giờ giải lao mà, chứ thường ngày toàn chơi ở sân nhà không à? ".

" Thì ra là thế " Lâm Nhã Tịnh dường như trông thấy gì đó, liền hét lên: " Này, kia không phải là Kiều Hạ vị hôn thê của Dật Hiên à? ".

Hi Nhiễm sửng sốt nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy Kiều Hạ thật là đang cầm chai nước và khăn bông đứng cùng bạn bè.

Tình Nhi: " Đừng có nói bậy, cậu ta không phải vị hôn thê của Dật Hiên đâu. Đừng để cậu ấy nghe thấy được nếu không là cậu chết chắc đấy ".

"Tớ lỡ lời" Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ bụm miệng lại.

Thiếu niên anh tuấn đang lười nhác đứng một chỗ nghỉ ngơi sau mấy hiệp chơi liên tục, Âu Dương Thiên đã trông thấy liền khoác vai cậu tinh nghịch nói: " Hình như Kiều Hạ đang định đem nước với khăn cho cậu kìa, đúng là người có vị hôn thê có khác ".

Tương phản với sự trêu chọc trên mặt Âu Dương Thiên, biểu cảm trên mặt cậu lại hờ hững lạnh lùng, sự chán ghét hiện rõ: " Nói tiếng người đi ".

Sau đó, cậu nhướng mắt nhìn quanh, liền dừng trúng thân ảnh Hi Nhiễm đang đứng đó không xa, khoé môi cậu nhẹ cong lên thành một nụ cười.

Lúc Dật Hiên tiến ra bên ngoài, Kiều Hạ liền tận dụng thời cơ mang nước đi đến cho cậu.

" Trời lạnh hơn rồi đó, đừng chơi nữa. Uống đi cho đỡ mệt " Kiều Hạ bày ra vẻ tận tụy trước mặt cậu, " Lau đi ".

Hàng trăm ánh mắt đổ xô về phía bọn họ, ai ai cũng tò mò không rõ danh tính cô gái kia là ai và có mối quan hệ gì với Dật Hiên mà loại thoải mái đưa nước cho cậu đến như thế.

Trong nháy mắt, cậu đối mặt với Kiều Hạ, cảm xúc trên mặt lạnh như băng, cả người để lộ vẻ ra khinh thường.

Ánh mắt ngay thẳng nhìn về phía cô, giọng nói như cố tình phát lớn lên để mọi người được nghe thấy:

" Biết tôi ghét nhất loại người nào không?".

" Thích quản tôi?" Dật Hiên nở nụ cười lạnh lẽo: "Nghĩ mình là ai? ".

Ý cười trên mặt chàng thiếu niên chợt tan biến chỉ để lại bộ mặt vô cảm không cảm xúc.

" Biết điều thì biến đi ".

Bầu không khí xung quanh thoáng chốc bởi câu nói của cậu mà ngưng tụ.

Nụ cười trên môi Kiều Hạ đơ ra, không biết lột tả như thế nào cho hết về tâm trạng ngay bây giờ của cô. Có thể nói là quê tới mức độ không chỗ nào chứa cô được, việc cậu phũ cô từ trước tới giờ cô đã quen rồi.

Nhưng lần phũ này có quá đông người, hầu như là gần hết học sinh trường Nhất Nam cũng như học sinh trường bên. Dù sao cô cũng đường đường là tiểu thư danh giá, có tiếng tăm, chưa ai dám cả gan làm cô quê tới cỡ đó cả.

Vậy mà năm lần bảy lượt không ai khác lại chính là Dật Hiên.

Khi cậu ung dung lướt qua người Kiều Hạ cảnh xung quanh rất hỗn loạn, đa phần là đám nữ sinh đang xì xầm bàn tán.

Kiều Hạ nắm chặt chai nước trong tay, tức giận đến run người. Liếc nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt ngây thơ, long lanh như một con mèo ướt bị chủ bỏ rơi.

