Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 51: Vừa tinh tế lại còn ân cần




Cô gái ngồi phía đối diện vươn cánh tay trắng nõn ra cầm tách capuchino với động tác thư thái: " Bác trai đưa cho tớ, bảo đến gặp cậu ".

Dật Hiên cười lạnh một tiếng, nhếch mép nói:

" Tôi với cô không có thân ".

Một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc trang phục trông vô cùng sành điệu. Chiếc áo khoác da đắt tiền cùng váy ngắn đến mông, chân đi một đôi bốt cao gót cùng màu. Khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm tinh tế, thỉnh thoảng cô hay dùng tay vén mái tóc dài được xoăn thành lọn dài của mình ra sau lưng một cách tinh tế.

Cô gái hé miệng cười khẽ: " Mình biết, có điều Dật Hiên à! ".

"Qua bao năm ngữ điệu nói chuyện của cậu chẳng thay đổi gì cả " Tiếng tách capuchino đặt xuống bàn nghe thật chói tai.

Khóe mắt cậu trở nên khiêu khích, con ngươi sắc bén không khoan nhượng chỉa thẳng về phía cô gái trước, đôi môi kéo thành một đường cong hơi chếch lên trên: " Kiều Hạ, cô nghĩ cô có quyền phán xét tôi hay sao?".

" Tất nhiên là bây giờ tớ không có quyền nhưng xét cho cùng...." Kiều Hạ hơi cúi người về phía trước, " Tớ là vị hôn thê của cậu nên sau này sẽ có quyền đó ".

Dật Hiên dựa vào ghế, một chân vắt chéo lên chân còn lại, gương mặt tuấn tú trở nên tối tăm không rõ, con mắt sâu thẳm khẽ chau lại, liếc về hướng Kiều Hạ: " Dăm ba lời nói của các bô lão cũng tin là thật ".

Cậu nở nụ cười mỉa mai: " Đúng là chỉ có người ngu si mới nghe theo ".

Kiều Hạ quá hiểu tính cách của Dật Hiên nên không lấy làm tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: " Chuyện các bậc trưởng bối, tớ không có quyền can thiệp, phận của chúng ta chỉ có nghe và làm theo thôi ".

Đường nét trên mặt Dật Hiên lộ ra vẻ nguy hiểm. Như đạt được ý nguyện của mình, Kiều Hạ nói tiếp: " Dật Hiên ".

" Câm miệng " Cậu tức giận quát lên một tiếng, " Tên của tôi không phải để cô gọi một cách tùy tiện ".

"Được được được " Kiều Hạ gật đầu thuận theo, " Lần này tớ về nước trước hết là ở hẳn đây, thứ hai là để thực hiện yêu cầu của bố mẹ ".

Cô hít thở một hơi thật sâu: " Là cùng cậu đính hôn ".

Dật Hiên cười, con ngươi hẹp dài, ánh mắt nhìn chằm chằm: " Cô nghĩ tôi sẽ làm theo".

" Tất nhiên tớ biết cậu sẽ không làm theo " Kiều Hạ hai tay vòng ở trước ngực, ánh mắt đầy sự mỉm cười: " Nhưng việc này là do người lớn quyết định mà, rồi cậu cũng sẽ phải chấp thuận ".

Cả đôi mắt Dật Hiên hiện đầy vẻ u ám, bộ mặt gian tà bỗng nhiên biến đổi làm người khác hoảng sợ vô cùng, cậu đứng lên lạnh lẽo nói:

" Đừng làm mất thời gian của tôi vì những chuyện vô bố này và tốt nhất cũng đừng có mà lượn lờ trước mắt tôi ".

Cậu quẳng lại mấy câu sau đó bước đi ra khỏi quán cà phê.

Kiều Hạ nhếch môi cười, cầm thìa khuấy đều nước bên trong tách. Nghĩ ngợi đôi chút, cô mang điện thoại ra, ấn vào một dãy số áp lên tai mình: " Mẹ à, lúc trước bố từng nói về việc chuyển trường của con phải không ạ? ".

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu ở bên ngoài, khẽ nói: " Con muốn nhập học ở trường Nhất Nam ".