" Không sao Kiều Hạ, cậu ấy vốn dĩ là thế rồi. Đừng buồn nha " Một nữ sinh trong lớp chơi chung với cô chạy đến an ủi.

"Tớ không buồn đâu, cậu đừng lo " Kiều Hạ gật đầu tỏ vẻ mình ổn.

" Dật Hiên vậy mà không nhận nước của Kiều Hạ, cậu ấy có mắt như mù mà " Nữ sinh kia tức giận thay Kiều Hạ.

" Phải đó, Kiều Hạ xinh đẹp giỏi giang thế này mà không thèm nhìn tới, tiêu chuẩn gì mà cao dữ vậy " Nữ sinh khác bức xúc nói.



" Đừng nói nữa, tụi mình về thôi" Kiều Hạ cúi đầu xấu hổ rời đi.

Lâm Nhã Tịnh đứng bên ngoài ngạc nhiên hỏi: " Tính ra người quen cũng bị Dật Hiên phũ như thường nhỉ? ".

" Cậu ta mà là người quen gì, chẳng qua hai bố mẹ quen biết nhau thôi " Tình Nhi chu môi nói, " Chứ Dật Hiên mà thân quen gì với người như cậu ta chứ ".

Trời rét thể này mà Dật Hiên chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, để lộ ra cánh tay đầy săn chắc cùng làn da trắng không khác gì con gái. Cả người cậu nóng rực mang theo hơi thở của chàng thiếu niên đang ở độ tuổi đầy nhiệt huyết nên liền cởi áo đồng phục ra cất gọn trong cặp. Cậu bắt lấy quả bóng rồ rồi đập mạnh xuống đất, chuyền qua cho Duệ Khải.

" Về lớp thôi " Duệ Khải nhìn đồng hồ báo.

Dật Hiên cầm áo đang vắt ở trên sào mặc vào rồi sải đôi chân dài bước về phía Hi Nhiễm đang đứng.

Khi anh đến gần, Hi Nhiễm khẽ chớp hai hàng cánh bướm.

Dật Hiên nhướng mày nhìn cô: " Tới xem cũng không mang cho tớ chai nước".

" Hi Nhiễm đâu phải nô tì của cậu đâu, khát thì tự đi mà mua " Tình Nhi choàng vai Hi Nhiễm trả lời thay.

Anh cụp mắt nhìn cô hồi lâu rồi thản nhiên cười.

Ngồi trong lớp học, Hi Nhiễm chống tay lên cằm thơ thơ thần thần nghĩ đến lời nói ban nãy của Tống Lãng, càng nghĩ cô càng cho rằng tối nay cậu ta nhất định sẽ không để yên cho Dật Hiên.

"Hi Nhiễm, em đứng dậy đọc đoạn này đi " Hoàng Tranh Huệ đứng trên bục giảng bất chợt gọi tên cô.

Ôn Chính Phàm thấy cô không động đậy liền nhích khuỷu tay của cô nhắc nhở. Hi Nhiễm giật mình ngơ ngác quay sang nhướng mắt nhìn cậu.

" Cô bảo cậu đứng dậy đọc đoạn này" Cậu chỉ tay vào phần hai của bài.

"À, được" Hi Nhiễm gấp gáp cầm sách đứng lên đọc, " it's when we create lasting memories and strengthen our bond..."

" Cậu sao thế? "Đợi cô ngồi xuống, Ôn Chính Phàm nhích người sang hỏi nhỏ.

"Tớ không sao".

Tan tiết tự học, cũng là lúc Hi Nhiễm biết Dật Hiên sẽ đến thẳng chỗ hẹn.

Vì muốn ngăn cậu đến đó, Hi Nhiễm hôm nay chủ động đứng ở cửa sau lớp cậu đợi. Thấy cậu bước ra đầu tiên, Hi Nhiễm khẽ nói:

"Dật Hiên ".

Cậu bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, hai mắt khẽ cong lên: " Sao thế? Đứng chờ tớ? ".