Đặt điện thoại lên bàn, Kiều Hạ lẩm bẩm nói:

"Bằng mọi giá tớ sẽ phải đính hôn cùng cậu, trở thành Dật phu nhân của Dật Thị ".

Ánh mắt cô trở nên vô cùng tâm cơ, độc đoán: " Ngày đó nhất định sẽ không xa đâu ".

" Bà nội, ở Bắc Kinh thật sự rất rộng và to hơn ở Hồ Nam nhiều " Hi Nhiễm ngồi ở ghế xoa bắp chân cho bà.

Chúc Lan nhìn thấy gương mặt thoải mái tíu tít líu lo của cô cũng vui không kém: " Ở nơi đất khách quê người, cháu tuyệt đối đừng nói chuyện với người lạ ".

" Cháu nhớ rồi ạ, bà yên tâm " Hi Nhiễm đấm chân cho bà, " Dạo này vì lo chuyện ôn thi mà cháu chưa xoa bóp cho bà được, bây giờ cháu sẽ làm bù, bà chịu không? ".

" Cháu chỉ cần chăm chỉ học hành là bà vui lòng rồi " Chúc Lan khẽ xoa đầu cô.

"Nhưng mà bà ơi, cháu thấy trong tủ lạnh có thịt gà, thịt bò, còn nhiều đồ ăn vặt nữa. Ở đây thế ạ? ".

Chúc Lan nghe thấy chợt đắn đo, do dự nói:

"À chuyện đó...." Bà đặt tay mình lên tay cô, ân cần nói: " Hi Nhiễm, chiều nay mẹ cháu có ghé qua đây".

Tay đang xoa bóp của cô nhanh dừng lại, đôi mắt khẽ nhíu, gương mặt trở nên vô cảm.

" Đồ đó của mẹ cháu?".

" Phải" Chúc Lan nói, " Mẹ cháu cũng khổ tâm lắm, bà thấy nó không dám ngồi lâu vì sợ cháu về sẽ bắt gặp thì lại không vui ".

"Biết cháu đã không vui vậy còn đến đây làm gì? " Hi Nhiễm tức giận, cẩn thận đặt chân bà xuống, lao vào trong bếp mở tủ lạnh ra, đem tất cả thực phẩm mà Thẩm Văn Tiêu mang tới bỏ vào túi ni lông nhanh gọn vứt vào thùng rác.

Chúc Lan thấy thế vội đứng lên đi tới, nét mặt ngạc nhiên: " Cháu làm gì thế? Đây là đồ mẹ cháu mang tới mà ".

" Cháu không cần, cho dù không có những thứ này cháu và bà vẫn sống tốt " Hi Nhiễm mỗi khi nghe đến tên người đó, liền không tự chủ được hành động và lời nói.

" Sau này bà đừng bao giờ mở cửa cho người đó vào nhà mình nữa, cháu không muốn ".

Dứt câu, Hi Nhiễm tức tối bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại.

Đêm đến, xung quanh rất yên tĩnh. Toàn bộ khu nhà tập thể đều đã tắt đèn đóng cửa hết cả.

Hi Nhiễm vẫn chưa ngủ, cô ngồi trên giường, nhìn tấm ảnh được treo trong phòng. Trong tranh, hình ảnh ba người với ba nụ cười tươi tắn trên môi, nhìn vào đều biết đó là một gia đình hạnh phúc nhưng hình như người đứng bên phải Chúc Lan đã được cô xé đi.

Tiếng thở dài trong đêm nghe thật não nề làm sao, Hi Nhiễm đứng dậy bước vào phòng tắm để đánh răng đi ngủ.

Nhưng khi đi ngang qua cửa sổ, cô thấy rèm cửa hé ra bởi gió đêm thổi vào.

Hi Nhiễm nhìn một hồi, bước đến kéo rèm kín lại. Ngay lúc cô kéo lại, dường như ánh mắt cô nhìn thấy điều gì đó qua ô cửa sổ.

Rất nhanh, trong tầm mắt cô có một bóng người đang lẳng lặng tựa vào xe môtô đậu dưới con hẻm.