"Phải " Hi Nhiễm không phủ nhận, " Tớ có chuyện muốn nói với cậu ".

" Chúng ta nói chuyện một lát được không? ".

" Được" Dật Hiên cúi mặt xuống đối diện với cô, " Cậu muốn nói bao lâu cũng được ".

Hi Nhiễm nhìn thấy mọi người đều giương mắt nhìn bằng ánh mắt hiếu kì, cô ho khan vài tiếng nói nhỏ: " Mau đi thôi, mọi người nhìn kìa ".

Dật Hiên liếc mắt nhìn ra sau, giở giọng lạnh lùng như hù doạ người khác: " Biến đi, nhìn cái chó gì ".

Mọi người nhanh chóng tản đi, xô đầy nhau ra về trong sự sợ hãi.

Trên đường ra trạm xe buýt, Hi Nhiễm cố tình đi chậm lại, bước chân chỉ bằng một nửa thường ngày.

" Cậu có gì nói thì nói đi " Dật Hiên đi bên cạnh nói.

"À, tớ...tớ quên định nói gì rồi " Hi Nhiễm ấp úng, nguyên nhân cũng bởi vì cô đang cố cầm chân cậu lại, kéo dài thời gian để cậu không đến được đó theo lời hẹn của Tống Lãng.

Hi Nhiễm không muốn cậu lại bị thương hay đánh nhau với người khác rồi lại bị viết bản kiểm điểm như lần trước

ทนัล.

Dật Hiên cũng tin là thật, cậu im lặng đi bên cạnh để chờ cô nhớ ra. Nhưng đã hơn 10' trôi qua cô vẫn không nói gì, tốc độ đi lại chậm hơn ban nãy. Cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, giây sau bật cười: " Hi Nhiễm ".

" Hả? ".

" Cậu đang giữ chân tớ đúng không? ".

Hi Nhiễm biết mình đã bị cậu nhìn thấu, lắp bắp chối ngay: " Giữ chân gì, cậu nói gì tớ không hiểu ".

"Thật ra cậu chẳng có chuyện gì muốn nói với tớ cả " Dật Hiên dừng bước, quay sang vạch trần cô bằng thái độ điềm đạm: " Chỉ là cậu không muốn tớ đến điểm hẹn nên mới kéo dài thời gian để tớ không đến đó, đúng chứ? ".

Hi Nhiễm mím môi, trong lòng cô luôn cảm thấy bồn chồn từ khi ngồi trong lớp đến giờ. Đến nước này, cô đành phải thừa nhận: " Cậu nhất định phải đến đó sao? Tớ nghe mọi bảo cậu ta rất thủ đoạn, rất xảo quyệt ".

Bước chân cô dừng lại, ánh mắt ngập tràn cảm giác lo lắng: " Đừng đến đó, có được không?".

Trái với sự lo lắng của cô thì cậu lại bình tĩnh đứng đó, một tay đút túi quần, giọng điệu khinh khỉnh nói: " Cậu ta sẽ không làm gì được tớ đâu ".

"Nhưng mà..."

" Dù có thế nào tớ cũng sẽ tự bảo vệ mình, không để bị thương " Dật Hiên nhướng mày, nắm bả vai xoa xoa nhắm trấn an cô.

Hi Nhiễm kìm nén sự bồn chồn, thấp thom lo âu nhìn cậu.

" Được rồi, đi thôi " Dật Hiên chỉnh mũ áo khoác của cô cho gió khỏi lùa vào " Tớ đưa cậu về nhà ".

" Còn cái này ".

Cô ngẩng lên thì nhìn thấy Dật Hiên móc ra hai máy sưởi ấm mini cẩm tay hình chân mèo đưa cho cô: " Trời dần vào đông rồi, sáng sớm lại phải đi học, bỏ mỗi cái vào túi áo cho ấm tay ".

Máy sưởi ấm màu vàng nhạt, nằm vừa vặn trong hai lòng bàn tay cô, nhiệt độ ấm không quá nóng nên khi cầm rất thoải mái.