Không gian tuy mờ mờ ảo ảo bởi ánh đèn đường chưa đủ sáng nhưng bóng dáng đó vẫn ngập tràn màu sắc và nổi bần bật theo một cách riêng.

Không hiểu vì sao ngay tại thời khắc đó, ánh mắt của đối phương dần chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Hi Nhiễm xoay người đi về phía cửa phòng mở ra.

Lúc mở cửa nhà, Hi Nhiễm vơ đại một cái áo khoác được móc trên giá treo.

Cô mở cửa ra, một mạch chạy thẳng xuống lầu.

Không hiểu sao cô lại làm mọi thứ nhanh nhất đến thế, giờ đây cô chỉ muốn thoát khỏi ngôi nhà này, ngôi nhà vẫn còn tồn tại hơi thở của người đó.

Bước chân Hi Nhiễm trở nên tăng tốc hơn, cô bước từng bước xuống bậc thang. Đến khi xuống sảnh, đôi chân ấy chợt ngưng lại trong đôi lát, yên lặng đứng trước mặt anh.

Không nghĩ ngợi gì nữa, cô chạy ra như thể vừa tìm được cho mình một vùng trời riêng, một nơi cho cô sự an toàn, tự do và không vướng bận một điều gì cả.

Nhìn thấy ánh mắt thăm thẳm của cậu, khẽ hỏi: " Sao lại tới đây? ".

Dật Hiên cúi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp. Chặp sau, giọng cậu hơi khàn vì ảnh hưởng của thời tiết: "

Không biết sao nữa, nhưng đột nhiên tớ lại muốn tới đây ".

Môi Hi Nhiễm mấp máy, nhưng không nói gì.

Dật Hiên thấp giọng hỏi: " Chưa ngủ sao? ".

"Tớ chưa ".

Đêm hôm nay thật sự rất lạnh, nhiệt độ chỉ có 12°C, Hi Nhiễm nhìn thấy mũi cậu đỏ ửng lên, hỏi: " Cậu đến lâu chưa? ".

Dật Hiên rũ mắt, không trả lời.

"Sao không gọi cho tớ?".

Cậu nhẹ lắc đầu: " Sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của cậu ".

Hi Nhiễm hơi nhíu mày: " Nếu nghĩ thế thì sao cậu lại không quay về? ".

Dật Hiên khẽ cười: " Không muốn quay về ".

Cô nghe thấy tiếng cười của cậu đột nhiên trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Nhìn xung quanh, các khu nhà đều rất im ắng, con hẻm không còn người qua lại giống như bây giờ chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

" Cậu là đồ ngốc sao? " Bỗng dưng cô mắng cậu một tiếng.

Nụ cười trên môi Dật Hiên chưa dứt, ngược lại khoé môi còn giương cao thêm: " Phải, tớ ngốc trước cậu rồi ".

"Vậy cậu có muốn cùng tên ngốc này đi dạo một chút không? ".

Gió ban đêm thổi vào lạnh muốn thấu xương.

Chiếc xe môtô phóng nhanh như bay trên đường. Trên người Hi Nhiễm có khoác áo của Dật Hiên được cậu choàng lại vô cùng kĩ càng cộng với thân ảnh to lớn của cậu chặn gió ở phía trước nên cô cũng không thấy lạnh lắm.



Chạy khoảng nửa giờ đồng hồ thì Dật Hiên đạp phanh, đôi chân dài chống xuống đất, nghiêng đầu ra sau nói với cô: " Đến nơi rồi ".

Hi Nhiễm nhìn qua kính mũ bảo hiểm thì phát hiện trước mắt mình là con đường dài dẫn ra một cảng biển lớn.

Hai bên đường có rất nhiều đèn chớp nháy liên tục, có các hàng quán bán cho du khách trông không khác gì là một chợ đêm thu nhỏ lại vậy. Tuy đêm muộn nhưng nơi đây vẫn nhộn nhịp như trong thành phố

" Nhìn gì chăm chú thế, còn không chịu cởi nón ra nữa " Cậu giúp cô mở ra.

Hi Nhiễm chậm rãi rời mắt, ngẩng đầu nhìn sang nơi khác: " Nơi đây thật đẹp ".

Hai người men theo con đường rảo bước vào bên trong, hòà cùng dòng người đang vui chơi. Đa phần ở đây đều bán đồ ăn vặt thiên về cay nên ai nấy ăn vào mặt đều đỏ lên. Còn có cả một vài chỗ bán quà lưu niệm tự tay làm, gấu bông, bóng bay phát sáng,...

Cả hai tìm cho mình một chỗ ngồi thoáng người, vừa vặn có thể nhìn ra cảng biển đang có rất nhiều con tàu ở ngoài kia.

Gió thổi đến làm mái tóc cô bay phấp phới, hai người yên lặng không nói gì, tận hưởng khoảng lặng riêng này.

Dật Hiên tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng cậu biết cô đang có chuyện buồn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt

Hi Nhiềm sẽ rõ mồn một.

Cậu muốn biết lý do cô buồn nhưng lại không hỏi, tất cả cũng chỉ vì Dật Hiên hiểu Hi Nhiễm là người tuyệt đối sẽ không kể với bất kì ai về chuyện của mình.

" Ngồi đây đợi tớ một lát ".

Dứt lời, cậu chạy thật nhanh vào con đường khi nãy hai người đi qua, đứng trước một hàng quán bán đủ loại bóng bay phát sáng được rất nhiều bạn gái ưa chuộng.

Những quả bóng này được dây đèn với đủ loại màu sắc quấn xung quanh. Trước khi cậu đến mua, có một cặp đôi trẻ đang lựa hăng say. Nam sinh sau khi mua xong liền đưa cho cô bạn gái của mình, nữ sinh kia vui vẻ cầm bóng bay ôm cánh tay bạn trai mình rời đi.

Hi Nhiềm đang thở dài nhìn ra cảng biến, bồng nhiên một thứ ánh sáng chói mắt xuất hiện trước tầm nhìn của mình làm cô nàng khẽ giật mình.

Ngẩng mặt nhìn sang, cô thấy cậu đang cầm dây quả bóng mỉm cười.

" Cho câu ".

"Cho tớ sao?" Hi Nhiễm cầm dây, quả bóng bay cao trên đỉnh đầu, ngước mắt nhìn quả bóng đang đung đưa theo cơn gió.

" Sao lại mua cho tớ?".

" Không thích?" Dật Hiên nghiêng đầu hỏi.

Hi Nhiễm nhanh lắc đầu: " Không, tớ thích lắm. Cảm ơn cậu ".

Gió lạnh lướt qua tai, thổi vào mắt cô, làm mái tóc dài của cô tung bay. Hi Nhiễm đứng lên cầm lấy quả bóng chạy lăn xăn phía trước, đôi lúc còn để quả bóng chạy theo mình trông thật giống như một đứa trẻ lên ba.

Chạy một lúc cũng thấm mệt, khi cô quay người lại tìm cậu thì vừa vặn thay cậu đã đứng trước mặt cô rồi. Ánh đèn của quả bóng hắt lên khuôn mặt cậu, cô dễ nhận thấy rằng thân ảnh của mình đang ở trong con ngươi của cậu.

" Mệt chưa? ".

" Mệt rồi" Hi Nhiễm xấu hổ khẽ nói.

" Trông cậu kìa, tóc rối hết cả lên " Dật Hiên chu đáo chỉnh lại mái tóc giúp cô nàng.

Hi Nhiễm ngại ngùng tránh đi, dùng tay mình sửa lại thật nhanh.

Hai người đi về chỗ cũ ngồi xuống

Hi Nhiễm ngẩng mặt lên thì thoáng chốc khá sững sờ với cảnh tượng trước mắt. Trên bầu trời hàng triệu vì sao tinh tú đang thi nhau tỏa sáng rực rỡ giữa nền đen.

Lúc đưa cô trở về lại tiểu khu, nhìn thấy cô rùng mình liền hỏi: " Lạnh? ".

Dù được cậu bịt kín lại nhưng nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, cô gật gật đầu, giọng nói đứt quãng: "

Có.. một...chút ".

" Sắp chết cóng tới nơi rồi ở đó còn một chút gì nữa ".