Khuôn mặt nhỏ bé của cô được trùm kín trong mũ áo khoác, đôi hàng mi khẽ run: " Tớ không lạnh đâu, cậu giữ lấy dùng đi ".

Mũi của cô đột nhiên bị cậu véo nhẹ, Hi Nhiễm cảm nhận được hơi ấm ở đầu ngón tay cậu khi chạm vào da thịt mình. Cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt diều hâu của cậu: " Cái này tớ mua cho cậu, nên cứ việc giữ lấy ".

Hai tay cậu bao bọc lấy tay cô một cách thản nhiên: "Nhớ phải sử dụng đó".

"Tớ..." Cô đỏ mặt, thoát khỏi vòng tay của cậu.

Dật Hiên nhìn cô, cười khẽ: " Không nói nữa, về thôi, trời lạnh hơn rồi đó ".

Lúc đứng trước khu tập thể, trước khi vào nhà Hi Nhiễm chạy lại phía cậu, căn dặn thêm lần nữa: " Cậu nhớ đừng làm gì cả? Hứa với là chỉ nói chuyện với nhau thôi đó, nếu cậu ta có làm gì thì cậu chỉ cần chạy đến báo cảnh sát là được rồi ".

Dật Hiên nhìn thấy cô quan tâm cho mình như vậy khiến cậu thấy ấm lòng lên rất nhiều:

" Bộ muốn quản tớ hay sao mà dặn dò lắm thế? ".

Mắt Hi Nhiễm đảo quanh thành một vòng tròn, nhớ lại chuyện lúc trưa, cậu bảo cậu ghét nhất bị người khác quản này quản nọ thể nên mới phũ Kiều Hạ đến thế. Nhìn ánh mắt của cậu lúc trưa cô cũng cảm thấy sợ hãi huống gì là

Kiểu Hạ.|

Hi Nhiễm lúng túng lắc đầu: " Không có, tớ không có ý đó ".

Ngay sau câu nói đó, cô cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của ai kia đang dán chặt vào mình. Hi Nhiễm đang đưa cậu lên mây vì những lời dặn dò kia, ấy thế mà chưa đầy 5' cũng chính cô là người thả cậu rơi xuống tự do. Dật Hiên thẩm an ủi chính mình, động viên mình không sao.

Rồi một ngày nào đó, cậu sẽ khiến cô tự thú nhận rằng muốn quản cậu.

" Cậu chính là người đầu tiên lo lắng cho tớ khi có người hẹn gặp mặt tớ đấy ".

Lúc Dật Hiên đến nơi đã thấy ba người bạn của mình đã đứng chờ cách sân vận động không xa.

"Tới lâu thế?" Âu Dương Thiên hất mặt hỏi.

" Cố tình cho bọn nó đợi " Dật Hiên nhếch môi nở nụ cười tinh quái.

Cả bọn nhanh chóng đi vào trong, đứng từ xa họ đã trông thấy người của Tống Lãng đứng đó rồi, điệu bộ có vẻ mất kiên nhẫn.

Âu Dương Thiên há hốc miệng: " Ôi đệch!!! Tụi nó kéo nguyên băng đản tới luôn à?".

Đàn em của Tống Lãng nhồ một bãi nước miếng xuống đất: "Đại ca, không phải thằng nhóc đó trốn đấy chứ?".

Tống Lãng cầm điếu thuốc đang hút dỡ, khói bay lơ lửng trong không khí, cậu nghiến răng nói: " Thằng đó mà không đến thì anh mày sáng mai sẽ tìm tới lớp để tính sổ ".

Dật Hiên đút hai tay vào túi, bộ dạng trông cực kì thư thái chẳng có việc gì sợ hãi cả. Cậu bình tĩnh từng bước đi đến dõng dạc nói:

" Tao e là mày sẽ không thể mò đế lớp vào ngày mai đâu ".