Mùa đông ở Hồ Nam thật sự rất lạnh, lạnh đến mức khiến con người ta không thể làm được một việc gì nổi, mùa hè thì lại nóng đến bực bội.

" Mau vào trong kẻo lạnh " Cậu nhanh đuối cô vào.

Hi Nhiễm đứng trước mặt cậu mờ mịt vẫy tay:

" Vậy tớ vào đây, cậu cũng mau về đi. Chạy xe môtô thật sự rất lạnh đó, kẻo cậu bị cảm bây giờ ".

"Tớ biết rồi, cậu vào trong đi ".

Dật Hiên nhìn theo bóng dáng Hi Nhiễm đi lên lầu, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy nữa cậu mới thu lại tầm mắt, cúi đầu lấy điện thoại ra gọi điện cho Âu Dương Thiên.

"Đại ca, biết mấy giờ rồi không? Tớ đang ngủ đó " Giọng nói ngái ngủ của Âu Dương Thiên truyền đến trong điện thoại.

"Không phải trước đây cậu muốn có chiếc môtô của tớ sao? " Dật Hiên ngước mắt nhìn về cửa sổ phòng cô: "

Cho cau do ".

Âu Dương Thiên đang rất buồn ngủ, nghe cậu nói lập tức trố mắt, sửng sốt ba giây: " Thật sao? Cậu không đùa tớ chứ? Không phải chiếc môtô đó là phiên bản giới hạn à, cậu quý nó lắm cơ mà ".

" Mai qua lấy " Dật Hiên rũ mắt xuống, " Càm ràm là khỏi "

" Không không không " Âu Dương Thiên nhanh nói, " Tớ không nói nữa, mai tớ sẽ qua sớm lấy ngay ".

" Nhưng mà sao cậu cho tớ vậy?".

Dật Hiên không thèm để ý tới câu hỏi của cậu nữa, lạnh lùng nói: " Cúp đây ".

—- -

Thứ hai thoáng chốc đến rất nhanh, kết quả vòng thi bán kết của cuộc thi Olympic Tiếng Anh đã được công bố.

Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, mặt lộ rõ sự tự hào: " Trước khi vào tiết học, cô xin thông báo một chuyện cực kì quan trọng. Lớp chúng ta rất vinh dự khi bạn Hi Nhiềm có cơ hội được bước tiếp vào vòng chung kết của kỳ thi

Olympic Tiếng Anh vừa qua ".

" Cũng là thí sinh duy nhất của trường Nhất Nam được vào vòng tiếp theo ".

Ngay sau đó là một sự ồ lên của các bạn.

" Các em cho bạn Hi Nhiễm một tràng pháo tay nào ".

Đám học sinh bên dưới lập tức làm theo, những ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ cũng không kìm được bật ra nhìn về phía Hi Nhiễm.

"Quá lợi hại rồi ".

"Đúng là chiến thần Tiếng Anh mà! Tí nữa giờ ra chơi tớ phải xin vía cậu ấy mới được ".

" Nữ học bá, xin nhận của tại hạ một lạy ".

Hi Nhiễm có chút ngại ngùng trước ánh mắt của cả lớp đang nhìn mình chằm chằm, bên tai còn có giọng nói đầy sự tự hào của Ôn Chính Phàm: " Cậu giỏi quá, chúc mừng cậu ".

"Tớ cảm ơn, cũng nhờ một phần tài liệu cậu mang cho tớ nữa ".

Bên này, không khí lớp 10A1 như một lễ hội.

Đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm là một cô gái vô cùng xinh đẹp, sành điệu và đậm chất tài phiệt.

Chỉ là một bộ đồng phục như bao người nhưng khi cô mặc vào lại khác hẳn một trời một vực. Không chỉ đơn giản như các bạn nữ khác, cô kết hợp thêm các phụ kiện như nơ cài áo, khuyên tai, dây chuyền, nơ tóc,...tất cả đều tạo nên sự sang chảnh, yêu kiều, hấp dần.

" Đây là Kiều Hạ, du học sinh Pháp mới chuyển về trường chúng ta, cả lớp làm quen với bạn nào ".

Điểm thu hút cũng như ăn tiền nhất của cô chính là đôi mắt, một đôi mắt biết nói, biết cười và đặc biệt biết thu hút người khác.

Đôi mắt của cô to tròn, ánh lên vẻ sắc sảo cộng với hàng lông mày cong thời thượng khiến người đối diện như bị cuốn hút ngay từ lần đầu chạm mặt.

Kiều Hạ biết được lợi thế của mình nên lúc nào cg tận dụng nó mi lc mọi ni, cô đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt tia xuống bên dưới: " Chào mọi người, tớ là Kiều Hạ. Hạ trong mùa hạ, rất vui được làm quen và mong sau này được giúp đỡ ".

"Đừng khách sáo! "

"Cậu là nữ thần à? Đẹp thế không biết ".

"Được rồi, lớp chúng ta còn chỗ trống nào không nhỉ? " Thầy chủ nhiệm nhìn lướt xuống bên dưới, " Cũng may bên cạnh Dật Hiên còn chỗ trống, em..."

" Không được " Dật Hiên từ nãy đến giờ đều nằm úp mặt xuống bàn học, cậu thừa biết rõ cô sẽ làm cách này nên cũng chẳng buồn bận tâm. Khi nghe nói cô sẽ xuống đây ngồi, cậu lập tức phản bác lại.

"Nhưng lớp ta không còn chỗ trống nào nữa " Thầy chủ nhiệm biết cậu không thích ngồi cùng với ai huống gì đây lại còn là nữ.

"Bảo trường bổ sung thêm bàn " Dật Hiên không thèm bận tâm đến người khác, lạnh lùng nói: " Còn không thì lượn sang lớp khác ".



Dứt lời, cậu cúi mặt xuống bàn ngủ tiếp.

Thầy chủ nhiệm cùng mọi người đều đông cứng nét mặt cả lại, nụ cười trên môi Kiều Hạ cũng không kém. Sắc mặt cô trở nên hơi tức giận, khi nghe mọi người bàn tán xôn xao, cô cuộn tròn tay lại, cơ hồ móng tay bấm vào vô cùng đau đớn, lòng Kiều Hạ đang cảm thấy khó chịu vô cùng.

Kiều Hạ duy trì lại nét mặt thân thiện, cố cắn chặt răng lại: " Thưa thầy, em xin thêm bàn để ngồi cũng được ạ, đừng làm khó bạn ".

Chỉ với câu nói đó cô liền ghi điểm thêm trong mắt mọi người ngay.

Thầy chủ nhiệm cũng khó xử, gượng cười đáp: " Vậy em chờ thầy một chút, thầy sẽ báo cáo với đội hậu cần để sắp xếp chỗ cho em ".

" Vâng ạ ".

—— —

Giữa trưa, Lâm Nhã Tịnh cùng Tình Nhi lôi kéo Hi Nhiễm ra ngoài để chiêu đãi cô một bữa ăn chúc mừng như đã nói khi trước, Hi Nhiễm không thể từ chối được nên nhắn tin cho Dật Hiên biết để cậu không phải đợi. Vừa bước ra khỏi cửa lớp, cả ba đã trông thấy cậu đứng bên ngoài.

Cậu đứng dựa vào lan can, đôi chân dài được bắt chéo, hờ hững nhìn xuống điện thoại di động.

" Không biết đâu đó nha, hôm nay tụi mình mượn Hi Nhiễm của cậu giờ trưa rồi đó " Tình Nhi lên tiếng nói.

Nghe người khác bảo cô là của cậu, Dật Hiên không phản ứng lại mà còn hài lòng nhếch môi cười: " Mượn làm gì?

".

"Tụi tớ mang Hi Nhiễm đi ăn mừng chiến thắng " Tình Nhi vô tư nói.

"Nếu thế thì cho bọn này góp vui với " Không biết từ đâu Âu Dương Thiên nghe được nhanh đi tới nói chen vào.

Tình Nhi nhìn cậu, giả vờ xa cách: " Đâu chui ra vậy anh hai ".

" Tiểu Tình Nhi ở đâu thì tớ ở đó " Âu Dương Thiên lém lỉnh nói.

"Tớ đã bảo đừng có gọi tớ là Tiểu Tình Nhi rồi kia mà ".

Thế là dự định bữa ăn mừng của ba cô gái nay đã thêm năm chàng trai.

Một nhóm tám người kéo vào một cửa hàng bên ngoài trường.

Hi Nhiễm ngồi xuống ở giữa hai cô gái, đối diện cô là Dật Hiên. Chỉ cần ngẩng mặt lên liền thấy cậu ngay, nhịp tim cô đập như trống đồng.

" Ưu tiên cho con gái đó" Âu Dương Thiên đưa menu đến cho ba cô gái.

"Chúng ta gọi chung luôn ha " Lâm Nhã Tịnh đưa ra ý kiến.

" Được ".

Tình Nhi đảo mắt, chỉ vào menu lia lịa: " Hi Nhiễm, hôm nay cậu là nhân vật chính, muốn ăn gì thì cứ kêu nha ".

Nói xong, cô nàng ôm vai cô: "Tớ bao".

" Ghê thế Tình tiểu thư" Duệ Khải trêu chọc cô nàng.

" Cậu im miệng lại đi, tớ không có đãi cậu đâu. Tự ăn tự trả tiền " Tình Nhi liếc mắt nói.

Hi Nhiễm nhìn hai người chí chóe cãi nhau, vui vẻ nhoẻn miệng cười. Lúc đưa mắt vô tình nhìn thẳng, liền chạm phải ánh mắt cậu thì trong lòng thấy gấp gáp, nhanh chóng quét mắt xuống thực đơn rồi chọn bừa một món rẻ nhất: " Cho tớ bát cháo trứng muối ".

Dật Hiên nhíu mày hỏi: " Cậu là đang chọn phần ăn cho mèo à? ".

Hi Nhiễm: ...

On Chính Phàm ngồi chếch cô, không hỏi câu khiến người ta cứng họng như Dật Hiên mà ngược lại là sự nhẹ nhàng đầy ân cần:

" Cậu ăn thế có no không? Hay gọi món khác đi, đừng ngại ".

Cô khựng lại một chút rồi nói: " Tớ thấy ăn món này là no rồi ".

Minh Hạo Vũ cũng nói thêm: " Hay cậu gọi thêm đậu phụ sốt cà chua đi, chẳng phải cậu thích ăn món đó lắm sao? ".

" Lúc sáng tớ ăn vẫn còn no lắm nên không cần gọi thêm đâu ".

Âu Dương Thiên cùng Duệ Khải ngồi bên chứng kiến liền nể phục cô bạn Hi Nhiễm, chỉ là gọi món thôi mà đến tận ba chàng trai trong hội đều đồng loạt quan tâm.

Thức ăn được dọn lên rất nhanh, món nào món đó bốc khói nghi ngút, hương thơm khó cưỡng lại được.

Hi Nhiễm đang muốn kéo bát cháo về phía mình thì đột nhiên có một bàn tay to lớn đã nhanh nhẹn đẩy phần cơm gà kho gừng tới trước mặt cô.

Ôn Chính Phàm cũng muốn đổi phần của mình cho cô nhưng lại không nhanh bằng Dật Hiên, lúc cậu đứng lên muốn làm thì đã không kịp nữa rồi. Tình Nhi thấy cậu cứ đâm đầu như vậy trong lòng khó chịu vô cùng, cô nàng cầm muỗng hậm hực ăn cho bỏ tức.

" Lo ăn đi, ngây ra đấy làm gì? " Dật Hiên nhíu mày nói.

Hi Nhiễm chớp chớp mắt, nói: " Tớ ăn cháo cơ mà ".

" Đột nhiên tớ muốn ăn cháo " Dật Hiên múc một muỗng cháo, mặt chợt nhăn lại nhưng cố đưa vào miệng, khó khăn nói: " Đổi phần cho nhau đi ".

Hi Nhiễm nhìn cậu ăn phần của mình, do dự vài giây, cuối cùng chỉ đành ăn cơm thịt gà kho gừng đưa qua mà thôi.

"Dật Hiên, mình nhớ là cậu không thích ăn cháo trứng muối với rau mùi mà? " Âu Dương Thiên nhìn thấy lanh miệng nhắc nhở.

Duệ Khải húp súp nấm linh chi của mình cũng ngạc nhiên không kém: " Lần nào đi ăn quán bọn tớ đều dặn đi dặn lại chủ quán không cho rau thơm vào. Có một lần, tụi tớ đi ăn ở nhà hàng nhưng nhà bếp bận quá nên quên mất, thế là Dật Hiên một miếng cũng không muốn đụng tới, tức giận đứng lên đi về ".

Hi Nhiễm rất sửng sốt, vô thức nhìn về phía cậu.

Dật Hiên hừ một tiếng, buông muỗng xuống, nhướng mày nói: " Tập ăn được rồi ".

Duệ Khải: ...

"Wtf!!!! Ông thường hay bảo mùi kinh dị lắm mà, sao ăn được hay thế? " Âu Dương Thiên nói với giọng điệu khó tin.

Tình Nhi thông minh biết tỏng được nguyên nhân liền giải vây: " Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Cậu ấy thích ăn gì thì ăn, không ăn được rau mùi nhưng bây giờ ăn được thì là chuyện quá tốt rồi còn gì ".

Trong lòng Hi Nhiễm trở nên mơ hồ, cô nhìn Dật Hiên đang ăn từng muỗng cháo dính rau mùi với vẻ mặt hơi miễn cưỡng, nhưng lại không cau mày.

Chợt nhớ đến những bữa ăn trưa trong quán mì, cô cũng không ăn được rau mùi nhưng vì có đôi ba lần bác chủ quán đông khách quá nên quên mất, thế là cậu chủ động bảo cô gắp rau mùi sang phần của mình.

Lúc ăn cô cũng thấy cậu hay cau mày khó chịu nhưng lại không dám hỏi, bây giờ thì cô mới hay ra được.

Với tính cách của Dật Hiên, việc ăn món mà mình không thích là điều vô cùng ngạc nhiên.

Ôn Chính Phàm nhìn thấy trong lòng cũng thầm đoán ra được cậu làm chuyện này là vì Hi Nhiễm chứ không phải đột nhiên muốn ăn cháo như lời cậu nói. Nếu đã đến mức này thì cậu buộc lòng phải đẩy nhanh tiến độ.

Tình Nhi đang ăn dở, chợt nảy ra một suy nghĩ: " Phải rồi, để mừng Hi Nhiễm vào vòng chung kết, sáng mai được nghỉ hay là chúng ta chọn một nơi nào đấy rồi cắm trại bay, thấy thế nào? ".

"Ý kiến hay đó người anh em " Âu Dương Thiên là người đầu tiên đập bàn đồng ý

" Được ".

"Đồng ý luôn ".

Tình Nhi: " Vậy ngày mai bảy giờ chúng ta tập trung ở cổng trường rồi đi nha ".

" Nhất trí".

Ăn cơm xong, cả đám hí hửng quay trở lại trường học.

Lúc đi lên hành lang, cả đám bỗng nhiên dừng bước trước câu nói của một người. Kiều Hạ đứng ở trước vẫy tay chào: " Dật Hiên, tớ tìm cậu mãi ".

Dật Hiên đứng ở sau nheo mắt nhìn, một tay đút túi quần, thái độ thờ ơ vô cảm.

"Ai vậy người anh em?" Âu Dương Thiên thấy gái xinh là mắt sáng rực lên, nghiêng đầu hỏi nhỏ cậu.

" Người dưng " Dật Hiên lạnh nhạt buông ra một câu.

Âu Dương Thiên bước tới, cười một cái: " Cậu là học sinh mới phải không? Thấy lạ quá ".

Tình Nhi nhíu mày, đập tay vào bụng cậu một cái: " Thấy gái là lanh lắm ".

" Phải, tớ mới chuyển đến đây hôm nay " Kiều Hạ đi tới, mỉm cười đầy thân thiện.

"Quen biết với cậu sao?" Tình Nhi quay phắt mặt ra phía sau hỏi.

Dật Hiên chưa trả lời thì Kiều Hạ đã nhanh chóng nói trước, ánh mắt lộ rõ sự kiêu hãnh:

" Tớ là vị hôn thê của Dật Hiên ".